[Dịch]Phong Vân

Chương 14 : Thùy lĩnh phong tao (3)

Người đăng: Tiểu hài nhi

.
Nhiếp Phong lại nói: “Độc Cô thiếu hiệp trước xuất ra ba cước bên phải, lại đá bốn cước bên trái, tổng cộng xuất ra bảy cước.” Độc Cô Nhất Phương nghe xong càng kinh hãi, Nhiếp Phong có thể miêu tả hết cước lộ của Độc Cô Minh một cách rõ ràng, chứng tỏ không phải dùng xảo kế mà là thật sự nhìn thấu cước lộ Độc Cô Minh. Nhiếp Phong lại nói tiếp: “Chỉ có điều, mặc dù Độc Cô thiếu hiệp trong chớp mắt có thể xuất đến bảy cước, nhưng xét đến cùng vẫn là bởi vì Tâm của y động trước!” Độc Cô Nhất Phương nghe xong kinh ngạc đến ngây ngốc, trong mắt Hùng Bá cũng lộ ra vẻ khen ngợi. Không sai! Yếu quyết của Hàng Long Thần Cước chính là ở chỗ lấy chiến ý trong tâm mà xuất cước, cho nên chiến ý không động thì hoàn toàn không có uy lực. Không thể tưởng được Nhiếp Phong mới chỉ liếc mắt đã nhìn thấy được yếu quyết của Hàng Long Thần Cước, Độc Cô Nhất Phương cũng không tự chủ được mà phải khen: “Trả lời hay lắm! Nhiếp thiếu hiệp ngộ tính lẫn nhãn lực đều rất cao, có đủ tư cách so tài cùng khuyển nhi, chỉ không biết có đủ năng lực tiếp ba cước của khuyển nhi hay chăng?” Nói xong liền lui sang bên, còn chưa nói rõ bắt đầu tỷ thí, Độc Cô Minh cũng không nói lời nào bất ngờ chiếm tiên cơ, hung hăng xuất ra cước thứ nhất trong Hàng Long Thần Cước – Kiến Long Tại Điền! Hàng Long Thần Cước vốn là do thủy tổ Vô Song Thành lĩnh ngộ từ trong quẻ tượng Dịch kinh mà sáng tạo ra, mỗi chiêu ẩn chứa dương khí mạnh mẽ của thiên địa, bá đạo vô cùng. Một chiêu Kiến Long Tại Điền này không chỉ nhanh mà còn độc. Nhiếp Phong vốn không muốn tranh đấu cùng người khác, nhưng nghĩ nếu như Thiên Hạ Hội không thể kết minh cùng Vô Song Thành, thể nào cũng tạo nên một màn mưa máu gió tanh, bởi vậy cũng không dám chậm trễ, toàn lực ứng phó! Chỉ thấy chân phải vừa động, chớp mắt sử ra một chiêu trong Phong Thần Cước Pháp của Hùng Bá – Phong Quyển Lâu Tàn! Từ khi Nhiếp Phong luyện thành Phong Thần Cước Pháp tới nay, đây là lần đầu tiên cùng giao đấu với người khác, tuy nhiên, vận cước vẫn không bị cảm giác không quen, ngược lại còn rất uy lực, đánh thẳng tới Kiến Long Tại Điền. Phong Thần Cước pháp là tuyệt học nửa đời Hùng Bá, ngay lúc Phong Quyển Lâu Tàn và Kiến Long Tại Điền trực diện giao tranh, cước ảnh Nhiếp Phong tựa như xoáy quanh cước ảnh Độc Cô Minh, hướng thẳng lên tận ổ bụng, Độc Cô Minh không ngờ chiêu này lại quái dị như thế, lập thức rút chân thu chiêu. Một chiêu Phong Quyển Lâu Tàn này tài tình chính là ở chữ Quyển (cuốn, gió cuốn), Hùng Bá cũng phải thầm khen trong bụng. Một cước đã qua, hai bên trở thành ngang cơ. Độc Cô Minh giận mình ra chiêu trước nhưng lại không chiếm được thượng phong, phẫn nộ nhảy lên giữa không trung, xuất tiếp một chiêu nữa trong Hàng Long Thần Cước – Long Chiến Vu Dã, một chiêu này so với chiêu trước càng nhanh hơn, càng độc hơn, càng hiểm hơn. Đối phó với cước chiêu cương mãnh như thế, Nhiếp Phong biết ngay phải lấy nhu khắc cương, không hoang mang xuất ra một chiêu Phong Trung Kình Thảo trong Phong Thần Cước Pháp. Chiêu này trong cương có nhu, vừa hay có thể hóa giải kình lực tàn nhẫn của Long Chiến Vu Dã, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cước ảnh phân ra, hai người lại không phân thắng bại, đều tự tách ra. Lúc này hai người đã đấu tới cạnh cửa vào Tam phân giáo trường, bên kia là bậc thềm đi xuống. Độc Cô Minh hai chiêu liền đều bị Nhiếp Phong tiếp được, mối hận trong lòng đã tới đỉnh, chỉ hận không thể đem Nhiếp Phong băm làm vạn mảnh. Hơn nữa, nếu cước thứ ba cũng bị Nhiếp Phong tiếp được thì hôm nay chẳng phải đã nhục mệnh cha hay sao. Bởi vậy, y không nghĩ thêm, quát một tiếng lớn, thân hình vọt lên cao hai trượng, rõ ràng là đã vận hết mười thành công lực, xuất ra một chiêu bá đạo nhất, lợi hại nhất trong Hàng Long Thần Cước – Kháng Long Hữu Hối! Kháng Long Hữu Hối vừa xuất, Độc Cô Minh giữa không trung bỗng như biến thành kẻ thăm dò, hai mắt lóe sáng, tựa như thần long tĩnh mục, cước chưa đến mà khí thế đã bức người đến cực độ. Cước kình mạnh mẽ tuyệt luân áp xuống đầu, Nhiếp Phong chỉ cảm thấy cước kình cực nhanh áp tới, cũng biết chiêu này cực kỳ mạnh mẽ và sắc bén, tuyệt đối không thể dùng Phong Trung Kình Thảo chế ngự được, nên không thể đánh bừa. Bởi vậy lúc này, Nhiếp Phong bèn dùng bộ pháp của Quỷ Hổ truyền lại, thân như gió xoáy bay ngược về sau, rời khỏi phạm vi của Kháng Long Hữu Hối ngoài ba trượng. Độc Cô Nhất Phương đang quan chiến cũng ngẩn ra, thầm nghĩ: “A! Bộ pháp nhanh quá! Đệ tử Hùng Bá sao lại có thứ bộ pháp này?” Không! Bộ pháp này vốn không phải do Hùng Bá truyền dạy, trong lòng Hùng Bá hiểu rõ điều đó, lão cũng không ngờ Nhiếp Phong lại có tiềm chất ngoài tưởng tượng đến thế. Nhiếp Phong đã ở xa ngoài phạm vi công kích của Kháng Long Hữu Hối, mắt thấy một chiêu này của Độc Cô Minh nhất định thất bại… Bỗng vào lúc này, một thân ảnh nhỏ từ dưới bậc thềm bước lên Tam phân giáo trường, bước vào trong phạm vi của Kháng Long Hữu Hối, thân ảnh này không ai khác chính là Đoạn Lãng! Chỉ thấy Đoạn Lãng hai tay bưng khay gỗ, trên khay bày hai vò rượu ngon, chính là hai vò rượu mà Hùng Bá vừa mới ra lệnh mang lên Tiêu Hồn Túy và Đoạn Sầu Hương. Đoạn Lãng tay bưng mĩ tửu, lúc này căn bản không biết mình phải né tránh, mà thực ra cũng không có khả năng né tránh, Độc Cô Minh cũng không thể thu chiêu, huống hồ đối với y mà nói, đá chết một tên hầu thấp hèn thì có đáng chi. Mắt thấy Đoạn Lãng sắp phải chết dưới Kháng Long Hữu Hối, Nhiếp Phong la hoảng một tiếng: “Đoạn Lãng!” Liền không kịp suy nghĩ, vội vàng dùng bộ pháp kỳ diệu của mình, như một trận gió lao đến trước mặt Đoạn Lãng, trong lúc sinh tử, bất đắc dĩ xuất ra một chiêu lợi hại nhất trong Phong Thần Cước Pháp – Lôi Lệ Phong Hành! Trong khoảnh khắc đó, hai đại chiêu Lôi Lệ Phong Hành và Kháng Long Hữu Hối đánh thằng vào nhau, “Ầm” một tiếng nổ vang, tựa như tiếng sấm tận trời cao! Cùng lúc tiếng nổ vang lên, Nhiếp Phong thổ huyết tại chỗ, đủ biết là do Kháng Long Hữu Hối đánh trọng thương, như mà nó không bại! Bởi vì Độc Cô Minh so với nó càng thảm hại hơn nhiều, y bị Lôi Lệ Phong Hành đá bay lên không, chới với, mũi miệng đều trào máu tươi, bắn ra tứ phía, quay cuồng giữa không trung, rõ ràng bị thương nặng gấp nhiều lần Nhiếp Phong. Trận này, Nhiếp Phong thắng ! Một cước này của Nhiếp Phong là để cứu Đoạn Lãng, nhưng cuối cùng có thể cứu Đoạn Lãng hay không… Hai đại chiêu giao tranh sẽ tạo ra lực phản chấn rất mạnh, sớm hất tung hai vò rượu ngon trong tay Đoạn Lãng, còn đánh văng Đoạn Lãng xuống bậc thềm, Đoạn Lãng “oa” một tiếng liền ngã lăn xuống bậc thềm. Mắt thấy Đoạn Lãng lăn xuống, sắp vỡ đầu mà chết, Nhiếp Phong chấn động, vốn muốn lao tới nhưng thân lại đang mang trọng thương, muốn bước nửa bước còn khó nữa là. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh đột nhiên thả người theo, một tay bắt lấy Đoạn Lãng, một tay bất ngờ vận chưởng, nhu kình nâng hai vò mĩ tửu sắp rơi xuống đất lên, vững vàng đưa đến trước mặt Độc Cô Nhất Phương, một giọt cũng không bắn lên, thật là tài tình. Người này không ai khác chính là người luôn hiện thân ở thời khắc cuối cùng – Bộ Kinh Vân! Không ngờ lần này hắn cuối cùng cũng đến đúng thời điểm. Chỉ trong chớp mắt mà bao nhiêu chuyện nối nhau phát sinh, ai nấy đều ngạc nhiên, đám môn hạ Vô Song Thành bây giờ mới tỉnh bèn tiến lên đỡ lấy thiếu chủ. Nhưng Độc Cô Minh ngay cả sức đứng lên cũng không có, đám môn hạ đành phải bế y lên, xem ra bị thương không nhẹ chút nào. Nhưng y vẫn chưa bất tỉnh, vẫn dán mắt nhìn Nhiếp Phong đang hiên ngang đứng thẳng, trong mắt dâng lên vẻ khó chịu không cam. Y vốn là cao thủ thiếu niên mạnh nhất ở Vô Song Thành, mang cước pháp thần công nhanh nhất mạnh nhất của phụ thân, không ngờ hôm nay lại bái dưới cước tiểu tử tóc dài này. Đoạn Lãng lúc này mới hoàn hồn, mới phát hiện ra người cứu mình chính là Bộ Kinh Vân, ngẩn người nói: “Là…Ngươi?” Nhưng nó không cảm ơn Bộ Kinh Vân, chỉ hoảng hốt chạy tới xem thương thế Nhiếp Phong, lo lắng hỏi: “Phong, huynh…thế nào rồi?” Nhiếp Phong mỉm cười lắc đầu, không trả lời. Kỳ thực nó đã không còn sức trả lời, chỉ còn sức đứng thẳng, vì một thứ ý chí kiên cường bất khuất. Độc Cô Nhất Phương sắc mắt trắng bệch, trước hết là vì kinh ngạc thấy Nhiếp Phong lại đánh gục uy phong của Vô Song Thành, sau nữa là vì bỗng dưng lại xuất hiện một hắc y thiếu niên. Bộ Kinh Vân đứng yên tại chỗ, tựa như một truyền thuyết. Độc Cô Nhất Phương nhìn ánh mắt cùng chưởng pháp của thiếu niên này, lập tức biết được hắn là ai, bèn hỏi Hùng Bá: “Hùng huynh, nếu tiểu đệ đoán không lầm thì đây chính là đệ tử thứ hai của huynh – Bộ Kinh Vân!” Hùng Bá giọng đầy tự hào nói: “Con mắt của thành chủ quả nhiên tinh tường.” Độc Cô Nhất Phương liếc nhìn Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong, cười lớn nói: “Hùng huynh có thể nạp được đệ tử thế kia, thật khiến tiểu đệ ngưỡng mộ không để đâu cho hết. Hôm nay Vô Song Thành chúng ta thua tâm phục khẩu phục, từ nay về sau sẽ coi Thiên Hạ Hội là minh huynh!” Hùng Bá cuối cùng cũng được nghe Độc Cô Nhất Phương cam tâm tình nguyệt kết minh, không khỏi mừng rỡ cười lớn. “Được! Thành chủ quả nhiên một lời đáng giá ngàn vàng! Võ lâm sau này sẽ là thiên hạ của hai bang chúng ta. Đến lúc đó chúng ta nhất định có phúc cùng hưởng! Ha ha…” Có phúc cùng hưởng! Chỉ e chưa chắc! Hùng Bá đã muốn dấn thân giang hồ, tranh giành danh lợi, làm sao chịu để người khác cùng chung thiên hạ cho được. Lão chỉ muốn một mình độc bá thiên hạ. Chỉ cần ngày đó đến. Thử hỏi có ai còn dám nói một câu. Hỏi kẻ nào đứng đầu? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang