[Dịch]Phong Vân
Chương 3 : Phụ Mãnh Như Hổ
Người đăng: chengsad
.
Hổ…
Toàn thân như mèo, thân dài độ năm – sáu thước, lông màu vàng sẫm, sọc trổ vằn đen, nơi nóng chỗ lạnh đều hiện hữu, tính tình hung ác, ăn cả người lẫn súc vật, vì thế thuộc loài mãnh thú.
Loài thú như vậy, thế nhân ai cũng đều hãi sợ, hỏi trên đời, có ai mà không sợ hổ sao?
Có lẽ, chỉ có một loại người không sợ trở thành thức ăn cho hổ, loại người này so với hổ càng hung tợn và dũng mãnh hơn!
Song trên đời này thật sự có loại nhân vật như vậy ư?
Hoặc giả, người này căn bản là một gã điên.
“Đinh – đang” 2 tiếng - 2 thanh dao sắc bén rơi xuống đất, máu tươi cũng theo đó rải khắp nơi, hệt như viết lên trên ấy một bức huyết thư. Lão Đại của Tang Gia Đao - Viên Kinh bị phân thây tại chỗ, kẻ cầm đao gần như trực tiếp dùng một đao đem y từ đầu đến chân bổ ra hai phía, lực đạo cực mạnh, thậm chí so với hổ còn mạnh hơn.
Lão Nhị Viên Chính cũng chẳng tốt đẹp gì, y mặc dù chưa tuyệt khí ngay, nhưng ngực bụng đã bị đao xuyên mở thật sâu, máu tươi từ ruột tòi ra dưới bụng lênh láng chảy, cơn đau nhanh chóng lan khắp toàn thân, có điều hắn lại không thể lăn lộn giãy dụa trên mặt đất được, vì toàn bộ chân tay của hắn đã bị chém đứt cả rồi! Chỉ bằng một đao thú tính thật hung ác, tàn nhẫn và điên cuồng!
Kẻ sát nhân vừa mới cuồng tiếu bỏ đi, lưu lại thảm trạng đáng sợ của Viên Kinh cùng kẻ đang hấp hối là Viên Chính tại nơi Bắc địa không người sinh sống này. Trời xanh vô tình, vẫn không vì thảm ngộ của hai vị huynh đệ họ mà sanh chút thương tiếc. Gió Bắc rét căm vẫn đang vun vút thét gào càng làm tăng thêm vẻ thê lương heo hút.
Viên Chính trước ngưỡng cửa cái chết, trong đầu một lần nữa hiện ra cảnh tượng của năm năm trước…
Năm ấy, y cùng với huynh trưởng vì mối thù mất cha, không quản lặn lội ngàn dặm tìm đến ngôi làng xa xôi ấy để khiêu chiến với người kia, đáng tiếc cuối cùng lại bị ngăn trở. Hôm nay nhớ lại, hai người bọn họ ngàn lần không nên tìm đến người ấy, càng vạn lần không nên liên tục trong năm năm tìm kiếm nơi hạ lạc của y. Hôm nay cùng kẻ ấy chung đường gặp lại, kết quả như vầy thật chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân mà thôi!
Song, kẻ hai huynh đệ bọn họ mới giáp mặt ấy có còn xem là người nữa không? Y căn bản chỉ có thể là một loài dã thú!
Một cơn cuồng phong lướt qua khiến cho bụi lá đầy đất xáo xát bay lên. Giữa nơi bụi cát phiêu phất hoang phế ấy, một bóng hình nhỏ bé chầm chậm xuất hiện, mái tóc dài mềm mại như tơ phiêu đãng trong gió, cũng không biết người đến là tiên hay ma?
Nó không phải tiên, cũng chẳng phải ma, nó chỉ lộ ra một gương mặt khả ái cùng một trái tim ngây thơ rạo rực.
Đứa trẻ nọ chậm rãi tiến sát đến bên cạnh Viên Chính đang hấp hối, đột nhiên cúi người xem xét thương thế của y, qua hồi lâu mới trầm ngâm nói: “Ta lại đến chậm nữa rồi…quả nhiên là Ngạo Hàn Lục Quyết, người vì sao lại trở nên ngày càng điên cuồng thế chứ?”
Lúc nói ngữ âm dần trở nên bi thương, nước mắt cũng theo đó tuôn trào.
Viên Chính đang trong cõi tối tăm mờ mịt hướng về nó nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy nam hài trước mắt độ mười – mười một tuổi, mặc dù hai mắt ngập lệ nhưng không hề yếu đuối, trái lại nơi đáy mắt lại ẩn hàm một cổ khí độ cương quyết, chính cổ khí độ này khiến cho Viên Chánh không khỏi nhớ tới kẻ hạ sát thủ vừa mới gây nên vết thương trí mệnh cho hắn cùng người huynh đệ ruột thịt của mình, kẻ mà năm năm trước cũng có sự cương quyết và khí độ giống như thế...
Nghĩ đến đây, gương mặt vốn vô huyết tái nhợt của Viên Chính bỗng hóa hồng, yếu ớt nói: “Ngươi… Ngươi là… nhi tử… của hắn?”
Y phát ra từ “hắn”, người bên ngoài nghe thấy chưa chắc hiểu được là ai, nhưng hài tử này vừa nghe đã hoàn toàn lãnh hội. Nó nhìn vết thương không thể cứu chữa được của Viên Chính, ánh mắt ngập tràn thương tiếc, khe khẽ gật đầu đáp: “Không sai, ta chính là nhi tử của người – Nhiếp Phong.” Giọng nói nhu hòa dị thường.
Nghi vấn của Viên Chính tuy đã được chứng thực nhưng y vẫn khó có thể tin được mà thở dốc nói: “Tưởng… là không, một con… dã thú… như vậy, chẳng ngờ còn có một… nhi tử… như thế” Chữ “thế” trong miệng y còn chưa kịp thốt ra, toàn thân đột nhiên co quắp kịch liệt, tức khắc lìa đời!
Nhiếp Phong nhìn thi thể của y, nét mặt tiếc nuối xa xôi, nét mặt này trong năm năm qua thỉnh thoảng vẫn hiện lên trên mặt nó. Nhưng nó vẫn có chút chết lặng, bởi vì cha nó Nhiếp Nhân Vương ra tay càng lúc càng nhẫn tâm, càng lúc càng điên cuồng! Mỗi lần giết hại sinh linh như thế đều dùng một phương pháp tàn nhẫn hơn để thực hiện.
Nhiếp Phong ngồi bên thi thể của Viên Chính, ngây người cả nửa ngày, vừa định mai táng hai huynh đệ y, bỗng dưng phát giác một vệt máu chạy dài theo hướng Bắc, vệt máu này lấm tấm từng giọt, dường như là do Nhiếp Nhân Vương mang theo Tuyết Ẩm lưu máu để lại. Nó không khỏi phấn chấn tâm thần, lập tức đem thi thể của Viên thị huynh đệ mai táng đàng hoàng rồi hướng về phương Bắc đi tới.
Trời mịt mờ tuyết, tuyết ngập trời cao. Nhiếp Phong cuối cùng cũng đến được nơi băng thiên tuyết địa của cực Bắc, trước mắt nó lúc này là một bể tuyết mênh mông trắng, phụ thân Nhiếp Nhân Vương rốt cuộc đang ở chốn nao?
Suốt nửa tháng truy tìm nay, trên đường đi, Nhiếp Phong liên tiếp phát hiện ra vô số thi thể, có chim có thú và còn có cả… người! Tất cả tử trạng của thi thể đều cực kỳ kinh khủng, xem ra Nhiếp Nhân Vương càng giết càng phát cuồng, lại còn không ngừng giết! Giết! Giết!
Nó nhớ lại, cha nó năm năm trước vốn không phải như thế. Chỉ là từ sau khi mẫu thân ra đi, tính tình của cha cũng bắt đầu đại biến, không những tiêu hủy toàn bộ gia viên, sau đấy cuồng tính còn bộc phát bất thình lình, gặp người hay thú cũng đều chém giết như nhau, có lần suýt chút nữa đã chém luôn cả Nhiếp Phong, may mà trong lúc nguy cấp y đột nhiên hồi phục nhân tính, nếu không Nhiếp Phong đã không cứu được cái mạng nhỏ của nó rồi!
Nhiếp Nhân Vương mặc dù thường xuyên chìm ngập trong điên cuồng, song sau những lúc ấy, khi y hồi phục lại nhân tính đều cảm thấy vô cùng ăn năn. Nhiếp Phong từ miệng cha mà biết được, nguyên lai Nhiếp gia của bọn họ đều có tiền lệ nam nhân đột nhiên phát cuồng, tựa như phụ thân của Nhiếp Nhân Vương, tức tổ phụ của Nhiếp Phong, ngày xưa cũng vô tình trở nên phát cuồng, trong một đêm chính tay hạ sát cả nhà của mình, Nhiếp Nhân Vương khi đó còn là một thiếu niên, vì đi xa mà may mắn thoát nạn. Có điều phụ thân sau khi giết mọi người xong cũng tự vận mà chết.
Đây cũng chính là nguyên nhân Nhiếp Nhân Vương phải quy ẩn điền viên! Trừ Nhan Doanh ra, y biết nếu chính mình vẫn tiếp tục đắm mình trong vòng ân oán cừu sát của giang hồ thì một ngày nào đó y cũng giống như cha mình mà đại phát cuồng tính, cho nên càng sớm ngày tuyệt tích giang hồ sẽ càng sớm ngày giảm thiểu đi mối hiểm họa ấy. Đáng tiếc cuối cùng y vẫn không thoát được, vận mệnh phát cuồng của y chung quy cũng chỉ vì một người đàn bà…
Đến lúc này, Nhiếp Phong rốt cuộc cũng hiểu được nổi khổ tâm của cha mình. Nhiếp Nhân Vương thủy chung không muốn truyền thụ đao pháp của mình ra, chỉ một mực cưỡng ép nó luyện thành Băng Tâm Quyết, chỉ sợ Nhiếp Phong một ngày nào đó cũng sẽ phát cuồng như mình, đến lúc đó Ngạo Hàn Lục Quyết sẽ hóa thành đao pháp lạm sát, vì thế y nhất thiết phải để nhi tử của mình học Băng Tâm Quyết, để nó đến khi phát cuồng rồi cũng còn khả năng tiết chế, không còn lạm sát kẻ vô tội nữa. Cho dù Nhiếp Nhân Vương không muốn truyền thụ đao pháp cho Nhiếp Phong, nhưng thỉnh thoảng mỗi khi Nhiếp Nhân Vương không phát điên, y đem đao ra luyện, Nhiếp Phong ở bên đều quan sát tất cả. Nhiếp Nhân Vương lơ đểnh, cho rằng nếu không phải đích thân mình chỉ điểm sẽ vô cùng khó khăn lãnh hội Ngạo Hàn Lục Quyết. Đáng tiếc, y đã đánh giá quá thấp tư chất của Nhiếp Phong…
Song, vô luận thế nào, cơ hội để Nhiếp Phong quan sát Nhiếp Nhân Vương luyện đao cũng rất ít, vì mỗi khi Nhiếp Nhân Vương nhớ đến Nhan Doanh thì lại trở nên phát cuồng, càng hướng về bốn phía chạy như điên, Nhiếp Phong luôn đuổi theo ở phía sau, hai cha con cứ thế truy truy đuổi đuổi, rong ruổi khắp trời. Nhiếp Nhân Vương khi thì phát điên, khi thì thanh tỉnh, hai người cứ lẩn qua lẩn quẩn như thế suốt mấy năm.
Tuy nhiên ngày gần nhất mà Nhiếp Nhân Vương phát cuồng cách đây cũng lâu lắm rồi, y đã điên suốt một năm nay! Trong khoảng thời gian ấy lại càng không ngừng giết chóc, mà mỗi khi Nhiếp Phong đuổi kịp y thì lại để cho y tẩu thoát. Nó cứ thế lang thang trong tuyệt vọng mong tìm kiếm nơi dừng chân của Nhiếp Nhân Vương, rốt cuộc cũng đã đi suốt một năm rồi.
Mặc dù sát nghiệp của Nhiếp Nhân Vương ngày càng sâu, nhưng Nhiếp Phong vẫn vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cha mình. Người có gầy đi không? Hay lại mập hơn? Còn nữa, người vì sao lại ngày càng mất trí? Rốt cuộc đến bao giờ người mới chịu ngừng tay đây?
Hôm nay Nhiếp Phong truy đến vùng tuyết địa mênh mông này, trước mắt gió tuyết càng lúc càng mịt trời, cũng chẳng biết nên đi về phương nào hướng nào để tìm ra hình bóng của Nhiếp Nhân Vương?
Song trong lúc đối mặt giữa màn gió tuyết, Nhiếp Phong bỗng nhiên ngửi được một mùi vị đặc biệt, nó bất giác nghĩ thầm: “A! mùi vị đậm đặc máu tanh cùng sát khí như thế này, ngoại trừ cha ra, không một ai có thể phát ra hơi thở như vậy! Chẳng lẽ… người đang ở gần đây?”
Nó lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng phát giác ra cách đây hai trượng, dưới một gò tuyết, ẩn hiện một cái sơn động. Vì thế nó tức tốc hướng đến động khẩu, vừa đi vừa reo lên: “Cha!”
Ai ngờ vừa mới đến bên động khẩu, chỉ cảm thấy một trận kình phong từ bên trong cửa động tối đen ấy xộc đến. Phản ứng của Nhiếp Phong cũng cực kỳ nhanh nhẹn, đột ngột chuyển thân, ngẫu nhiên tránh khỏi đòn tấn công bất ngờ kia! “Xoạc” một tiếng, trên cửa động lập tức hiện ra một vệt cào thật sâu!
Một đạo tinh quang từ trong động bắn thẳng ra, đạo tinh quang này cùng hung cực ác dị thường, nhưng không phải do cha của Nhiếp Phong tạo nên, mà là do hai mắt của một con băng xuyên cự hổ (*) khỏe mạnh tán phát!
Con cự hổ nọ đang từng bước từng bước một tiến ra khỏi động, hai mắt thèm thuồng nhìn Nhiếp Phong. Nhiếp Phong tuy phía trước là ác thú, thần sắc vẫn như cũ không đổi, trong ánh mắt càng phát ra vẻ kiên nghị vững vàng, tựa như không hề e sợ con băng xuyên cự hổ ấy vậy!
Cũng bởi cổ khí chất mạnh mẽ ấy mà oai nghiêm cự hổ cũng có chút lép vế, chỉ đành án trảo bất động!
Thời gian phảng phất như dừng lại lúc này, người và hổ hệt như tảng đá gườm nhau, chỉ đang muốn chực chờ phá vỡ.
Bỗng dưng, một đạo bạch mang thoáng hiện ra trên đỉnh gò tuyết, Nhiếp Phong vừa ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn nổi một tia kinh ngạc!
Con băng xuyên cự hổ nọ thấy Nhiếp Phong tâm thần phân tán, lập tức phát ra một tiếng gầm vang dội như sấm, trương ra cái mỏm đỏ như chậu máu to, lao thẳng đến Nhiếp Phong vồ đến. Nhưng phản ứng của Nhiếp Phong còn nhanh hơn, nó lùi nhanh mấy bước, liền né khỏi thế vồ của cự hổ, miệng vẫn còn hô lên: “Đừng đến đây nha!” Tiếng nói tuy gấp nhưng lại mang theo sự tiếc nuối vô hạn.
Đáng tiếc con cự hổ nọ nghe không hiểu Nhiếp Phong nói gì, giữa lúc khẩn yếu như thế, đạo bạch mang trên gò tuyết kia lại lóe lên, một thân ảnh to lớn từ đỉnh cao nhảy xuống, trong tay người nọ còn cầm một thanh đại đao lóe ra bạch quang sáng rỡ, theo thế “hạ dược chi xung”, một đao phách xuống cái đầu đang nghênh ra của lão hổ nọ!
“Phập” một tiếng! Cái đầu to lớn của lão hổ bất chợt bị thanh đại đao cắt lìa, máu tươi đỏ sẫm từ chiếc cổ lặc lìa phún xuất ra, hệt như một dãi lụa thẫm hồng, bắn đến đầy mặt đầy mày Nhiếp Phong, đầu hổ kia lại càng lăn long lóc trên nền tuyết trắng. Nhiếp Phong ngẩn ngơ, cùng với đấy là một vẻ mặt ảm đạm, hướng về đầu hổ ấy nói: “Xin lỗi, ta không cứu được ngươi rồi…”
Nguyên lai vừa rồi Nhiếp Phong hướng về phía con mãnh hổ ấy la thét, không phải vì sợ sự hung mãnh của nó mà chính vì sợ nó sẽ bị chém chết, cho nên mới lo lắng như thế, đáng tiếc cuối cùng cũng không cứu được nó.
Huyết hổ lập tức lan khắp mặt tuyết trắng, trên ấy nhất thời hóa thành một đường máu, chính là những giọt máu không ngừng tuôn trào của con hổ kia, hay chính là nhiệt tâm vẫn còn hừng hực nóng chảy của Nhiếp Phong?
Hán tử cầm đao kia vẫn xoay lưng về phía Nhiếp Phong, thanh đao trong tay y còn đang rỉ máu.
Một đao quá hung hiểm! Một Hán Tử có trái tim quá ngoan độc!
Đao là Tuyết Ẩm! Người là Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Phong sững sờ nhìn bóng lưng của Nhiếp Nhân Vương, ngay cả khi không trông thấy dung mạo, nó cũng cảm thấy sát khí của người đã nặng hơn trước quá nhiều!
Đột nhiên, Nhiếp Nhân Vương cắm Tuyết Ẩm lên mặt đất, đi đến nâng cái đầu hổ kia lên, trực tiếp đem huyết hổ trút đầy cổ họng, uống với vẻ thật thống khoái! Chỉ có loại khí khái giết hổ rồi uống máu như thế này mới khiến cho thế nhân kinh sợ.
Nhiếp Phong chỉ nhíu chặt hai hàng lông mày không nói, nó sớm đã quen với thứ tình cảnh tanh mùi máu này rồi, bất quá trong lòng lại thật sự lo lắng.
“Chẳng ngờ không gặp phụ thân một năm thôi, người đã điên cuồng hơn trước rất nhiều, cứ tiếp tục thế này thật không dám tưởng tượng nữa…”
Đang lúc ưu phiền, chợt nghe Nhiếp Nhân Vương trầm giọng nói: “Mới rồi ngươi vì sao lại thối lui, có phải vì sợ hãi con súc sanh ấy không?”
Nhiếp Phong thấy y đột nhiên như thế, tâm thần không khỏi chấn động, nhưng vẫn có thể trấn tĩnh mà đáp: “Tuy là con thối lui nhưng tuyệt không phải vì sợ hãi nó!”
“Nói nhảm, nếu không phải sợ, vì sao lại thối lui?”
“Chỉ cần cha vừa ra tay, cự hổ tất bị xẻ nát không thể nghi ngờ, con làm sao sợ hãi được? Chỉ là…” Nhiếp Phong ngừng một chút.
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là đao thế của cha còn dũng mãnh hơn cả hổ, nếu hài nhi mà không lùi, sợ rằng…”
Nhiếp Phong nói đến đây, Nhiếp Nhân Vương không đợi nó dứt lời đã ha ha cuồng tiếu bảo: “Hảo! Nói cha dũng mãnh hơn cả hổ! Nói hay lắm! Nói hay lắm!”
Y vừa nói vừa đột ngột quay đầu lại, Nhiếp Phong rốt cuộc cũng trông rõ ràng được mặt mũi phụ thân!
Chỉ thấy Nhiếp Nhân Vương tóc xõa tung bay, trên mặt gân xanh nổi cuộn, đôi mắt so với hổ còn hung bạo hơn! So với hổ còn độc ác hơn!
Đây chính là Nhiếp Nhân Vương, kẻ đã trải qua cảnh tan nhà nát cửa cũng như năm năm dày vò thống khổ!
Đấy cũng là kẻ đã trải qua vô số trận giết chóc điên cuồng, hay chính là Bắc Ẩm Cuồng Đao chân chân chánh chánh – Nhiếp Nhân Vương!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện