[Dịch]Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung - Sưu tầm
Chương 12 : 10.1: ĐỆ NHẤT SÁT THỦ - SÁT
.
Editor: Be Bup Quy
Chỉ thấy nam nhân tên Sát kia có dáng người cân xứng, đứng giữa một đám hắc y nhân, hô hấp bình ổn, tuyệt đối là một vị võ lâm cao thủ. Đáng tiếc là trên mặt hắn lại đeo một chiếc mặt nạ bằng huyền thiếc, làm cho người ta không thể nào nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.
Trên con đường nhỏ trong rừng, huyết tinh tràn ngập, Sát không biết đã giết chết tất cả bao nhiêu tên nam nhân khuôn mặt bình thường mặc quần áo đen như hắn.
Chỉ là, hắn cảm thấy khí lực trong thân thể của mình nhanh chóng bị hút cạn sạch, thân thể loạng choạng kịch liệt, một trận đại chiến qua đi, toàn thân đã muốn như nỏ mạnh hết đà. Đôi con ngươi lợi hại trầm xuống, chết tiệt, những người này dám kê đơn cho hắn.
Hắn vội điều động nội công thâm hậu trên người để áp chế độc tính bá đạo, thế nhưng, kịch độc của Độc Môn đâu dễ ngăn chặn như thế.
"Ha ha ha! Sát. Ngươi cũng có ngày hôm nay, không tốn công ta mua độc dược kịch độc của Độc Môn. Hôm nay cho dù ngươi giết được chúng ta thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi." Tên nam nhân dẫn đầu kia điên cuồng nói.
Độc dược của Độc Môn, Sát nhịn xuống cảm giác khó chịu, tiếp tục cùng những người đó chém giết, thế nhưng, độc dược đã muốn thẩm thấu, hắn bị những người đó đả thương càng nhiều.
"Mục Lưu Phong, ngươi muốn làm gì?" Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn Mục Lưu Phong đang muốn nhằm phía trước đi tới nói.
"Nhiều người như vậy ăn hiếp một người, thật sự là quá vô sỉ, ta muốn đi giúp hắn." Mục Lưu Phong chính nghĩa ngút trời nói, một đôi mắt như ngọc lưu ly cảm thương sầu bi nhìn về phía Sát, bị nhiều đao chém trúng như thế sẽ đau đến mức nào a!
Mặc Sĩ Vô Tâm thật muốn tìm đại một cái cây đâm đầu vào chết quách cho rồi, mang theo người một nam nhân cực phẩm như vậy. (= =)
"Ngươi đó nha, ngươi nhìn rõ xem bọn sát thủ này là cấp bậc gì, ngươi một tên gà mờ đi ra đó là muốn đi chịu chết sao?" Mặc Sĩ Vô Tâm tức giận nói, nam nhân này đã là đại thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp thì cũng thôi, lại còn thích đi xen vào việc của người khác nữa chứ.
Mặc Sĩ Vô Tâm đem Mục Lưu Phong kéo đến trốn phía sau cây đại thụ, không ngờ đi đường nhỏ trong rừng cũng có thể gặp phải trường hợp chém giết như vậy, làm cho nhiệt huyết của nàng có chút sôi trào.
Nếu không phải vì hiện tại nàng quá yếu, nàng nhất định sẽ xông đi ra, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nghẹn khuất trốn ở chỗ này.
Con ngươi Mặc Sĩ Vô Tâm hơi trầm xuống, nàng nhất định phải cải thiện lại thân thể của chính mình.
Trên thế gian này, chỉ có hai thứ có thể làm cho thân thể của nàng trở lại như trước, đó là tẩy tủy thủy và trọng trúc đan, mấy thứ này phụ hoàng đã tìm suốt mười bốn năm quanh Hoang Vu đại lục, nhưng cũng chỉ có thể tìm được bốn loại dược liệu trong số dược liệu dùng để luyện chế mấy thứ này mà thôi.
Lấy thực lực của Ám vực vương triều mà cũng chỉ tìm được vài loại như thế, có thể thấy được các dược liệu này khó kiếm như thế nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện