[Dịch]Phong Ngự

Chương 9 : Sơn cốc

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Một tiếng “Hô” vang lên, Phong Nhược từ vách núi cao mấy trượng nhảy xuống, hai chân hơi lảo đảo một chút liền nhanh chóng ổn định thân hình đồng thời cảnh giác quét mắt nhìn tình hình xung quanh, vị trí này đã nằm ngoài phạm vi hắn từng thăm dò nên phải cẩn thận chú ý. Nếu như có lựa chọn khác nói tới thì Phong Nhược đã không chọn dạng mạo hiểm như thế này, nhưng hôm nay hắn chỉ có phương pháp này là có thể nhanh chóng thu được Ngũ hành thạch. Nhìn về bốn phía một lúc, Phong Nhược không nhịn được nhíu mày một cái, nơi này có lẽ đã gần tới trung tâm của Đông Phong, cây cối không hề thưa thớt, toàn bộ bầu trời đều bị những tán cây thật lớn bao phủ, mỗi tia nắng mặt trời ngẫu nhiên chiếu tới đều sớm bị bóng tối vô tận nuốt chửng, những cây này ảnh hưởng tới khả năng phán đoán vị trí của hắn nên hắn chỉ có thể bằng vào trí nhớ cùng kinh nghiệm để xác định vị trí. Nhưng kể cả như thế thì Phong Nhược cũng không dám khẳng định mình sẽ không bị lạc đường, hơn nữa nơi này địa địa gập ghềnh hay thay đổi, thân thủ như Phong Nhược hiện giờ cũng cảm thấy khó khăn. “Thật không may! Nếu như có một con thú cưỡi phi hành là tốt rồi! “ Phong Nhược thở dài nói, nếu như hắn có được một con Bạch Vũ hạc thì chẳng những thời gian đi đường ngắn lại, cũng không giống như bây giờ lo lắng bị lạc đường, nếu gặp điều gì nguy hiểm không rõ có thể bay lên trời để trốn. Cười khổ một chút, Phong Nhược liền quên đi những suy nghĩ không thực tế này, ở một nơi bốn phía đều có thể có nguy hiểm mà còn phân tâm như vậy thì không phải là chuyện tốt gì. Có lẽ do cây cối phát triển quá tốt, cỏ dại trên mặt đất đều có vẻ đáng thương, khá thưa thớt, nhưng những dây leo không biết tên lại sinh trưởng như điên cuồng khắp nơi, cho nên Phong Nhược phải tự mở ra một con đường đi cho mình. May là Ánh Nguyệt đoản đao đã trở nên sắc bén hơn, nếu không thì hắn cũng mất không ít công sức mới làm được điều ấy, nghĩ đến nếu như vẫn là cây trường đao cũ trước đây thì chắc giờ đã có thêm mấy chục vết mẻ. Tất nhiên là vừa đề phòng xung quanh, Phong Nhược vừa không quên nhìn bốn phía tìm tòi các loại linh thảo, hai loại linh thảo Ngưng Huyết thảo và Can Lộ chi thì không cần mất công tìm, chúng không thể có cơ hội sinh trưởng ở nơi như thế này. Nhưng trong Sơ cấp Linh thảo Biện Thức Lục có ghi lại một loại linh thảo sinh trưởng ở hoàn cảnh âm u thiếu ánh sáng là Thanh Tử đằng, loại linh thảo này cấp bậc đã vượt xa Ngưng Huyết thảo cùng Cam Lộ chi, được xem như là cực kỳ quý giá, quan trọng là Thanh Tử đằng là chủ dược để luyện chế được Chỉ Huyết đan. Chỉ Huyết đan không phải là loại linh dược đơn giản như Chỉ Huyết tán có thể so sánh, đây là loại hàng thật giá thật Linh đan, tác dung gần như để cải tử hoàn sinh, sản sinh xương thịt, kể cả là trọng thương gần chết nếu được dùng Chỉ Huyết đan là có thể khôi phục lại trong một vài canh giờ, là lựa chọn tốt nhất khi ra ngoài săn bắt linh thú. Đáng tiếc là một viên Chỉ Huyết đan cần ba mươi viên cấp thấp Ngũ hành thạch mới mua được, coi như đoàn ngũ săn thú của Khúc Vân cũng chỉ có thể mua trên dưới ba viên để dùng mà thôi. Phong Nhược tất nhiên cũng hi vọng chính mình có thể hái được một gốc Thanh Tử đằng, như vậy ít ra hắn cũng kiếm được bốn năm viên cấp thấp Ngũ hành thạch, so với đi săn giết linh thú cấp một thì lời hơn nhiều! Chỉ là Thanh Tử đằng không giống như Ngưng Huyết thảo khắp nơi đều nhìn thấy, loại này rất hiếm có, cùng với đó thì rất nhiều đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông đều đi thu thập loại linh thảo này. Giữ hơi thở lúc có lúc không, Phong Nhược một phần dùng Ánh Nguyệt đoản đao nhẹ nhàng chặt bớt dây leo chặn đường phía trước, một phần cẩn thận xem xét xung quanh, nếu như là linh thú thì hắn không lo lắm vì ở nơi dây leo dày đặc như vậy nếu có linh thú xuất hiện đã sớm phát ra tiếng vang rất lớn. Tiếp tục đi như thế về phía trước tầm một canh giờ nữa, phía trước Phong Nhược càng lúc càng thêm u ám, hiển nơi là nơi này đã lâu không có người đến, dây leo mọc chằng chịt khắp nơi gió thổi không lọt. “ Thật đáng ghét! “ Thấy tình hình trước mắt như vật, Phong Nhược cũng đành từ bỏ không tiếp tục tiến tới, không phải hắn sợ hãi mà là nên sớm theo đường cũ quay về, nói cách khác nếu tiếp tục đi tới thì hắn phải ở lại Đông Phong lúc trời tối, đây không phải những gì hắn muốn. Lắc cái cổ có chút mỏi, Phong Nhược quay người định theo đường cũ đi về bỗng dưng chân dẫm phải một thứ cực kỳ trơn trượt, không kịp đề phòng thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống rồi, cũng may hắn phản ứng rất nhanh, thuận theo thế nhảy qua một bên. Không hiểu tính toán sao mà chỗ hắn đặt chân xuống là một dốc đứng, vừa hạ xuống không kịp phản ứng chút nào thì cả người đã mắt tự chủ rơi xuống dưới! Đột nhiên xuất hiện tình huống này dọa Phong Nhược sợ hãi một trận, cũng tốt là hắn kiềm chế được không kêu to lên nếu không thì gây chú ý cho con linh thú nào chạy tới thì thật không ổn. Sau một lúc lăn lộn rơi xuống, Phong Nhược cũng ngừng lại được thân thể, những y phục rách nát trên người hắn không chịu được mà đã rách te tua thành từng mảnh nhỏ. Hiện giờ Phong Nhược cũng không có thời gian đi để ý việc này, hắn nhanh chóng đưa thanh Ánh Nguyệt đoản đao chắn ngang trước ngực, quan sát một lần toàn bộ tình hình xung quanh, đến khi xác nhận không còn gì nguy hiễm nữa hắn mới thoáng thở dài một hơi. Chỗ này gần như một cái sơn cốc hẹp dài, độ dài tầm mấy trăm trượng mà độ rộng chỉ có hơn mười trượng, hai bên đều cao chót vót, cũng bởi hai bên có nhiều cây cối cùng dây leo che kín nên nếu cưỡi thú cưỡi phi hành từ trên nhìn xuống cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của sơn cốc này, còn đi trên mặt đất lại càng khó phát hiện, nếu không phải vừa rồi Phong Nhược dẫm hụt một bước thì không chắc đã phát hiện được sơn cốc gần trong gang tấc thế này. Cẩn thận xem xét tình hình một lần nữa, trong lòng Phong Nhược nổi chút hưng phấn, vị trí sơn cốc này rất đặc biệt, có khả năng rất lớn chưa bị người ta phát hiện ra. Nên biết rằng khu vực trung tâm của Thanh Vân sơn như Đông Tây Nam Bắc bốn núi gần như là hậu hoa viên của những đệ tử đời thứ ba này, linh thú lợi hại nhất cũng chỉ có cấp hai, còn những linh thảo tương đối quý hiếm đã sớm bị bọn họ tìm kiếm hái sạch tất cả, mà như kiểu sơn cốc bí mật này không chừng sẽ có nhiều linh thảo sót lại, chỉ cần hái được mấy cây là hắn sẽ kiếm được một khoản lớn mà phát tài. Nhưng Phong Nhược cũng không quá nỗi hưng phấn đến mụ mị đầu óc, hắn rất rõ thực lực của mình chưa thể so sánh với những đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông, nơi này không phải là hậu hoa viên của hắn! Hít sâu một hơi, Phong Nhược tiện tay chỉnh sửa một chút quần áo rách rưới trên người, sau đó liền cầm Ánh Nguyệt đoản đao cẩn thận bước về phía trước đồng thời quan sát kỹ càng từng cành cây ngọn cỏ xung quanh. Cây cối trong sơn cốc này cũng không phải nhiều lắm, nhưng có rất nhiều hoa cỏ, từ góc độ thẩm mỹ của Phong Nhược thì cực kỳ mỹ lệ. Chỉ có điều những hoa cỏ này đều toát ra vẻ bí ẩn, không ai biết được trong đó có ẩn chứa những nguy hiểm gì. Khi mà Phong Nhược bước tới trước được khoảng mười bước, một tràng âm thanh “ sột soạt” từ phía sau hắn truyền đến, chưa kịp quay đầu nhìn thì đã cảm thấy chân trái bị vật gì đó cuốn lấy, sau đó lập tức có một lực thật lớn kéo hắn về phía sau, thiếu chút nữa làm hắn té ngã. Cũng may Phong Nhược phản ứng rất nhanh, hạ thấp người xuống phát lực triệt tiêu lực kéo kia, lúc này hắn mới phát hiện cuốn lấy chân trái của mình là những sợi tơ trắng giống như sợi tóc, mà nơi phát ra sợi tơ là một con nhện màu bạc ( Ngân sắc tri thù ) to như con nghé! “Hít...” lần đầu tiên nhìn thấy một con nhện khổng lồ như thế dù cho tâm trí Phong Nhược khá kiên định cũng nhịn không được hít vào một hơi lạnh, tệ hơn là trong Sơ cấp Linh Thú Biện Thức Lục không có ghi chép thông tin về con nhện khổng lồ này. “Chẳng lẽ đây là linh thú cấp hai? “ Phong Nhược trong lòng lóe lên ý nghĩ này, linh thú cấp hai không phải khả năng hắn hiện nay có thể đối phó vì nó gần như tương đương với người tu tiên có tu vi Luyện Khí trung kỳ, dù là Khổng Phi cũng phải trả một giá lớn mất có thể giết được nó! Suy nghĩ thật nhanh, Phong Nhược giơ đao chém một nhát về tơ nhện ở phía chân trái mình, bây giờ hắn chỉ có thể bỏ chạy thật xa, còn cách khác thì muốn cũng không dám nghĩ tới. “Keng” Ánh Nguyệt đoản đao của Phong Nhược chém tới sợi tơ mảnh khảnh thì bị băn ngược trở về, tí nữa thì hắn làm trượt khỏi tay! “ Hỏng rồi! Tơ nhện này so với Tuyết Tằm ti còn cứng hơn! “ Phong Nhược trong lòng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi đưa nhanh pháp lực vào Ánh Nguyệt đoản đao, gần như ngay lập tức cả thanh đao liền bị đoàn lửa màu đỏ bao bọc, đây là Phong Nhược vì phòng ngừa điều gì ngoài ý muốn mà tăng cường pháp lực phát ra. “Đứt” Cùng với tiếng quát khẽ của Phong Nhược, một đoàn hỏa quang lừ không trung bổ mạnh lên đám tơ nhện, sau một hồi chấn động, đám tơ nhện “Phạc” một tiếng liền bị chặt đứt! Phong Nhược cũng không kịp thưởng thức thành quả này mà quay đầu chạy nhanh, con nhện khổng lồ này quá ngoài sức tưởng tượng của hắn, pháp lực trong cơ thể cũng chỉ đủ để thi triển ba lần Hỏa Diễm Đao, cùng với năm phần Hoạt Lạc tán trong tay cũng có thể phát ra tám lần thôi, nhưng hắn cảm thấy tám nhát này không thể phá vỡ được phòng ngự của con Ngân Sắc Tri Thù này. Do Phong Nhượt độ nhiên phát lực trong nháy mặt hắn liền lao ra cự ly hơn mười trường, chỉ là con Ngân Sắc Tri Thù này tốc độ cũng không chậm, gắt gao bám sát phía sau, cảm giác chỉ cần nó gần thêm một chút là có thể phun tơ. Tình huống như vậy làm Phong Nhược không còn kịp chạy trốn về hai phía vách sơn cốc cao chót vót, hắn chỉ có mất chạy thục mạng về phía trước sơn cốc chạy tới, dù sao thì địa hình sơn cốc này cũng khá bằng phẳng. Đột nhiên Phong Nhược cảm thấy hắn như dẫm vào không khí, cúi đầu nhìn thì thấy một huyệt động đen sì! Chỉ tại hắn vội vàng chạy trốn cùng với cỏ dại xung quanh che dấu nên không phát hiện ra! “Xong, lần này rơi vào hang ổ của con nhện kia rồi! “ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang