[Dịch]Phong Ngự

Chương 85 : Diệp Lạc

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Đi tới một chỗ khá yên tĩnh ở bên ngoài đại điện Chương đầu to mới dừng lại, xọc hai tay vào trong thắt lưng trữ vật lục tìm một chút rồi mới rút ra một tấm phù triện hồng quang lấp lánh, nhìn qua rất bất phàm. “Hắc! Đây là Tụ Hỏa phù. Khi gặp phải địch nhân người chỉ cần dùng một chút pháp lực kích hoạt tấm phù này thì nó sẽ hóa thành một biển lửa thật lớn, làm cho kẻ địch của ngươi biến thành tro bụi trong tích tắc! Nếu như ngươi muốn mua thì đưa một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm đây! “ “Giá thấp như thế? “ Phong Nhược sửng sốt. Mặc dù hắn không hiểu rõ những tấm phù triện này nhưng cũng biết vật này không thể dùng một trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp là có thể mua được. “Để xem, hôm nay ta không mang nhiều Ngũ Hành thạch như thế! “ Phong Nhược lắc đầu nói. Hắn chưa tin tưởng tên Chương đầu to này cho lắm, hơn nữa còn không có cách nào phân định thật giả nên chỉ còn cách tạm thời không mua nó. Dù sao những viên Ngũ Hành thạch trên người hắn đều do công sức khổ cực kiếm tới tay. “Cái gì? Tiểu tử nhà ngươi dám đùa giỡn đại gia ta! “ Nghe thấy Phong Nhược nói thế đột nhiên Chương đại đầu hét lớn lên, trong chốc lát bộ mặt của y đã biến thành hung tợn, nhìn qua rất ác độc! Tay hắn vừa ra hiệu một cái lập tức xung quanh có bảy tám tên đệ tử ngoại môn xuất hiện, trong đó còn có mấy người tu vi Luyện Khí hậu kỳ! “He he! Chương sư huynh, hôm nay lại kiếm được một con dê béo rồi! Tiểu tử này còn có một thanh kiếm tam phẩm, như thế thì Ngũ Hành thạch trên người chắc cũng không ít! “ “Ha ha! Đúng thế, ánh mắt của Chương sư huynh thật tinh tường. Tiểu tử này chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ mà cũng dám nghênh ngang đến đây, chẳng lẽ xem ngoại môn Trấn Thiên tông chúng ta là nơi không người hay sao! “ Bảy tám tên đệ tử ngoại môn kia cười cười nói nói, hoàn toàn không để Phong Nhược vào mắt. “Tiểu tử, hôm nay tâm tình Chương đại gia rất tốt, không làm khó dễ ngươi. Để chuôi kiếm khí tam phẩm kia lại, giao Lăng Vân sáo trang trên người cùng toàn bộ Ngũ Hành thạch trên người ra đây. Đại gia đảm bảo không động vào một sợi lông của ngươi. Hẳn ngươi cũng là người thông minh, không nên ép chúng ta phải động thủ. Tất cả chúng ta đều là người tốt đấy! “ Chương đầu to cười cười âm lãnh nói. “Ồ! “ Phong Nhược chỉ cười cười. Xem ra kể cả là đại phái tu tiên cũng có tệ đoan, môn nhân đệ tử nhiều kéo theo vàng thau lẫn lộn khó quản lý. So với tên Chương đầu to này thì Sở Thiên của Thanh Vân tông vẫn còn là người tốt, ít ra thì bọn họ chỉ cướp một phần thôi, vẫn để cho người ta sống tiếp. Còn những tên này muốn lột sạch người ta từ đầu tới chân. “Nếu như ta không đồng ý thì sao? “ “Ha ha! Các huynh đệ! Có nghe rõ tên tiểu tử ngứa đòn kia nói không? “ Chương đầu to cười điên cuồng, cái đầu to không ngừng run rẩy trông buồn cười hết sức. “Không đồng ý? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai...” Chương đầu to vừa dứt lời thì Phong Nhược nhanh như chớp đã vọt tới trước mắt hắn, một quyền đấm thẳng vào cằm làm cho hắn chưa kịp phát ra tiếng gào thì cả người đã bay xa mấy trượng. Cho đến mấy giây sau khi y rơi xuống đất mới bắt đầu kêu gào thảm thiết. Hành động bất chợt này làm cho đám tay chân của Chương đầu to không khỏi ngây người. Ngay sau đó chúng kịp phản ứng, nhanh chóng chóng rút kiếm lao về phía Phong Nhược! Phong Nhược quay đầu nhìn lại không khỏi nhíu mày, hắn vội vàng lui nhanh về phía sau. Bảy tám người tên đệ tử ngoại môn này không phải môn nhân tầm thường, thực lực bọn chúng lại tương đương nhau. Dù chưa bằng được cao thủ như Cảnh Tam nhưng một khi bị bọn chúng bao vây trừ phi hắn sử dụng Mộc Sát kiếm khí, nếu không chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ. “Hỏa Long Tế Thiên! “ “Băng Trùy Phá Thể! “ Hai tên đệ tử ngoại môn đang xông tới chợt hô tô một tiếng, ngay sau đó trên tay họ hiện lên hai chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa. Lập tức có một ngọn lửa thật lớn cùng một cây băng nhũ ầm ầm thoáng xuất hiện rồi lao thẳng về phía Phong Nhược đang đứng cách đó mười trượng. “Hỏng rồi! Là pháp khi! “ Phong Nhược thầm kêu không ổn. Mũi chân hắn hơi đạp xuống đất một cái đã bay lên không ba trượng tránh thoát khỏi ngọn lửa kia, sau đó nhanh chóng rút thanh kiếm tam phẩm đỡ lấy ngọn băng nhũ đang lao tới! Một tiếng “Đinh! “ vang lên, cây băng nhũ kia bị Phong Nhược chém rơi xuống mặt đất, mà luồng hàn khí kèm theo cũng bị thanh kiếm của hắn triệt tiêu. Tuy Phong Nhược tránh được hai luồng tấn công này nhưng lại bị đám đệ tử ngoại môn bao vây! “Đáng ghét! Chẳng lẽ những tên này không có chút kiêng dè nào hay sao? Đây dù sao cũng là khu vực ngay cạnh Chấp Sự điện! “ Vừa mới hạ xuống đất đã có ba thanh kiếm đâm về phía Phong Nhược, hắn không kịp né tránh chỉ còn cách truyền pháp lực vào thanh kiếm đang cầm trong tay. Chỉ nháy mắt sau thanh kiếm đã phát ra Băng Sương kiếm khí, trước tiên hắn nhanh chóng chặt đứt hai thanh kiếm nhị phẩm rồi thuận đà đẩy thanh kiếm thứ ba ra! Nhân cơ hội này thân hình Phong Nhược lại bắn lên như một con báo, “Bịch bịch bịch “ tung chân đá bay ba người này văng ra mấy trượng. Vì thực sự nổi giận nên hắn không chọn đá ngất bọn họ nữa mà dồn lực đá mạnh vào lồng ngực của bọn họ. Chịu một cước này không trọng thương mới là lạ! “Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho ta! “ Ngay khi Phong Nhược đang thuận đà đánh về phía người gần nhất thì một tiếng gầm đột nhiên vang lên. Nghe thấy giọng nói này mấy tên thủ hạ còn lại của Chương đầu to lập tức ngoan ngoãn dừng tay. Phong Nhược cũng cưỡng ép thu lại đòn tấn công của mình. Nhưng làm cho Phong Nhược cảm thấy không ổn là vẻ mặt những kẻ kia vẫn dửng dưng, chẳng lẽ bọn chúng không hoảng sợ chút nào hay sao? Phong Nhược lui về phía sau hai bước rồi nhìn về phía phát ra giọng nói. Trên trời đang có ba người đệ tử Trấn Thiên tông tu vi Trúc Cơ sơ kỳ ngồi trên thú cưỡi phi hành, chắc chắn đây là đệ tử tuần sơn của Trấn Thiên tông. Thế nhưng làm cho Phong Nhược cảm thấy kỳ lạ là trên mặt ba người bọn họ không thấy chút tức giận nào, ngược lại lại còn cho chút hăng hái nhìn mấy người vừa đánh nhau. “Theo quy định của bổn tông, mấy người các ngươi lựa chọn hình phạt nộp một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm hay lựa chọn quyết đấu? “ Lúc này một tuần sơn đệ tử lên tiếng hỏi. “Bẩm sư huynh, bọn đệ lựa chọn quyết đấu! “ Hiện giờ tên Chương đầu to cũng đã bò dậy, hung dữ nhìn chòng chọc vào Phong Nhược rồi cao giọng nói. Gã vừa dứt lời thì đám đệ tử Trấn Thiên tông tới xem náo nhiệt hưng phấn hoan hô. Hiển nhiên chuyện như thế này không phải lần đầu tiên xảy ra. Phong Nhược không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy tình huống như thế này. Chuyện gì xảy ra đây, chẳng lẽ Trấn Thiên tông này cho phép đánh nhau hay sao? Thảo nào mà đám người Chương đại đầu lại kiêu ngạo như thế. Nếu đã có quy định như vậy thì bất luận có mâu thuẫn gì cũng có thể dựa vào thực lực để nói chuyện! “ “Ngươi thì sao? Nếu như không nắm chắc thì có thể rời đi. Nhưng trước tiên phải nộp phạt một trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp! “ Đệ tử tuần sơn lại chuyển sang hỏi Phong Nhược. Quay đầu nhìn lướt qua đám người Chương đầu to đang nở nụ cười âm lãnh, Phong Nhược hừ lạnh cất giọng: “Bẩm sư huynh, ta cũng lựa chọn quyết đấu! “ “Hắc! Rất tốt! Các ngươi nghe cho rõ, mặc dù là quyết đấu nhưng không được thương tổn tính mạng đối thủ. Nếu như đánh trọng thương người thì bổn tông sẽ phụ trách việc chữa trị. Tuy nhiên trước hết người tham gia quyết đấu phải nộp trước một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm, nếu như đánh thắng đối thủ thì có thể lấy toàn bộ tiền thưởng của đối phương. Quyết đấu giới hạn số người tham gia cao nhất là mười người! “ Tuần sơn đệ tử kia nói xong nhìn về Phong Nhược theo chút khen ngợi, “Nếu như nhân số không đủ có thể tìm bằng hữu tới giúp đỡ một tay, thậm chí có thể dùng Ngũ Hành thạch thuê người! Được rồi, các ngươi tới đây đóng Ngũ Hành thạch, sau đó có thời gian một nén nhang để chuẩn bị! “ Nghe đến đây Phong Nhược cũng đã hiểu sơ sơ. Xem ra đây cũng là một kế khá hay của tầng lớp cao trong Trấn Thiên tông, áp dụng đạo lý đổ bất như sơ. Bản thân người tu đạo có lực sát thương rất lớn, nếu như nghiêm khắc cấm tranh đấu sợ sẽ gặp phải tình trạng vật cực tất phản. Nhưng nếu có thể hợp pháp hóa tranh đấu thì chẳng những có chỗ cho môn hạ đệ phát tiết mà lại không làm vấn đề trở nên nghiệm trọng. Quan trọng hơn phương thức chiến đấu này có thể làm chiến lực của đám môn nhân đệ tử không ngừng tăng cường, chẳng trách được đám thủ hạ của Chương đầu to người nào người ấy đều có thực lực chiến đấu! “Xem ra Đường Thanh và Bành Việt khó mà qua được cuộc khảo hạch nửa năm nữa! “ Phong Nhược thầm nghĩ. Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng Chương đầu to và mấy tên thủ hạ là thừa đủ để đánh bại cả hai người bọn họ. “Hắc! Xin hỏi sư đệ, ngươi có cần người hỗ trợ không? Chương tiểu tử kia đã kiếm đủ mười người rồi đấy! “ Phong Nhược còn đang trầm ngâm thì có mấy người đệ tử ngoại môn đi tới hỏi thăm. “Hả? “ Phong Nhược nghe thế liền quay đầu nhìn lại, quả thật bên cạnh Chương đầu to lại có thêm mấy người, hơn nữa đều có tu vi Luyện Khí hậu kỳ. Nhìn thấy vậy hắn không khỏi nhíu mày, nếu đây là cuộc chiến sinh tử thì Phong Nhược còn nắm được bảy tám thành giết chết tất cả bọn họ. Nhưng bây giờ lại không thể sử dụng Mộc Sát kiếm khí, thậm chí còn phải đề phòng đối phương sử dụng pháp khí nữa chứ. Sợ rằng ngay cả một phần thắng hắn cũng không nắm được. Hít sâu một hơi, Phong Nhược mới nhìn lại mấy người bên cạnh, “Không biết mấy vị sư huynh cần bao nhiêu thù lao? “ “Rất đơn giản, chúng ta có năm người, mỗi người hai trăm viên Ngũ Hành thạch. Đảm bảo ngươi thắng trận! “ Người nói chuyện là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tuy gương mặt gầy gò nhưng bù lại y có đôi mắt rất sáng. Gã không cao lắm nhưng sau lưng lại giắt một thanh trọng kiếm rất lớn làm cho người ta vừa nhìn đã sinh ra cảm giác cổ quái. “Các ngươi có năm người, mỗi người hai trăm viên. Như thế thì ta chẳng kiếm được chút nào rồi? “ Phong Nhược khẽ mỉm cười, cảm thấy khá tò mò về thiếu niên này. Chắc chắn y phải rất tin tưởng vào thực lực của mình mới mạnh miệng như vậy. “Không cần ngươi ra tay, năm người chúng ta động thủ là được. Cũng coi như giải quyết phiền phức cho ngươi rồi, dù không kiếm được Ngũ Hành thạch cũng chẳng sao! “ Trên mặt thiếu niên kia nở ra nụ cười rạng rỡ! Phong Nhược không nhịn được bật cười, “Xin lỗi, ta vẫn muốn tự mình ra tay giải quyết đám phiền phức này. Ta chỉ thuê một người mà thôi, thù lao năm trăm viên Ngũ Hành thạch bất luận thắng hay thua! Trong đám các ngươi có ai đủ cam đảm không? “ Thiếu niên thoáng sửng sốt rồi lại tươi cười để lộ ra hàm răng trắm như tuyết, “Được! Xem như ngươi lợi hại! Chẳng qua ta rất thích những chuyện kích thích như thế này. Mối làm ăn này ta nhận. À, ta tên là Diệp Lạc, hy vọng ngươi sẽ không bị lỗ vốn! “ *Đổ bất như sợ: Gặp chuyện khó giải quyết không nên cấm đoán mà dẫn dắt làm rõ để khắc phục *Vật cực tất phản: Chuyện gì quá mức sẽ phát triển ngược lại Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang