[Dịch]Phong Vân

Chương 6 : Thâm tình (1)

Người đăng: Tiểu hài nhi

.
Năm tháng đời người tựa như một bí mật lớn lao, cho tới bây giờ cũng không ai có thể biết trước được ngày mai mình sẽ gặp chuyện gì. Chỉ có Tuyết Duyên là biết trước được rằng mình càng lúc sẽ càng lún sâu hơn, bởi vì nàng chợt nhận ra mỗi ngày mình lại càng không muốn rời xa hắn… Vào một buổi tối của nửa tháng sau, A Thiết vẫn còn chưa về tới nhà, Tuyết Duyên vừa bưng chén cháo mới nấu xong đặt lên bàn, quay người lại đã phát hiện một bóng người áo xanh chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng. Người này mang một chiếc mặt nạ quỷ dị đầy những vệt lốm đốm nhiều màu sắc. Cuối cùng, bà ấy cũng tìm thấy nàng. “Thần mẫu?” Tuyết Duyên vừa thấy bà đã vui sướng reo lên như gặp được người thân. Đúng thế! Tình cảm giữa Thần mẫu với nàng trước đây cũng từng giống như mẹ con, ít nhất thì trong lòng Tuyết Duyên cũng cảm thấy như vậy. Nhưng Thần mẫu lại không có được vui vẻ như nàng, bà chỉ lạnh nhạt nói: “Ngay cả việc ta đi vào đây mà cô cũng không hề phát hiện được, xem ra cô đã vì hắn mà quên hết đạo hạnh kinh thế của mình rồi.” Tuyết Duyên đỏ mặt. Mấy ngày này quả thực nàng chỉ nghĩ xem làm thế nào có thể khiến cho A Thiết vui vẻ, trong dạ chẳng lúc nào yên, đúng là nàng đã sớm quên việc mình mang võ công tuyệt thế rồi. Có lẽ âm thanh vang vọng hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng nàng không phải pháp môn tu luyện Di Thiên Thần quyết mà chính là một chữ “Vân”. Thần mẫu lại nói tiếp: “Không thể tưởng tượng được với thân phận Thần Cơ tôn quý của mình mà cô lại có thể hạ thấp bản thân, mỗi ngày nấu cháo quét nhà, còn đi lau giày cho nam nhân, cô làm như vậy mà hắn còn không thèm cảm kích mảy may! Cuộc sống như vậy, cô không cảm thấy tủi thân chút nào hay sao?” Tuyết Duyên thoáng ngẩn người, tựa như có chút cảm xúc thoáng qua, nhưng lại kiên trì nói: “Thích một người thì phải thông cảm nhẫn nhịn thế thôi, không cần điều kiện gì cả. Trên đời này, không có thứ tình cảm nào có thể nhận được mà không phải trải qua gian khổ cả…” Một câu này quả thực là danh ngôn của nam nữ si tình trên đời. Thần mẫu lại hỏi: “Vậy thì cô đã nhận được những gì rồi?” Tuyết Duyên đáp: “Ta không quan tâm mình nhận được gì, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình cho dù là tốt hay xấu, là đắng hay ngọt thì cũng là do ta cam tâm tình nguyện. Con đường này do chính ta lựa chọn thì ta sẽ tự chịu trách nhiệm, không cần phải chịu sự sắp xếp của Thần nữa.” Thần mẫu lại hỏi tiếp: “Vậy cô cho rằng cuộc sống trước mắt là đắng hay ngọt? Có vui vẻ hay không?” Tuyết Duyên nghe xong, đôi mắt chợt ửng đỏ, vì quả thực cuộc sống hiện tại của nàng không được tốt cho lắm, mà không biết nói với Thần mẫu ra sao, trong lúc nhất thời im lặng không trả lời được. Nhưng Thần mẫu vô cùng tinh tế, dù rằng Tuyết Duyên không nói nhưng cũng đoán biết được đôi phần, bà tận lời khuyên nhủ: “Nếu như sống không được thoải mái thì bây giờ cô quay lại vẫn còn chưa muộn đâu. Ta mới từ tổng đàn Sưu Thần cung trở về, biết được Đại Thần quan vẫn chưa mang A Hắc về gặp Thần, giờ y đã đi đâu rồi không rõ, Thần vẫn chưa biết chuyện này.” “Đại Thần quan vẫn chưa mang A Hắc về gặp Thần ư? Vậy thì…hai người ấy đã đi đâu?” Tuyết Duyên kinh ngạc hỏi. “Không biết nữa. Cho nên nếu cô đổi ý muốn quay về thì bây giờ vẫn còn chưa quá muộn đâu…” Tuyết Duyên nghe thấy những lời này, bất chợt sững người trong thoáng chốc, liệu nàng có dao động chút nào chăng? Không! Nàng tuyệt đối không có một chút dao động, ngược lại còn quyết đoán nói: “Không! Thần mẫu à, xin bà đừng khuyên can ta nữa, ta đã quyết định rồi…” Kiếp này sẽ vĩnh viễn ở cạnh hắn! Thật là ngoan cố quá mức! Thần mẫu thở dài nói : “Chỉ vì tư niệm của một lần gặp mặt của năm năm về trước mà dù chết cô cũng không sợ hãi, phải không?” Tuyết Duyên tâm sự trùng trùng chỉ nhìn Thần mẫu mà không nói gì, đột nhiên lao vào lòng Thần mẫu, trong mắt lệ nóng rưng rưng. Cảm giác dựa dẫm vào Thần mẫu của nàng bao nhiêu năm nay bất chợt lại cuộn trào như Trường Giang đê vỡ. Thần mẫu còn nhớ rõ cô gái mười chín tuổi này, mười bốn năm trước cũng từng nằm khóc trong lòng mình, chỉ khác là mười bốn năm trước khó vì phải đối mặt với một Sưu Thần cung hoàn toàn xa lạ, còn hôm nay, cô gái ấy lại khóc bởi vì phải đối mặt với một đoạn tình mà mình không thể nào nắm lấy, mà trước mặt thì đầy chông gai. Khoảnh khắc này, Thần mẫu và nàng tựa như đang quay lại thời điểm của mười bốn năm về trước kia, lại cảm nhận thứ tình cảm mẹ con thân thiết vô cùng. Thần mẫu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của nàng, vừa an ủi: “Con à, đừng quá đau buồn, trên đời này không có việc gì là không thể giải quyết được, không cần phải quá bi quan…” Tuyết Duyên nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nhưng mà…cho dù…con có đối xử với hắn…tốt đến thế nào thì hắn…vẫn cứ…rất lạnh lùng với con. Lần này quả thực…con không biết…dường như…hắn không hề…thích…con…” Thần mẫu nhẹ nhàng nói: “Vậy con hãy về đi, cho dù người khắp thiên hạ không cần đến con nữa, thì…Thần mẫu này vẫn sẽ luôn ở cạnh con.” Tuyết Duyên nghe thấy Thần mẫu yêu thương mình như thế, nước mắt cuối cùng không nén được mà rơi xuống, nhưng nàng vẫn lắc đầu nói: “Không! Thần mẫu à, con…con đã không thể nào…rời xa hắn được nữa…Cho dù hắn…đối xử với con rất tệ, nhưng…không nhìn thấy hắn…thì trong lòng lại thấy nhớ đến không chịu nổi, Thần mẫu…đây…có phải là…tình yêu hay không?” Không sai! Đây chính là tình yêu! Lúc mà ngươi nhận ra dù thế nào đi nữa, mình cũng không thể nào dứt khoát rời xa người kia… Khi ngươi đọc sách, vô tình phát hiện trong đó có một chữ trong tên của người kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhớ, đó chính là tình yêu. Thần mẫu bất đắc dĩ gật đầu, than nhẹ: “Đó quả đúng là tình yêu. Xem ra con đã động chân tình với hắn, nhưng lỡ như hắn không thích con, con không thể cứ bất chấp an nguy bản thân mà lại lún sâu mãi vậy được…” Chợt nghe thấy lời này, Tuyết Duyên lại ra sức lắc đầu, tựa như đã vô cùng quyết tâm, nói: “Không, con sớm đã nói rồi, cả đời này….con đã quyết định sẽ gắn bó với hắn, quyết định này…sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ có điều, con cảm thấy…mình sẽ không…còn sống được lâu nữa, có lẽ…khong còn lâu nữa…” Vừa nghe thấy người con gái bất tử này tiên đoán mình sẽ chết, Thần mẫu hoảng hốt nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, con…tốt nhất là nên chờ hắn về ăn cháo đi! Cũng không còn sớm nữa, ta nên đi thôi!” Đúng vậy! Trên bàn còn có một chén cháo mang theo muôn ngàn tâm tư của nàng, vẫn đợi người trong lòng nàng về ăn! Tuyết Duyên lặng lẽ quay trở lại ngồi cạnh bàn, Thần mẫu đang định xoay người bước đi thì đột nhiên Tuyết Duyên lại nói: “Thần mẫu, có thể…đáp ứng một thỉnh cầu của ta hay không?” “Cô cứ nói đi.” “Đồng ý với ta, nếu…có một ngày…ta thật sự gặp chuyện bất trắc, cầu xin bà hãy thay ta…cả đời…bảo vệ hắn, đừng để Đại Thần quan….” Thấy nàng si tình với hắn như thế, Thần mẫu còn chưa để cho nàng nói hết câu đã ngắt lời: “Được, ta đồng ý với cô, chỉ cần Thần mẫu còn sống một ngày thì Bộ Kinh Vân sẽ không thể chết.” Có được sự đồng ý của Thần mẫu, Tuyết Duyên cảm thấy yên dạ, chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Cảm ơn bà, Thần mẫu! Ta không đành lòng nhìn bà đi, xin hãy đi trước khi ta mở mắt ra!” Lại là “cảm ơn”! Cô gái này sao lại thích nói “cảm ơn” đến thế? Dường như sau tấm mặt nạ ấy, đôi mắt Thần mẫu cũng thấp thoáng ánh lệ, sau cùng, bà thốt lên mấy chữ: “Được! Cô hãy bảo trọng!” Liền đó, người đã biến mất trong màn đêm mịt mờ. Chỉ tiếc, đêm ấy A Thiết về nhà rồi cũng vẫn không thèm ăn chén cháo mà nàng nấu cho hắn. Hắn chỉ uống rượu. Ngày thứ mười bảy. Hôm nay A Thiết ra ngoài hái thuốc từ rất sớm, vì hắn càng uống càng nhiều, càng uống càng thèm, vốn không có dư tiền để mua rượu uống cho thỏa cơn, chỉ có một cách duy nhất là phải hái nhiều thuốc hơn mà thôi. Chỉ có điều hình như ngay cả ông trời cũng không muốn hắn cứ chìm trong men rượu mãi thế, cho nên dù có hái cả buổi thì giỏ thuốc của A Thiết cũng chẳng có được bao nhiêu, không những thế, lúc hoàng hôn trời còn đổ mưa. A Thiết đứng dưới tán cây trú mưa, vốn nghĩ rằng chờ chút xíu tạnh mưa sẽ về nhà, nhưng chẳng ngờ trận mưa này lại dài đến nửa canh giờ mà còn chưa tạnh, A Thiết chán nản, thò tay vào trong giỏ thuốc lấy ra một bình rượu. Hắn thầm nghĩ, rượu quả thực là một thứ bạn bè bạc bẽo, chỉ cần còn tiền thì còn có rượu uống, cái thứ cẩu bằng hữu này cũng sẽ ở cạnh. Nhưng đến một ngày không còn tiền mua rượu thì đám cẩu bằng hữu ấy cũng chẳng còn. Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, A Thiết đã bắt đầu có chút chếnh choáng. Hắn không đủ kiên nhẫn chờ nữa, thừa dịp men rượu còn lâng lâng, không thèm để ý xem mưa đã tạng chưa, chậm rãi đứng lên, xiêu vẹo bước về phía trước. Mưa quất vào thân thể hắn, xối toàn thân hắn ướt đẫm, hắn lại tựa như không thấy gì cả, lảo đảo một cái đã ngã lăn quay ra đất, thoáng như một đời hắn cũng ngã theo xuống đó. Quay đi quay lại, cuối cùng cũng đến Tô đê ven Tây Hồ. Mưa không ngừng rơi xuống hồ, dấy lên vô số những vệt sóng gợn lăn tăn, A Thiết nhìn thấy bóng mình in trên mặt hồ, cái bóng của hắn tái nhợt như không còn chút máu, hóa ra sắc mặt của hắn bây giờ đã trở thành xanh xao đến thế. Đây chính là mình sao? Đây chính là Bộ Kinh Vân sao? A Thiết cười thảm, thầm nghĩ, làm cho bản thân tàn tạ thành như thế này cũng tốt, hắn không cần phải làm cái Bất khốc Tử thần gì đấy nữa! Hắn không tự chủ vỗ vỗ lên mặt mình, sau đó, hắn đột nhiên phát hiện một việc rất lạ! Cái bóng dưới hồ kia vốn là hình ảnh phản chiếu của mình, thế nhưng nó lại không lấy tay vỗ vỗ mặt như mình, hơn nữa còn nhìn A Thiết cười quỷ dị. A Thiết kinh hãi, vội vàng chớp mắt mấy cái nhìn cho rõ hơn, lúc này cái bóng dưới nước lại không có gì khác. A Thiết vừa nãy cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra, có thể là do mình uống rượu nhiều quá nên hai mắt mới mờ đi, không nhìn rõ được. Đang định cố gắng đứng lên thì bất chợt một đôi tay mạnh mẽ rắn chắc từ dưới hồ vươn lên, chụp lấy gáy A Thiết, hung hãn kéo xuống, chừng như muốn dìm đầu A Thiết xuống hồ. A Thiết thất kinh, cảm giác say bất chợt tan biến, vội vàng chống tay trên bờ đê để giữ mình lại. Năm năm nay, ở trong thôn hắn vẫn được người ta khen là có sức khỏe hơ người, nay ở thời khắc sống chết, hắn phải dùng hết sức lực, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, thân hình hắn dội ngược về phía sau, người ở dưới nước muốn dìm hắn cũng bị lôi lên khỏi mặt nước. Hai người cùng ngã lăn ra đất, A Thiết trong cơn hoảng sợ cũng gắng định thần nhìn người vừa tới kia, không khỏi hoảng hốt kêu lớn một tiếng. “A Hắc?” Không sai! Người trước mặt có gương mặt giống A Thiết như đúc, A Thiết chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng nhận ra ngay y là A Hắc. Anh mắt lạnh như băng kia của A Hắc, hai người đã sống cùng nhau tới năm năm trời, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Hóa ra hình ảnh dưới nước vừa rồi vốn không phải bóng của A Thiết mà chính là A Hắc! Chỉ có điều A Hắc lúc này lại đang lạnh lùng nhìn A Thiết chằm chằm, khóe miệng hé ra một nụ cười tà dị, tựa như hoàn toàn không nhận ra A Thiết là đại ca của mình. Trong mắt A Hắc, A Thiết dường như đã trở thành con mồi mà mình cần phải giết! Hiện tại một chiêu đã không thể thành công, A Hắc cũng không chần chừ nữa mà quay lưng, thân hình nhanh như một con báo đen uy mãnh, phút chốc đã lao đi không kịp để cho người ta kịp thốt lên lời nào! “A Hắc, đừng đi! A Thiết cuống quít đứng lên, điên cuồng đuổi theo. Nhưng tốc độ của A Hắc bây giờ đã đến mức cực hạn của con người, A Thiết vốn không thể nào đuổi theo kịp. Mới đuổi theo chừng trăm trượng, A Thiết bỗng cảm thấy men rượu trong cơ thể cũng nhân lúc hắn chạy mà càng lúc càng nồng, hắn nghe thấy hơi rượu xộc lên rồi không còn biết gì nữa, ngã lăn ra đất. Trước khi mất đi tri giác, hắn vẫn không ngừng nỉ non nói, tựa như mê sảng: “Tốt rồi, A Hắc…đúng là đệ…chưa chết, nhưng…tại sao…đệ hoàn toàn…không nhận ra…ta?” “A…Hắc, ta…là…đại…ca…của… đệ…mà…” Thanh âm run rẩy yếu ớt không ai nghe thấy được. A Thiết cuối cùng cũng ngất đi. Mưa vẫn ào ào trút xuống, giống như đang than khóc cho nhân gian… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang