[Dịch]Phong Vân
Chương 6 : Bất khốc tử thần (4)
Người đăng: Tiểu hài nhi
.
Cũng là ánh trăng mờ ảo, nhưng chiếu trên một người khác lại có vẻ lạnh lùng như băng tuyết.
Chỉ vì tâm nó cũng lạnh.
Ánh trăng mờ ảo, Bộ Kinh Vân đang ngồi xếp bằng, tĩnh lặng nhìn vầng trăng xa.
Nơi này là một cái kho, một cái kho người!
Nói nơi này là một cái “Kho người” thì đúng là không có gì sai, đây là nơi Thiên Hạ Hội sắp xếp cho đệ tử thiếu niên, trong tháp sắp xếp hơn ngàn cái giường, chia làm mười lối, có thể coi là kỳ quan.
Vị trí đặt giường không phải do mỗi người tự chọn lựa mà là rút thăm để xếp nhà. Không may, Bộ Kinh Vân bị sắp xếp cho ngủ trong cái góc tối u ám, nó như thể suốt đời cũng chỉ có thể thuộc loại hắc ám, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi.
Nó đã ngủ trong cái góc tối u ám này suốt ba năm.
Ba năm, quả thật là một khoảng thời gian dài, nhưng Bộ Kinh Vân đã đi qua khỏi, ngày mai sẽ bắt đầu một cuộc sống mới!
Bởi vì ngày mai Hùng Bá sẽ chính thức thu nó làm đồ đệ, đồng thời cũng truyền cho nó một trong tam tuyệt “Bài Vân Chưởng”.
Cái gọi là “Tam tuyệt” ấy chính là tuyệt nghệ hưng bang lập phái thành danh của Hùng Bá, chia làm “Thiên Sương Quyền”, “Bài Vân Chưởng” và “Phong Thần Cước”, trong đó một bộ “Thiên Sương Quyền” đã sớm truyền cho đại đệ tử Tần Sương, nay Bộ Kinh Vân có thể lọt mắt xanh Hùng Bá mà nhận Bài Vân Chường, người ngoài nhìn vào mà nói thì quả thực là phúc tu mấy kiếp.
Nhưng Bộ Kinh Vân lại không có cảm giác vinh hạnh, nó chỉ cảm thấy thỏa mãn, thỏa mãn vì biết cố gắng ba năm nay đã không uổng phí!
Lúc mới gia nhập Thiên Hạ Hội, nó còn e ngại một trong số những sát thủ tàn sát bảy mươi hai người Hoắc gia là “Biên Bức” vẫn chưa chết, sợ rằng hắn trở về Thiên Hạ Hội tố giác, nhưng mãi chẳng thấy Biên Bức xuất hiện, Bộ Kinh Vân mới tương đối an tâm.
Có lẽ ngày đó Biên Bức bị thúc thúc áo đen phong ấn huyệt đạo toàn thân, không thể động đậy nên đã bị hỏa thiêu cùng Hoắc gia mà thành tro tàn, vĩnh viễn không siêu thoáy. Đó chính là sự trùng phạt dành cho hắn, tất cả đều là ý trời!
Nhưng có lẽ Bộ Kinh Vân vẫn chưa nhận ra rằng chính nó là một thiếu niên rất đặc biệt, nó đứng yên lặng lẽ đã là đặc biệt vô cùng rồi, tất cả đệ tử thiếu niên đều có bộ mặt mơ hồ, riêng nó thì không hề mơ hồ! Nếu Hùng Bá không chọn nó thì còn có thể chọn ai nữa?
Chỉ có điều dù thế nào đi nữa, quyết định sai lầm này có thể đưa nó thoát khỏi “kho người”. Ngày mai, nó sẽ vào nơi dành riêng cho đồ đệ bang chủ “Phong Vân Các”!
Tối nay là đêm cuối cùng nó ngủ ở nơi này.
Tiếng thanh la “Bang bang” bỗng truyền từ ngoài vào, cắt ngang màn đêm tĩnh mịch ảm đạm, lẫn trong đó là tiếng kêu khàn khàn mệt mỏi của thị vệ cầm canh, giống như thúc giục mọi người nhanh lên kẻo chết, nhanh lên kẻo chết…
Đã là canh ba!
Bộ Kinh Vân không hề thấy buồn ngủ, ánh mắt vẫn sáng lên trong đêm tối tăm lạnh lùng, bình tĩnh quan sát hơn ngàn đệ tử thiếu niên đang ngủ quanh mình.
Mặc dù nhiều lúc đang đêm bọn nọ cũng bị bang chủ sai bảo này nọ, cũng từng chỉ trỏ, nói này nói kia về Bộ Kinh Vân, nhưng việc cũng chóng qua, giữa đêm khuya thanh vắng, bọn họ sớm đã ngủ say không lo nghĩ.
Nhiều thiếu niên như vậy đến từ nhiều gia đình lại có thể sống cùng nhau ở một chỗ, xem ra cũng là một thứ duyên phận.
Bọn họ đơn giản hơn Bộ Kinh Vân nhiều, cũng hạnh phúc hơn, bì đa số đều còn cha mẹ, còn có gia đình!
Đây cũng là điều Bộ Kinh Vân không hiểu, bọn họ vì sao phải vứt bỏ gia đình cha mẹ để đến Thiên Hạ Hội truy cầu danh lợi? Danh lợi thật sự mê hoặc người ta vậy sao?
Trong khi Bộ Kinh Vân khao khát có người thân biết bao, đáng tiếc lại gặp thảm biến, không có duyên cùng người, dù là người quan tâm nó nhất Hoắc Bộ Thiên cũng không tránh khỏi số kiếp, thật là tạo hóa trêu ngươi!
Mỗi lần nhớ tới gương mặt tươi cười hiền hòa của Hoắc Bộ Thiên, trong lòng nó lại đau đớn như thể bị kim châm!
Lúc còn sống ông ấy luôn tìm mọi cách che chở cho nó, Bộ Kinh Vân lại chưa bao giờ trải qua chuyện gì cùng ông ấy, chưa kịp nói cùng ông dăm ba câu, trong trí nhớ, cái gì nó cũng không kịp, không kịp trả lời, không kịp cười, không kịp gọi một tiếng cha, Hoắc Bộ Thiên đã biến mất…
Hoàn toàn biến mất.
Nó chỉ có thể lấy việc báo thù để báo đáp mà thôi!
Nay lại nhớ, ba chữ Hoắc Bộ Thiên, chữ “Bộ” ở giữa không phải chính là họ của Bộ Kinh Vân sao? Hay là kiếp trước hai người sớm có duyên với nhau?
Họ của nó làm nhớ tới tên của ông, giống như làm nhớ tới linh hồn ông, như bảo nó đời này kiếp này không được quên báo thù thay ông!
Nhất định phải báo thù!
Nhưng thù lớn chưa trả còn trước mắt, mà thiếu niên này mỗi bước lại gần hoàng tuyền hơn, rốt cuộc còn phải trải qua bao nhiêu khảo nhiệm, bao nhiêu tang thương, giày vò nữa?
Kinh Vân, vốn chỉ mây trên trời. Thế nhân cũng chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn mây trời, quả thật là một cái tên không dễ đảm đương được!
Nên Bộ Kinh Vân chưa giống như mây trên trời cho người ta nhìn lên thì đã như mây trôi phiêu bạt vô định…
Ngày mai còn nhiều điều chưa biết, vận mệnh chưa hay sẽ thế nào, chỉ có thể ngồi trong góc tối nhớ mong trong đau khổ!
Tiếng la dần dần xa, ngay lúc tâm tư Bộ Kinh Vân dao động, bỗng dưng nhìn thấy một nơi không xa cửa sổ có mấy bóng đen nhanh nhẹn lủi qua, chạy thẳng về phía Thiên hạ đệ nhất lâu!
Nếu ở trong mắt người bình thường thì đó chỉ là bóng đen bình thường mà thôi, nhưng Bộ Kinh Vân đã sớm quen sống trong bóng tối, ánh mắt nó trong đêm còn lợi hại hơn cả mắt mèo! Liếc một cái, nó đã nhìn ra ngay những bóng đen này đều là những người mặc trang phục dạ hành màu đen.
Bộ Kinh Vân thấy mấy bóng người này trang phục như thích khách, lại đi về phía Thiên hạ đệ nhất lâu, lập tức cảm thấy không ổn, không cần suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo…
Bộ Kinh Vân còn đuổi chưa tới Thiên hạ đệ nhất lâu đã nghe thấy tiếng kêu báo động vang lên, xa xa truyền đến tiếng binh khí giao nhau! Nó không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ có người ám sát Hùng Bá?
Những năm gần đây, vì tăng cường thế lực cho mình nên Hùng Bá đã kết không ít kẻ thù, nếu có người ám sát cũng chẳng có gì lạ! Nhưng thủ vệ Thiên Hạ Hội dày đặc, muốn tới ám sát thì quả thật là vọng tưởng!
Vậy thì thích khách đêm nay là ai?
Vừa tới ngoài Thiên hạ đệ nhất lâu nó đã thấy Hùng Bá nhảy ra, đang giao đấu với mấy thích khách áo đen cầm kiếm.
Tiếp viện của Thiên Hạ Hội lục tục kéo tới, Văn Sửu Sửu nghe được tiếng kêu cũng đã tìm đến, thoáng chốc nhân mã hai bên hỗn chiến, tình huống vô cùng hỗn loạn!
Bộ Kinh Vân thấy tình hình như thế lập tức giật lấy thanh kiếm của gã thị vệ bên cạnh rồi thả mình vào vòng chiến!
Nó không phải muốn giết Hùng Bá mà là bảo vệ Hùng Bá!
Nó tuyệt đối không để cho Hùng Bá chết trên tay người khác, lão ta nhất định phải chết trong tay nó, nó nhất định phải tự tay lấy máu Hùng Bá tế Hoắc Bộ Thiên!
Nhưng ngay khoảnh khắc nó vừa tiến lên gia nhập vòng chiến thì đột nhiên một thanh kiếm nhanh như chớp ngăn nó lại, người này sử dụng lại chính là Hoắc Gia kiếm pháp!
Bộ Kinh Vân không khỏi ngẩn ra, bộ kiếm pháp này Hoắc Bộ Thiên truyền cho mình, trên đời này chắc cũng có người khác biết được Hoắc Gia kiếm pháp!
Sau lúc ngẩn ra, Bộ Kinh Vân cũng sử dụng Hoắc Gia kiếm pháp để đáp trả.
Thích khách che mặt này tựa như cũng không ngờ thiếu niên mười ba tuổi này lại biết Hoắc Gia kiếm pháp, bị làm cho kinh ngạc, Bộ Kinh Vân thừa dịp đó vẩy mũi kiếm lên, hất tung cái khăn đen che mặt của người kia.
Liếc mắt nhìn, Bộ Kinh Vân thực sự không thể tin được những gì mình nhìn thấy!
Sao lại có thể?
Sao lại có thể?
Sao lại có thể?
Người trước mắt rõ ràng là người mình ngày đêm nhớ đến, quyết chí vì người đó mà báo thù – Hoắc Bộ Thiên!
Là Hoắc Bộ Thiên!
----------------------------
Hết chương 6.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện