[Dịch]Phong Vân
Chương 18 : Thập điện Diêm La (2)
Người đăng: Tiểu hài nhi
.
"Lạ nhỉ! Không phải chuyện gì Thần cũng tinh, cái gì cũng hiểu sao? Còn thứ gì mà lão không bằng Mạnh Sơn cơ chứ?"
Mạnh Hận nói tiếp.
"Tổ phụ ta từ nhỏ đã thông minh đĩnh ngộ, ở trường luôn đứng đầu, lại có nghiên cứu sâu về hỏa dược, người có thể chế hỏa dược thành các loại vũ khí có uy lực rất lớn, tỷ như hỏa đạn, hỏa châm, hỏa thương, thậm chí còn chế ra được những thứ ám khí kỳ môn hỏa dược không ai tưởng tượng ra nổi, loại bản lãnh này ngay cả Thần, trước giờ tự nhận võ công vô địch thiên hạ cũng chẳng dám đề cập đến."
A Thiết nói:
"Bởi vậy, Thần bèn xây tòa Đệ Thập điện này, làm chỗ cho tổ phụ của ông chuyên tâm nghiên cứu cải tiến vũ khí hỏa dược phải không?"
Mạnh Hận đáp:
"Không sai. Tổ phụ ta vì muốn báo đáp ơn tri ngộ và cứu giúp của Thần nên ngày nào cũng miệt mài quên ăn quên ngủ, một lòng nghiên cứu cải tiến vũ khí hỏa dược..."
"Thần cũng muốn để cho tổ phụ của ta chuyên tâm nghiên cứu, bèn liệt Đệ Thập điện vào danh sách cấm địa, ngoại trừ Pháp Hải có thể liên lạc, ngoài ra, bất kỳ môn chúng nào của Sưu Thần cung cũng đều bị cấm đặt chân vào Đệ Thập điiện, thậm chí phạm vi bức bích họa ngoài Hải Loa Câu kia cũng bị coi là cấm địa. Để tổ phụ ta không bị bất cứ ai quấy rầy, ngoại trừ Thần và Pháp Hải ra, những người khác trong Sưu Thần cung hết thảy đều không biết rốt cuộc Thập điện Diêm La này là địch hay bạn..."
A Thiết nghe đến đây mới bừng tỉnh ngộ, thảo nào Thần mẫu chưa từng nhắc đến Thập điện Diêm La trước mặt mình bao giờ, chỉ bởi vì bà chỉ mới nghe qua Mạnh Nguyên soái chứ cũng chưa hề thấy Mạnh Nguyên soái, lại càng không biết ông ta là địch hay bạn. Thậm chí cả bức bích họa trước Hải Loa Câu cũng chưa từng nhìn thấy, cũng bởi vì từ phạm vi bắt đầu Hải Loa Câu đã là cấm địa Đệ Thập điện rồi.
A Thiết lại hỏi:
"Nhưng sao Thần lại muốn tổ phụ của ông nghiên cứu vũ khí hỏa dược?"
"Có gì khó hiểu đâu, tuy rằng Thần võ công cái thế, tài trí siêu quần, lúc đó Sưu Thần cung cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ như Pháp Hải, chỉ có điều, nếu muốn chinh phục toàn bộ Thần Châu, thậm chí cả thiên hạ rộng lớn thì sức của một đám người nhỏ như vậy liệu đã thấm vào đâu. Thần muốn Sưu Thần cung sở hữu một lượng lớn vũ khí hỏa dược, mới có thể lấy ít địch nhiều mà vẫn trăm trận trăm thắng."
Đúng vậy, cho dù vô địch như Thần, nếu muốn làm bá chủ nhân gian thì sức mạnh của vũ khí hỏa dược vẫn là một điều kiện quan trọng mà nếu thiếu đi, Thần dẫu khôn khéo cỡ nào cũng không thể lấy ít địch nhiều, nhất là khi cái "nhiều" ấy lại là tất thảy những quốc gia đang tồn tại dưới gầm trời này.
A Thiết lại hỏi:
"Nếu quả như vậy, tổ phụ của ông lúc còn sống đều ở đây chế tạo vũ khí hỏa dược cho Thần à?"
Mạnh Hận lắc đầu:
"Thực ra cũng không dài đến cả đời đâu, nhưng cũng là một khoảng thời gian tương đối dài. Tổ phụ ta vùi đầu miệt mài nghiên cứu, chớp mắt đã qua mười năm. Suốt mười năm dài đằng đẵng, tổng cộng người đã chế ra cả nghìn lại vũ khí khác nhau, mỗi món vũ khí đều có uy lực riêng vô cùng đặc biệt, một quả hỏa đạn bình thường đã có thể san bằng một hòn núi nhỏ, còn những món vũ khí lớn thì khỏi phải nói rồi. Nếu Thần lại ra lệnh cho môn chúng giúp tổ phụ ta chế tạo nghìn loại vũ khí này với số lượng lớn, không đến một năm liền có hàng vạn món vũ khí hủy thiên diệt địa..."
A Thiết đột nghiên thấy trong lòng run lên, hỏi:
"Đó cũng là lúc Sưu Thần cung dương oai thiên hạ phải không?"
Mạnh Hận gật đầu thở dài, đáp:
"Cậu nói không sai! Nhưng vừa lúc đó thì nhiễu loạn cũng xuất hiện..."
A Thiết hoàn toàn không cảm thấy lạ, vì hắn hiểu rõ nếu như giữa chừng không xảy ra vấn đề gì, với trí tuệ của Thần cùng mấy vạn vũ khí đủ sức chấn nhiếp giang hồ, thì làm sao mà đến giờ vẫn không có tăm hơi gì được? Như hắn vẫn hỏi lại:
"Là chuyện gì đã xảy ra?"
Mạnh Hận đáp:
"Có một ngày, giữa lúc tổ phụ ta đang vùi đầu nghiên cứu, Pháp Hải đột nhiên xuất hiện, sắc mặt tái nhợt khác thường, báo cho tổ phụ ta biết, Thần vừa xử tử con gái Bạch Tố Trinh, tâm trí trở nên cuồng loạn vô cùng, hơn nữa Pháp Hải còn nói, chính ông ta cũng muốn thực hiện lời hứa tự sát dưới tháp Lôi Phong. Trước khi chết, ông ta mong tổ phụ ta ngàn vạn lần đừng giao những vũ khí hỏa dược ấy cho Thần, bằng không, đến lúc Thần có đầy đủ sức mạnh vũ khí chinh phục thiên hạ, lão nhất định sẽ không tạo phúc cho nhân gian đâu. Lão chỉ muốn làm một kẻ bá chủ độc tôn muôn đời mà thôi.
Lại là Pháp Hải! A Thiết thầm nghĩ, Pháp Hải hòa thượng vì muốn ngăn cản dã tâm thống trị thiên hạ của Thần, đã thực sự dốc hết sức lực, sự thành tâm ấy thực đáng khen ngợi.
Mạnh Hận lại nói tiếp:
"Tổ phụ của ta mắt thấy khẩn cầu lúc hấp hối của Pháp Hải cùng lòng từ bi muốn cứu chúng sinh trong thiên hạ của Pháp hải, liền gật đầu đồng ý. Trước lúc chia tay, Pháp Hải còn tặng tổ phụ ta một quyển bí kíp ghi chép lại toàn bộ võ học cả đời mình, mong người chăm chỉ rèn luyện, hòng sánh ngang hàng cao thủ, đặng tự bảo vệ bản thân."
A Thiết hỏi:
"Nhưng võ công của Thần thần bí khó lường, cho dù lệnh tổ phụ có thể thông hiểu hết đạo lí trong võ học của Pháp Hải trong thời gian ngắn thì cũng không phải là địch thủ của Thần, làm sao ông ấy có thể trái lệnh Thần, sao có thể không giao số vũ khí kia cho Thần đây?"
Mạnh Hận cười, đáp:
"Đừng quên rằng tổ phụ ta còn có vốn dắt lưng!"
"Vốn dắt lưng?"
"Chính là một nghìn món vũ khí hỏa dược kia! Pháp Hải bảo người, chôn toàn bộ số vũ khí này ở trong mật thất Huyết lao ở dưới Huyết điện này, còn cửa Huyết lao thì phải cài một thứ cơ quan đặc biệt, nhất định phải dùng một chiếc chìa khóa được đặc chế mới có thể mở ra, bằng không, nếu làm liều phá hủy cửa Huyết lao thì một nghìn vũ khí hỏa dược kia sẽ lập tức phát nổ, lực phát nổ ấy có thể san bằng tòa sông băng này thành bình địa, đến lúc đó, không chỉ một nghìn thứ vũ khí kia chìm trong lửa mà ngay cả kẻ tự tiện xông vào mật thất cũng không đường nào tránh khỏi..."
"Vì vậy, mặc dù tổ phụ ta kiên quyết không giao số vũ khí kia nhưng Thần cũng không dám tùy tiện phái người đến cưỡng đoạt, lại càng không dám tự mình đến đây, bởi lão rất sợ tổ phụ ta không tiếc hy sinh thân mình, phát động toàn bộ số vũ khí kia để đồng quy vu tận với Thần!"
A Thiết yên lặng nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Thần không dám có hành động gì với Đệ Thập điện, dẫu rằng Thần có thể trường sinh, nhưng nếu vạn khối hỏa thạch cùng nổ thì cũng vô phương thoát chết.
Hơn nữa, nếu tùy tiện sai người tới cướp thì cũng chỉ làm cho nghìn loại vũ khí hiếm có kia hủy hoại trong chớp mắt, lại càng không được, cho nên chỉ có thể án binh bất động chờ cơ hội.
A Thiết đột nhiên hỏi:
"Còn một chuyện nữa, lúc nãy ông bảo ông đã ở đây chờ tôi cả đời, ông làm sao lại nhận ra tôi?"
Mạnh Hận đáp:
"Bởi vì ngoài việc chinh phục nhân gian, hơn trăm năm trước Thần còn có một âm mưu bí mật không thể nói cho ai biết..."
Đôi mày khẽ nhướng, A Thiết hỏi ngay:
"Âm mưu ư? Thần còn có âm mưu không thể nói với ai sao?"
"Không sai! Là do Pháp Hải vô tình phát hiện ra sau khi Bạch Tố Trinh qua đời. Lúc đó đệ tử đích truyền của Pháp Hải là Pháp Thiện đã thành tâm phúc của Thần, ông ta thậm chí còn không dám báo cho học trò của mình biết về cái âm mưu đó, lúc sắp ra đi mới cố báo cho tổ phụ ta biết..."
Nói đến đây, đột nhiên Mạnh Hận bình tĩnh nhìn A Thiết, quỷ dị nói:
"Hơn nữa, âm mưu bí mật này cũng có liên quan đến cậu..."
A Thiết ngẩn người, hỏi lại:
"Liên quan đến tôi à? Hơn trăm năm trước làm sao Thần có thể biết trước là ngày hôm nay tôi có tồn tại trên đời?"
Mạnh Hận quay mặt nhìn bức bích họa rất lớn kia, cười:
"Lẽ nào cậu không hề cảm thấy, người ngồi trong bức bích họa kia giống cậu như đúc?"
A Thiết thầm cảm thấy lo lắng, hỏi:
"Ông nói...người trong bức họa kia là tôi thật à?"
Mạnh Hận vẫn làm vẻ thần bí, nói:
"Người ấy vốn không phải là cậu, nhưng lại là cậu."
Những lời hư hư thực thực ấy quả thực khiến A Thiết không biết nên khóc hay nên cười, hắn chỉ đành nói:
"Tôi không hiểu."
Mạnh Hận thở dài.
"Cậu cần gì phải hiểu. Có đôi khi, người ta biết sự thật càng ít càng tốt, nếu như cậu biết những chuyện rối rắm giữa mình và người trong bức họa, sợ rằng cậu sẽ không kiên trì muốn tới Sưu Thần cung nữa."
A Thiết hỏi:
"Ông biết vì sao tôi phải tới Sưu Thần cung chăng?"
Mạnh Hận lắc đầu, đáp:
"Ta không biết! Nhưng ta đoán chừng hẳn là có người hoặc thứ gì đó của cậu đang ở trong tay Thần, cho nên mới bị buộc phải tới."
A Thiết vô cùng khâm phục sự tính toán của Mạnh Hận, gật đầu đáp:
"Đúng vậy. Nhị đệ A Hắc của tôi đang ở trong tay Thần, cho nên tôi không thể không tới. Nhưng trước giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác Thần đều nhất định phải đòi tôi cho được?"
Mạnh Hận đáp:
"Đó chính là chỗ mấu chốt trong kế hoạch bí mật hơn trăm năm trước của Thần, năm đó lúc Pháp Hải nói cho tổ phụ ta bí mật này, đã dự tính được khả năng một, hai trăm năm sau sẽ xuất hiện một người giống hết trong bức tranh kia. Người này chính là người mà Thần lựa chọn, Pháp Hải còn đoán ra rằng chắc chắn Thần sẽ dẫn người này đến Sưu Thần cung gặp mình, đúng như tình hình của ngày hôm nay..."
"Vì vậy, ngoài việc dạy tổ phụ ta lắp cơ quan phát nổ dưới kia, Pháp Hải còn khẩn khoản xin tổ phụ ta khi nào còn sống thì phải đợi người giống như trong bức họa kia xuất hiện, rồi giao chìa khóa mở Huyết lao cho người ấy..."
"Hả? Vì sao lại phải giao chìa khóa c ho người ở trong bức họa? Chiếc chìa khóa này thì có quan hệ gì?"
Mạnh Hận đáp:
"Bởi vì Pháp Hải biết chìa khóa Huyết lao là thứ mà Thần muốn có được nhất, ông ta bèn sắp xếp một bố cục, hòng tiêu diệt Thần triệt để, tránh ngày sau làm hại nhân gian."
"Rốt cuộc là bố cục thế nào?" A Thiết càng lúc càng thấy khâm phục và tôn kính Pháp Hải. Để cứu vớt thế gian này, Pháp Hải đã làm biết bao nhiêu việc lớn lao như thế.
Mạnh Hận không giải đáp ngay thắc mắc của A Thiết mà chỉ im lặng móc trong ngực ra một tấm giấy mỏng cũ nát màu huyết hồng, ném qua cho A Thiết, nói:
"Tổ phụ của ta đã ghi chép hết mọi thứ ở trong tấm giấy đỏ này, cậu là người giống như người trong bức họa, vậy cứ tự mình xem đi."
A Thiết lặng lẽ nhận tấm giấy đỏ, vừa mở ra đã không khỏi tái mặt.
Rốt cuộc hắn cũng biết bố cục mà Pháp Hải đã sắp xếp, đến tột cùng là một sát cục ra sao.
"Bây giờ chắc cậu đã hiểu rõ vai trò của mình trong bố cục ấy ra sao rồi phải không? Ngày hôm nay của một trăm năm sau ấy, cậu có bằng lòng giúp Pháp Hải một tay hay không?" Mạnh Hận nhìn A Thiết, nghiêm túc hỏi.
A Thiết trầm ngâm một lát, sau đó hờ hững cười một tiếng, đáp:
"Pháp Hải đại sư suốt đời từ bi, cũng là một người đáng cho tôi tôn kính..."
"Huống chi, nếu thực sự có thể tiêu diệt Thần, nhân gian có thể bớt đi một bạo quân muôn đời, tôi có lý do gì mà không muốn chứ."
Trong cái bố cục được miêu tả trên tấm giấy đỏ cũ nát ấy, hẳn là A Thiết phải trả một cái giá cực lớn, mà hắn lại cứ thế nhẹ nhàng đồng ý. Mạnh Hận bình tĩnh nhìn biểu cảm hừng hờ trên mặt A Thiết thật lâu, sau đó ánh mắt lộ vẻ tán thưởng vô cùng, giơ ngón tay khen:
"Giỏi! Không hổ là thiếu niên xuất anh hùng! Đối mặt lựa chọn trọng đại mà không do dự hối hận, khí phách này cũng thực đáng cho lão phu kính nể!"
A Thiết lãnh đạm cười nhẹ một tiếng, nói:
"Ông lẽ nào không đáng cho ta kính phục sao?"
Mạnh Hận ngây người, hỏi lại:
"Ta với cậu là bèo nước gặp nhau, lão phu...có gì đáng cho cậu kính phục?"
A Thiết đáp:
"Theo như lời của ông mới nói, Pháp Hải mặc dù có năng lực thiết kế sát cục tiêu diệt Thần, nhưng nếu người giống như trong bức họa kia chỉ biết để bị dẫn về Sưu Thần cung, y chắc gì đã lạc bước hay đi qua Đệ Thập điện này, tổ phụ của ông hẳn cũng đã nghĩ đến điểm này từ lâu, nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ khả năng người ấy có thể xuất hiện, còn chờ đợi cả đời không rời một bước, tin rằng tiền bối cũng vì lời dặn dò của tổ tiên mà tiếp tục chờ đợi ở đây không rời."
Mạnh Hận không ngờ A Thiết lại nghĩ đến nỗi khổ cô tịch cả đời canh giữ ở Đệ Thập điện này của mình, trong lòng thầm cảm kích vô cùng, buồn bã nói:
"Không sai, tuy rằng tổ phụ ta sớm biết người như trong tranh kia có thể đi tới Sưu Thần cung mà không qua Đệ Thập điện, nhưng người vẫn ôm hy vọng mong manh ấy, người tin tưởng mạnh mẽ rằng ông trời sẽ không để một kẻ trường sinh trái với lẽ thường tự nhiên như Thần cai quản thế gian, nhất định sẽ dẫn người giống trong bức họa ấy đi lầm vào điện này, lại cũng bởi lời hứa với Pháp Hải, cho nên suốt đời người không rời khỏi Đệ Thập điện nửa bước, suốt đời khổ cực chờ đợi ở đây..."
"Còn cha mẹ ta, cũng giống tổ phụ ta, bọn họ đều tin tưởng rằng trời xanh có mắt, lúc sinh thời vẫn còn đợi cậu, đợi đến lúc cả hai người già rồi mất đi, còn lại ta chờ cậu..."
"Ông cũng tin rằng người trong bức họa nhất định sẽ lạc bước vào Đệ Thập điện ư?" A Thiết hỏi.
Mạnh Hận cười khổ, đáp:
"Ta không thể không tin, đây là hy vọng duy nhất để có thể tiêu diệt Thần, tốt xấu gì cũng phải đợi, đây là số mệnh của ta rồi."
Đúng thế! Đó đã là mong muốn duy nhất, nên tốt xấu gì cũng phải chờ đợi! May mà trời không phụ lòng người, Thần mẫu chỉ bậy làm liều, không ngờ lại dẫn A Thiết qua Đệ Thập điện. Có lẽ, trời xanh quả thực có mắt...
Nghĩ đến một người đàn ông năm mươi năm sống trong trời đất, tất cả đều chỉ để đợi một người, A Thiết trong lòng khó tránh cảm giác tiếc hận, nói:
"Nhưng tiền bối chờ đợi tôi còn khổ sở hơn tổ tiên của mình nhiều, bởi vì đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình ông."
Mạnh Hận nói:
"Lúc ta lên mười tuổi thì cha mẹ trước sau nối nhau qua đời, ta ở nơi này đơn độc chờ cậu xuất hiện, ta còn đồng ý với cha mẹ, nếu Thần thực sự liều mạng tới cướp đoạt vũ khí, ta sẽ lập tức dẫn lão vào mật thất, rồi kích nổ toàn bố số hỏa dược ấy, thề cùng đồng quy vu tận với lão, tuyệt đối không tiếc tính mạng này..."
"Cũng chẳng ngờ được đợi một mạch ba mươi bốn năm, mỗi ngày ta đều lo sợ Thần bất ngờ xuất hiện mà không dám ngủ, sợ mình một lúc nào đó ngủ quên sẽ bị Thần thừa cơ xông vào. Vừa đợi vừa lo, ta đã không ngủ suốt ba mươi bốn năm..."
"Sao cơ? Ông đã không ngủ suốt ba mươi bốn năm trường?" A Thiết chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có thể thế sao? Con người thực sự có thể không ngủ suốt ba mươi bốn năm?
Mạnh Hận vừa nói đến chữ "ngủ", thoáng chốc hai mắt lim dim, dường như đã bắt đầu buồn ngủ. Ông ta mỉm cười, nói:
"Không ngủ suốt ba mươi bốn năm, ta thực sự rất mệt mỏi. May mà hôm nay rốt cuộc đã chờ được cậu đến. Cuối cùng ta cũng đã hoàn thành được lời hứa với cha mẹ, cậu cũng đồng ý đi đối phó với Thần, ta cũng không cần lo lắng Thần tới đây cướp đoạt vũ khí, ta rốt cuộc có thể an tâm mà ngủ rồi..."
Càng nói, mí mắt Mạnh Hận càng kéo sụp xuống đến phân nửa, xem ra ông ta cũng đã mệt mỏi lắm rồi. A Thiết bèn hỏi:
"Tiền bối, chìa khóa kia ở đâu?"
Mạnh Hận cất giọng xa xăm:
"Ở trong lòng cậu."
A Thiết liền đưa tay dò thử, quả nhiên trong ngực áo có một chiếc chìa khóa thật, nhưng chiếc chìa khóa này có hai đầu, một đầu vàng một đầu bạc, hóa ra là một chiếc chìa khóa hai đầu. Chìa khóa này sao lại có hai đầu? A Thiết mặc dù đã đọc hết bức thư màu huyết hồng kia, nhưng liệu hắn có biết cách mở cánh cửa Huyết lao không?
Ngoại trừ chiếc chìa khóa này, trong ngực áo A Thiết còn có dải lụa của Tuyết Duyên, Thần Thạch và bức địa đồ rõ ràng không phải của Sưu Thần cung mà Thần mẫu đưa cho. (thiếu text)
Chỉ nghe Mạnh Hận cất giọng vô cùng uể oải, nói:
"Này cậu thanh niên, cho ta biết, cậu...tên...là gì?"
A Thiết đáp:
"Bộ Kinh Vân, hoặc gọi là A Thiết cũng được."
Mạnh Hận cười ấm áp, yếu ớt nói:
"Được, ta sẽ nhớ kỹ... Suốt đời này, chỉ mới gặp một người có hai tên, một cậu thanh niên nói rằng rất kính trọng ta, hóa ra kẻ khô khan buồn chán mà tịch mịch cả đời như ta cũng có người tán thưởng, kính trọng. Ta nhất định sẽ nhớ kỹ cậu, Bộ...Kinh Vân, A...Thiết, sẽ...gặp lại..."
Mạnh Hận vừa nói vừa mệt mỏi đến độ không mở nổi mắt, cuối cùng ông ta cũng im lặng, chìm dần vào giấc ngủ...
"Tiền bối..." A Thiết muốn nói gì nữa, nhưng thấy ông ta không ngờ đã ngủ rồi, thầm nghĩ, ông ta đã không ngủ suốt ba mươi bốn năm rồi, cũng không nhẫn tâm làm phiền nữa, nhưng mà, hắn đột nhiên phát hiện một chuyện...
Cho dù là ngủ say đến mức nào đi nữa thì ngực cũng phải phập phồng nhấp nhô một chút, nhưng vì sao thân thể Mạnh Hận lại bất động như khúc gỗ thế này? Ngay cả một thoáng hơi thở cũng không có?
A Thiết đưa tay lần tìm hơi thở của ông ta, đột nhiên phát hiện, Mạnh Hận hoàn toàn không có hơi thở! Thân thể cũng trở thành cứng đờ.
A! Ông ta đã chết rồi!
Bây giờ A Thiết mới hiểu được, một người lo lắng khổ sở mà không ngủ suốt ba mươi bốn năm, ông ta một mực đề phòng cảnh giác, ông ta còn không có cơ hội để thở một hơi, toàn bộ tâm lực từ lâu đều đã tiêu hết trong suốt ba mươi bốn năm ấy không còn lại gì. Ông ta có thể gắng gượng đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào lời hứa với cha mẹ, ông ta phải thủ tín thủ nghĩa giống như tổ tiên Mạnh Sơn khi xưa, ông ta không muốn tổ tiên mình thất vọng, cũng không muốn bản thân mình thất vọng, lại càng vì thương sinh vô tội trong thiên hạ...
Vậy mà hôm nay, đã hoàn thành lời hứa với cha mẹ năm xưa, sầu lo cũng hết, ông ta không còn áp lực gì nữa, tâm tư lơi lỏng, vì vậy liền chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng...
Nghĩ đến ông già ấy để chờ mình mà chờ đợi dưới sông băng tịch mịch vô biên qua năm tháng đằng đẵng triền miên, trong lòng A Thiết đột nhiên nghe day dứt không thôi, hắn bèn hướng di thể Mạnh Hận vái thật sâu, nhẹ giọng than:
"Tiền bối, vãn bối sinh không đúng thời, bắt người lãng phí bao nhiêu năm tháng, nhưng xin hãy an lòng, A Thiết nhất định sẽ thực hiện bố cục mà Pháp Hải đã sắp đặt, thề phải tiêu diệt được Thần..."
"Tôi nhất định sẽ không khiến ông thất vọng!"
Mang theo ý chí kiên định, A Thiết nói xong lại vái chào di thể Mạnh Hận, sau đó dứt khoát xoay người, bước lên con đường không ngả lui của mình.
Chỉ không biết ở cuối con đường không ngả lui ấy...
Là giết được Thần.
Hay bị giết chết?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện