[Dịch]Phong Vân
Chương 7 : Kinh thệ (1)
Người đăng: Tiểu hài nhi
.
A Thiết đang lặng lẽ đợi ở trong phòng, đợi Tuyết Duyên trở về nhà.
Nhưng nay sắc trời đã ngả tối mà Tuyết Duyên vẫn chưa trở về nhà, A Thiết bắt đầu cảm nhận được cảm giác trước đây của Tuyết Duyên mỗi ngày khi ở nhà chờ hắn trở về ra sao.
A Thiết thầm lo sợ, có khi nào Tuyết Duyên vì ngại việc hắn phát hiện ra chuyện nàng làm việc ở Ỷ Hồng lâu mà không trở về nữa không?
Sẽ không như vậy đâu! A Thiết tự an ủi chính mình như thế, Tuyết Duyên sẽ không dễ dàng bỏ hắn đi như thế đâu, hắn không tin nàng là loại người mới gặp một chút khó khăn đã bỏ cuộc như thế.
Nàng nhất định sẽ trở về.
A Thiết suy nghĩ miên man, không tự chủ lại bước vào trong bếp, mở vung nồi ra, tiện tay lại múc một muỗng canh đưa lên miệng khẽ nếm thử.
Trời ạ, chân mày hắn nhíu chặt lại. Hắn phát hiện ở trong canh có một thứ mùi quái dị khác thường, một thứ mùi vị dị thường rất khó hình dung.
Sao lại thế được?
Hắn vội vàng định thần nhìn lại nồi canh, vừa nhìn xong, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn giọt máu.
Chỉ thấy trong nồi ngoài rau thịt ban đầu ra, không biết từ khi nào lại bất ngờ có thêm một cái đầu đã bị nứt toác ra, bộ óc đã sớm bị nấu chín.
Là đầu người!
“A…” A Thiết khẽ kêu lên một tiếng, vừa vội vàng thối lui vừa nôn ói không ngừng, hắn vừa nãy mới húp thử một ngụm xong, quả thực không thể tin thứ chuyện khủng khiếp này lại có thể xảy ra với mình. Rốt cuộc là người nào mà có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy?
Vào chính lúc này, thình lình một thanh âm không mang theo bất kỳ một thứ tình cảm nào vang lên:
“Não người khi nấu chín rồi thì sẽ không còn tươi mới như lúc sống nữa, nhưng như vậy cũng đủ cho ngươi thưởng thức rồi!”
Thanh âm trầm thấp mà có lực, thế nhưng lời nói lại không phải thứ mà con người có thể nói, nên chỉ khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
“Ai đó?” A Thiết hoảng sợ đưa mắt nhìn quanh, trong bếp vốn không có ai ngoài hắn cả, vậy thì tiếng nói này phát ra từ đâu?
Bỗng nhiên, bức vách thình lình phát ra một tiếng “Ầm” thật lớn, cả bức tường bất ngờ bị chấn đổ sụp xuống, một người ung dung bước tới, thì ra tiếng nói lúc nãy là do người này dung nội lực hùng hậu truyền vào trong nhà!
Chỉ thấy người mới bước vào này thân cao gần tám thước, so với A Thiết khôi ngô cường tráng còn cao hơn hẳn một cái đầu, mái tóc dài hai màu đen đỏ phân đôi tách biệt càng khiến cho hắn trông y hệt một Ma thần ngạo nghễ nhìn chúng sinh thiên hạ.
Đúng vậy! Hắn chính là Ma thần!
Hắn mặc một bộ chiến giáp đen tuyền, đen như chính trái tim của hắn vậy!
Hắn khoác một tấm chiến bào đỏ rực như lửa, cháy rực như lửa trong lòng hắn, lửa ghen!
Lúc này nam nhân như thần như ma chẳng chút giống người ấy đang đứng sừng sững hiên ngang trước mặt A Thiết.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Trong lòng A Thiết biết chuyện không hay, vừa nói vừa bước lùi về phía sau.
Người kia chỉ nhìn A Thiết từ trên xuống dưới rồi đáp:
“Ta chính là Thần Tướng độc nhất vô nhị trên cõi đời này, cũng chính là tình địch của ngươi.”
“Tình…địch ư? Ngươi…biết Tuyết Duyên sao?” A Thiết kinh ngạc hỏi.
Thần Tướng gật đầu đáp:
“Đúng thế, nàng chính là Thần cơ hoàn mỹ nhất trong lòng ta, nhưng mà nàng lại đi thích ngươi…”
Vừa nghĩ đến việc nàng chọn lựa hắn chứ không chọn mình, Thần Tướng cảm thấy tức giận vô cùng, hắn đột nhiên bỏ vẻ hờ hững đi, biến sắc hét lớn:
“Bộ Kinh Vân! Tình trường như chiến trường, ngươi có một địch thủ như ta chính là bất hạnh của ngươi, ngày hôm nay ta nhất định phải hút cạn bộ não của ngươi, để xem xem mùi vị của ngươi ra sao, xem xem ngươi rốt cuộc có cái gì đáng để nàng thích ngươi đến vậy!”
Nói xong, Thần Tướng bước lên một bước dài, một chỉ xuất ra hướng thẳng vào mi tâm A Thiết!
A Thiết chỉ biết lùi về sau thật nhanh, nhưng mà mới lùi hai bước thì đã đụng phải vách tường phía sau, bản thân vốn không thể lùi được nữa mà chỉ của Thần Tướng đã đâm tới chỉ cách mi tâm có ba thước, mắt thấy chỉ đã sắp đâm thủng mi tâm, hắn chết chắc rồi!
Ngay khoảnh khắc sinh tử tồn vong ấy, trong đầu A Thiết bỗng nhiên hiện lên vô số hồi ức, hắn đột nhiên nhớ tới bao nhiêu chuyện mà Tuyết Duyên đã làm vì hắn, hắn tuyệt đối không thể chết một cách đơn giản như thế được, chí ít hắn phải đợi được nàng trở về, sau đó nói với nàng một câu: Ta thích nàng! Hắn nhất định phải nói lời này với nàng, đó là thứ duy nhất hắn có thể giao lại cho nàng!
Trong lòng đã quyết, máu của A Thiết phút chốc sôi trào, một cỗ sức mạnh tiềm tang trong cơ thể nhanh chóng tràn khắp toàn thân, vào cái khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, hắn theo bản năng dùng tay thay kiếm đánh ra một chiêu mà tiền thân Bộ Kinh Vân trước đây đã học trộm được của thúc thúc áo đen…
Bi Thống Mạc Danh!
Trong khoảnh khắc đó, chưởng ảnh bay rợp trời, đan lẫn vào nhau thật kín, mạnh mẽ nghênh đón chỉ của Thần Tướng. Hai chiêu giao nhau, một tiếng nổ “Ầm” đinh tai nhức óc vang lên!
Chặn được rồi! Ngay cả A Thiết cũng không thể ngờ được mình có thể chặn được một chiêu trí mạng của Thần Tướng! Thế nhưng Thần Tướng mang một thân thần công Diệt Thế Ma thân, nội lực không ai có thể tưởng tượng nổi, phản lực mạnh mẽ chưa từng thấy hất A Thiết tông đổ tường, bay thẳng ra ngoài.
Thần Tướng cũng hơi sững lại, hắn vốn nghĩ A Thiết không thể nào có khả năng chống trả nên một chiêu vừa rồi chỉ xuất ra một thành công lực, chẳng ngờ A Thiết lại có thể ngăn được, dù A Thiết bị đánh bay ra xa nhưng ngón tay của Thần Tướng cũng bị đẩy lui một thước!
Dù là chiêu Bi Thống Mạc Danh do chính Bộ Kinh Vân năm đó sử ra cũng chưa chắc đạt được hiệu quả cao nhất, huống hồ ngày hôm nay A Thiết sử chiêu này theo bản năng thì chỉ xuất được năm phần uy lực mà thôi, nhưng Thần Tướng dùng một thành công lực mà tay chỉ lùi một thước, thân còn chưa động, chừng đó cũng đủ thấy được uy lực Diệt Thế Ma thân cao đến thế nào, thực là sâu không dò được.
Nhưng mà một thước ấy đối với Thần Tướng kiêu căng ngạo mạn thì đúng là một khoảng cách đáng xấu hổ biết bao! Thần Tướng nổi giận! Hắn giận dữ cười nói:
“Ha ha ha, hóa ra cũng có bản lĩnh đấy! Xem ngươi thật đúng là một nam nhân đại trượng phu! Thảo nào nàng cứ một lòng một dạ với ngươi! Mà ngươi còn dám dùng chưởng chặn chỉ của ta, ngươi đúng thực là một dũng giả…”
Hắn vừa chậm rãi nói, vừa nhìn chăm chú vào đầu A Thiết, ánh mắt lộ vẻ thèm thuồng, liếm môi nói:
“Lão tử thích nhất là não của dũng giả, món ta thích ăn nhất…”
“Là não của dũng giả!”
Lời vừa dứt, thân hình Thần Tướng khẽ động, A Thiết còn chưa kịp nhìn rõ thế công của hắn để hòng đỡ chiêu, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng Thần Tướng đâu nữa! Hả, sao lại có thể như thế được?
Rất đơn giản, bởi thì Thần Tướng quá nhanh, nhanh đến mức khó có thể tin được, nhanh đến mức mắt người thường không kịp nhìn thấy, chỉ biết trong chớp mắt hắn đã xuất hiện sau lưng A Thiết chẳng biết tự bao giờ, song trảo bóp mạnh, hai cánh tay A Thiết lập tức phát ra tiếng “rắc rắc”, xương hai cánh tay bị bóp gãy làm đôi.
A Thiết đau đớn quay cuồng trên mặt đất, hai cánh tay như không xương không thể điều khiển được cứ khua loạn, nhưng hắn vẫn nghiến răng không kêu một tiếng, hắn tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ kia.
Trên mặt Thần Tướng lộ ra một nụ cười tàn khốc, thần thái tựa như con mèo sau khi bắt được con chuột lại muốn đem ra đùa giỡn cho đến chết mới thôi, hắn nói:
“Hà hà, đã lâu rồi không được bóp sướng tay như vậy! Bộ Kinh Vân, ngươi có biết không? Trước giờ lão tử giết người đều không thích dùng đao, ta thích nhất là nghe tiếng xương cốt người bị bóp nát…” Vừa nói, y vừa chầm chậm bước tới.
“Để lão tử bóp nát xương cốt toàn thân ngươi, sau đó hút cạn não ngươi, ta muốn ngươi phải chết thật thê thảm, ta muốn nàng nhìn thấy tử trạng kinh khủng của ngươi, ta muốn nàng phải đau khổ hơn ta gấp bội!”
Thần Tướng tâm thái điên cuồng, song trảo lại vung lên chụp lấy hai chân A Thiết bóp một cái khiến nó gãy lìa, sau đó Thần Tướng lại vung một chưởng khai thiên phá thạch, mục tiêu của một chưởng này chính là trái tim của A Thiết!
“Chết đi, Bộ Kinh Vân!” Cuối cùng hắn đã muốn hạ sát chiêu, hắn muốn giết để cho nàng nhìn thấy!
Mắt thấy một chưởng của Thần Tướng chụp tới chỉ còn cách lồng ngực A Thiết nửa thước thì giữa lúc sấm giăng chớp giật đó, đột nhiên có một tiếng kêu lảnh lót vang lên:
“Dừng tay!” một dải lụa trắng theo âm thanh ấy nhanh như chớp bắn tới, “xuy” một tiếng kịp ngăn một chưởng của Thần Tướng lại, còn muốn mạnh mẽ kéo lệch chiêu ấy, nhưng một chiêu ấy của Thần Tướng vốn muốn đánh nát tạng phủ A Thiết, lúc này tuy đã bị dải lụa trắng ngăn lại nhưng cũng chỉ có thể giảm đi bốn thành uy lực, sáu thành còn lại cũng đủ giết chết A Thiết!
“Ầm” một tiếng nổ vang trời, chưởng của Thần Tướng cuối cùng cũng đã nặng nề đánh xuống A Thiết, dù hắn không bị đánh nát tạng phủ nhưng đã nghe âm thanh xương sườn gãy nát vang lên, máu tươi trong miệng phun ra như suối, thoáng chốc đã không còn nhúc nhích nữa. Hắn…chết rồi.
“A Thiết!” Một tiếng thét kinh hãi phát ra từ người sử dải lụa trắng. Tuyết Duyên! Nàng cuối cùng đã trở về, nhưng có phải là đã quá muộn?
Không! Vẫn chưa quá muộn! Chỉ cần bây giờ nàng lập tức truyền chân khí cho A Thiết thì hắn vẫn có thể sống lại!
Nhưng mà chính lúc nàng đang nóng lòng muốn cứu A Thiết thì Thần Tướng đã xuất hiện trước mặt muốn ngăn cản nàng. Tuyết Duyên vô cùng gấp gáp đuổi hắn:
“Cái đồ ma quỷ nhà ngươi! Thật không ngờ ngươi lại có thể tỉnh lại, còn tới đây ngăn cản ta!”
Thần Tướng cười lạnh:
“Thần cơ, nàng đúng là đã thay đổi rồi, càng lúc càng trở nên ngu ngốc! Nàng có biết là gã phàm phu tục tử này dù hôm nay không chết thì sống cực khổ cũng cố gắng vui vẻ thêm chừng chục năm là hết. Nhưng nàng lại có thể sống ngàn năm vạn năm, lấy sinh mệnh ngàn năm vạn năm của nàng mà đặt cược để đổi lấy tình yêu chín mười năm của hắn, món cược này rõ ràng là không có lời rồi!” Dứt lời, hắn lại bắt đầu đề cử chính mình:
“Chỉ có ta mới có thể cùng nàng sống ngàn năm vạn năm, ở cạnh nàng mãi mãi mà thôi!”
Mắt thấy Thần Tướng mặt dày vô sỉ như vậy, Tuyết Duyên không nhịn được, phản bác:
“Không! Cho dù sống đến ngàn năm vạn năm mà chỉ biết tu luyện như một kẻ đã chết rồi, ta không cần cuộc sống kiểu ấy! Ta muốn cứu A Thiết, cho dù phải chết ngay để được nghe một câu nói thật lòng của hắn, ta cũng không ngần ngại phải chết!”
“Thần Tướng, ngươi mau tránh ra! Đừng ngăn ta nữa! Nàng gấp gáp đến độ nước mắt cũng ròng ròng chảy xuống.
Thần Tướng không thể ngờ được nàng lại có thể rơi lệ vì A Thiết, mối thâm tình của nàng dành cho A Thiết khiến cho ngọn lửa nghe hừng hực trong lòng hắn lại phun trào, Thần Tướng gầm lên:
“Được! Nàng muốn cứu y thì trước hết phải bước qua xác ta! Ta muốn xem thử y quan trọng với nàng đến mức nào!”
Lời vừa dứt, Thần Tướng đã bắn mình bay lên, giữa không trung liền thôi động công lực toàn thân, quát lên mấy tiếng lớn:
“Diệt!” “Thế!” “Ma!” “Thân!”
Trong thoáng chốc, song chưởng mang theo kình lực vô cùng hùng hậu đã nhanh như điện đánh ra, lập tức biến thành một luồng xoáy đỏ như máu đánh úp xuống đầu Tuyết Duyên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện