[Dịch] Phu Thê Triền - Sưu tầm
Chương 6 : Chờ chết
.
Nói xong, nhìn về phía ngực mình xém bị nàng tập kích, nàng khẽ nghiêng đầu, băng vải còn chưa tháo ra, khuôn mặt bẩn thỉu, nhưng hai mắt vẫn nhìn về hắn chằm chằm.
Huyền Hạo hai tay khoanh trước ngực, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân giống như điêu khắc, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn lại mắt nàng, cằm hơi nhếch, vốn là một gương mặt tuyệt mỹ, nhưng trong mắt Tịch Hề, có thêm vài phần tàn nhẫn, có một loại người như thế, không cần nói, nhưng khí thế tỏa ra có thể làm mê hoặc người khác, làm cho người ta kiềm không được mà sợ hãi.
Mắt phượng hẹp dài, phát ra tia sáng. . . . .
Tịch Hề nhìn chằm chằm đôi mắt nam tử đó, hơi hơi nheo lại, nàng lui về sau vài bước, trong đôi mắt của hắn, khắc hẳn với ánh mắt tà ác của Điện Trạch, chỉ tùy ý nhìn, nhưng cũng làm nàng hoảng sợ.
“Ta tìm nhầm chỗ”. Tịch Hề nhớ tới ước định ba ngày, cụp mắt, muốn tránh khỏi hắn.
Nhưng hắn không để nàng được như ý, phất tay áo, chân dài ngăn càn bước đi của nàng: “Tìm nhầm chỗ, ngươi đang tìm cái gì?”
Tịch Hề bất đắc dĩ, đành phải cúi xuống: “Hôm nay là đặc xá của Bắc Hoang doanh, ta chỉ đi ra một chút, rồi đi tới giữa sườn núi, mới phát hiện đã đi nhầm đường, không tìm thấy đường trở về”
“Thật không”
Bạc môi khẽ mở, ngữ khí âm nhu, cực mị, cực tà, thân ảnh cao lớn, che đi ánh sáng trên đầu nàng: “Muốn chạy trốn sao, còn chưa tìm được đường ra à?”
Tịch Hề nhìn về phía vách đá, địa thế hiểm ác, trong thời tiết lạnh lẽo cũng thật dọa người: “Ta biết, không phải ngài đã nói, sinh mệnh của chúng ta nằm trong tay ngài sao, ngài không buông, chúng ta làm sao có cơ hội sống sót mà ra ngoài?”
Nam tử từ chối cho ý kiến, nhìn mặt nàng đầy phẩn nộ, khẽ cười nhếch môi, ngữ khí vô tình: “Đúng vậy”
Lòng nàng trầm xuống, hiện ra sự tuyệt vọng: “Ba người chúng ta, không thể đồng thời ra khỏi Bắc Hoang doanh sao?”
Mặt nang mang theo tia hi vọng, nam tử nghiêng đầu, giọng nói kia, nàng cực kỳ quen thuộc, giống như ngữ khí ngày đó hắn ngồi trong kiệu mà nói: “Không thể”, hắn dừng lại, sau đó nói thêm: “Ta nói rồi, ba người, ta chỉ giữ lại người năng lực nhất”
Nàng không nói gì nữa, người như vậy, cho dù câu xin hắn cũng không động lòng, Tịch hề vẫn thấy hắn chắn trước người mình, hai tay đưa lên đẩy chân hắn ra.
“Đi đâu?” Hắn nhìn nàng lướt qua mình, hơi trêu chọc nói.
Tịch Hề đi thẳng về phía trước, nhìn xuống, ánh mắt nàng sắc bén, sau đó quay lại nói: “Chờ chết”. Nàng nắm chặt tay, bên kia là gương mặt tà mị của Huyền Hạo “Buông ta cho ta, ta về ngoan ngoan chờ chết”
Huyền Hạo đối mắt với nàng, hắn nhìn thấy mắt nàng lộ ra một tia sắc bén thông minh, sau đó thả nàng ra.
Lúc Tịch Hề đi xuống chân núi, hắn vén rèm lên bước vào trong kiệu.
Tích Linh đứng chờ, trong lòng không khỏi lo lắng, nàng mạo hiểm muốn bước lên, đầu vai đột nhiên bị người đè lại.
Nàng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau, nàng vội vỗ vỗ ngực: “Mi Nhã, ngươi làm ta sợ muốn chết”
“Xuỵt!” Mi Nhã đem ngón tay đặt lên môi làm động tác im lặng, sau đó kéo Tích Linh ra sau tảng đá: “Tịch Hề đâu?”
“Đi tìm đường rồi” Tích Linh không quay đầu lại, mở miệng nói: “Đi nửa ngày rồi, sao còn chưa trở lại”
Mi Nhã ngẩng đầu, nhìn vách núi đen thui, nàng tựa vào tảng đá, suy sụp nói: “Tích Linh, nơi này là Bắc Hoang doanh, trừ bỏ Ngũ Nguyệt Minh, còn ai có thể mang ba chúng ta ra ngoài?”
Nàng quay đầu, ánh mắt uể oải.
Mi Nhã hiểu ý nàng, sau đó tiến lên nắm chặt tay nàng: “Tích Linh, ba chúng ta, xem ra ngươi là người nổi trội hơn cả”
Nàng khó hiểu, ngập ngừng mở miệng: “Mi Nhã?”
“Tuy rằng Tịch Hề nói, muốn cả ba chúng ta đều cùng ra khỏi Bắc Hoang doanh, nhưng nói dễ hơn làm? Mạng của chúng ta bị bọn họ nắm trong tay, cho dù muốn gì chúng ta cũng phải tự giết lẫn nhau.” Mi Nhã đưa tay sờ soạng vào trong áo, một lát sau, mang ra một vật đặt lên tay Tích Linh: “Cầm lấy cái này đi”
Trong tay nàng là một bình sứ, hơi hơi nắm chặt, không yên lòng nên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bạch ngọc lộ, thường ngày ta tích góp một chút ít quặng trong mỏ rồi đổi lấy với cai ngục” Mi Nhã nói, sau đó tiến đến nói nhỏ vào tai nàng: “Bọn họ nói, ở ngoài, nam nữ đều dung cái này”
Vẻ mặt Tích Linh hiện lên sự vui sướng, hai tay nàng thưởng thức bình sứ trong tay, mở miệng hỏi: “Vậy Tịch Hề có không?”
Mắt Mi Nhã buông xuống, hai tay nắm lại, mặt nàng hiện lên sự cẩn trọng, hướng tới tai Tích Linh nói: “Tích Linh, nếu quyền quyết định nằm trong tay ngươi, trong ba người, chỉ chọn một, ngươi nghĩ sẽ là ai?”
Nàng suy nghĩ một chút, gương mặt trở nên cứng ngắc, Tích Linh nhìn bình sứ trong tay: “Mi Nhã, ngươi nói lời này là sao?”
“Hôm nay, rồi ngày mai, nếu ba chúng ta thật sự muốn cùng nhau được Ngũ Nguyệt Minh tuyển chọn, khẳng định sẽ là dung mạo, Tích Linh, chẳng lẽ ngươi không muốn ra khỏi Bắc Hoang doanh sao?”
“Muốn chứ” Nàng trả lời như chém đinh chặt sắt, vết thương nơi khóe miệng hơi ẩn ẩn đau: “Nhưng đó là Tịch Hề, không phải người khác, chúng ta, ai cũng không thể bỏ lại”
“Đúng” Mi Nhã cao giọng: “Ngươi nghĩ rằng hai chúng ta không được sao? Cũng không hẳn, ba chúng ta ai cũng đừng nghĩ ra ngoài, ta cũng không hại nàng ấy, nhưng đây chính là một cơ hội, Tích Linh, ngươi không cần nói nữa”
Nhất thời nàng không biết nói gì, cugnx không thể phản bác, bình sứ trong tay như phản ánh tâm tình của nàng, tình cảnh nguy hiểm không ngừng bủa vây. Phía sau, truyền đến tiếng bước chân, Mi Nhã ngẩng đầu nhìn lại, trước một bước che Tích Linh lại, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tịch Hề, đã trở lại rồi sao?”
Một ngày một đêm Tịch Hề chưa ngủ, thần sắc có chút mệt mỏi: “Chúng ta trở về đi”
Lướt qua Mi Nhã, khi nàng đi xa Tích Linh, hai người vội vàng giấu bình sứ vào trong tay áo. “Như thế nào, Tịch Hề có tìm được cái gì không?”. Hai người mở miệng nói, rồi đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới nhận thấy cả hai người đều đang run rẩy.
“Không có, bên kia chính là vách núi đen, không có đường đi”
Tích Linh nhanh chóng cầm lấy cổ tay áo, chờ nàng đi trước, sau đó mới đi theo, Mi Nhã nhìn Tích Linh, hai người đều hiểu ý, ai cũng không nói gì, dọc đường đi, đều im lặng che giấu tâm sự.
Trở lại địa lao, lại phát hiện mặt đất ướt sủng một mảnh, một đám người bẩn thỉu vây giữa nhà giam, không biết đang tranh đoạt cái gì. “Tránh ra, ta trước ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶”
“Các ngươi cút” Một nữ tử đứng chắn phía trước, hai tay dang ra liều mạng hét lên, lẫn trong đám đông, là tiếng nói hùng hổ.
“Còn lộn xộn ta đá đổ, ai dám tranh”
“Ngươi là ai, cút ngay ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶”
Tịch Hề nhíu mày, đi thẳng vào nhà lao, Lý bà như mới tỉnh ngủ, nhìn thấy mầy người đi vào, liền ngồi dậy: “Ngay cả nước uống cũng không có, phải tranh đoạt, không biết nguwoif Ngũ Nguyệt Minh có nhìn thấy cảnh này hay không?”
“Lý bà, xảy ra chuyện gì vậy?” Tích Linh đi tới trước, ngồi xuống hỏi.
“Vừa nãy cai ngục phát cho mỗi phòng giam một chậu nước to, nói chỉ cần đem mặt rửa sạch, đã hiểu chưa?” Lý bà chậm chạp nói, đưa tay sửa sang lại rơm rạ dưới thân : “Cho nên, các nàng đều tranh đoạt nhau để rửa mặt”
Ba người hy vọng nhìn nhau, Tịch Hề đi đến góc sau, hai chân nhảy lên, chính là nhìn lên cửa sổ ở gần mái nhà.
“Hai người rửa mặt đi” Tịch Hề dựa đầu vào thanh gỗ nhà tù nói.
Mi Nhã đưa mắt nhìn chậu nước nàng mang xuống, trong phút chốc nghẹn lời, bước vài bước tới cạnh Tịch hề: “Tịch Hề, hiện tại không phải là thời điểm nhường nhịn nhau, ngươi đã quên lời chúng ta nói lúc trước sao, phải cùng nhau ra ngoài”
Tích Linh xé ra một mảnh tay áo, nhúng nước rồi đi tới bên người nàng: “Mi Nhã nói đúng đó”. Nàng nâng tay lên, có vài phần chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị khăn ướt phủ lên, Tịch Hề bị lạnh co lại, nhưng cũng không cự tuyệt.
Không mất nhiều thời gian, khăn ướt chà lau một chút, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hé ra, mi cong mày nhỏ, da trắng nõn nà tự nhiên. Hai mắt nàng mơ màng, nhìn xung quanh, không chú ý tới động tác của Tích Linh, Mi Nhã ghé mắt nhìn lại, cái miệng nhỏ nhắn sợ hãi, có chút giật mình: “Tịch Hề, ngươi ̶ ̶”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện