[Dịch]Phong Ngự

Chương 82 : Hạ Tam viện

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
“Lam sư tỷ, ước chừng chúng ta bị cướp mất hơn sáu ngàn cân Hương linh thóc, chỗ còn lại không đến ba vạn cân. Nếu như còn lưu lại một chút cho chúng ta sử dụng e rằng không đủ số lượng nộp lên trên! “ Trong tiểu viện, Bành Việt đi đi lại lại tính toán cẩn thận.Hiện giờ mười một gốc linh mộc đều sống lại nên dù bọn hắn có căm ghét Bàng mập nhưng cũng không muốn đắc tội với hắn! “Mấy tên khốn kia thật đáng ghét! Ngay cả Hương linh thóc cũng tới tranh cướp! Chẳng lẽ bọn chúng bị đói tới phát điên rồi à? “ Đường Thanh nghi ngờ hỏi. Tính ra lần này bọn hắn chiếm lợi nhiều hơn, riêng số chiến lợi phẩm thu được đã đủ đền bù tổn thất rồi. Ví dụ như kiếm khi của Đường Thanh và Bành Việt đều đổi thành tam phẩm. “Không phải đói phát điên mà là không muốn ăn thứ bánh gạo đáng sợ kia! “ Phong Nhược chợt lên tiếng, “Trấn Thiên tông này không giống Thanh Vân tông chúng ta, trên dưới gộp lại môn nhân đệ tử có tới mấy vạn người. Ngoài những tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở nên còn lại người nào cũng phải ăn cơm hằng ngày. Nhưng mà Hương linh thóc khó mà giữ lâu được, vì thế ta đoán rằng đa phần số Hương linh thóc nộp lên trên được chế biến thành bánh gạo rồi phân phát xuống dưới. Bánh gạo khó ăn tới cỡ nào mọi người đều được thưởng thức rồi! Có ai lại từ bỏ bát cơm Hương linh thơm ngào ngạt đi ăn món bánh gạo chết tiệt kia không? Vì thế đám người đó mới tới đây cướp Hương linh thóc, nhìn qua thì tưởng hoang đường nhưng không phải không có lý! “ Nghe hết lời Phong Nhược làm mọi người sáng tỏ rất nhiều. Kể từ khi bọn họ rời khỏi Thanh Vân sơn đến nay lúc nào cũng có Hương linh thóc ăn hàng ngày. Còn những chiếc bánh gạo kia tất cả không hẹn mà đều bỏ qua không nhắc tới nó. Bây giờ nghĩ lại dường như mấy tên tới đây cướp gạo cũng khá đáng thương. “Được rồi! Cứ làm thế này đi, nộp lên trên hai vạn năm nghìn cân, còn đâu chúng ta giữ lại dùng. Cứ nói thẳng với tên mập chết tiệt kia là thóc bị cướp mất là được rồi, xem hắn có dám nói gì không. Còn nữa, chúng ta phải đề phòng đám người Vô Ngân quay lại! “ Lam Lăng thấp giọng nói. Nhưng nàng vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng phần phật của một đại đội người đến gần tiểu viện, ít nhất có tới ba mươi người chứ chẳng chơi! “Có ai ở trong nhà không? Bộ Phi Minh của Khinh Vân viện cầu kiến! “ Lúc này một giọng nói tự tin từ bên ngoài truyền vào. “Bộ Phi Minh? “ Mấy người Phong Nhược liếc nhau một lúc. Bọn hắn vốn cho rằng tên Vô Ngân kia kéo bè phái tới đẩy trả thù, không ngờ rằng tên gia hỏa vừa đến này có vẻ rất lễ độ. “Chúng ta ra ngoài xem thế nào! “ Sắc mặt Lam Lăng trầm xuống, đằng đằng sát khí dẫn đầu tiến ra ngoài, Đường Thanh và Bành Việt cũng bước theo sát gót. “Minh Khê, ngươi ở lại trong sân đi! “ Phong Nhược chặn Minh Khê lại không cho nàng bước ra. Không phải hắn lo lắng nguy hiểm, dù đối phương có tới đây trả thù cũng không dám làm lớn chuyện lên đâu, hắn nghĩ bốn ngươi ra mặt đủ để đối phó rồi. Nỗi lo chân chính của hắn là sợ có người nào đó nhận ra Minh Khê. Vì Phong Nhược luôn có một loại cảm giác rằng Minh Khê là tu sĩ của Nhạn Nam! “Ngươi phải cẩn thận đấy! “ Minh Khê vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ nhàng cất lời, thế nhưng trong ánh mắt nàng lại ẩn hiện một chút vui vẻ. Phong Nhược lặng lẽ gật đầu, bước theo sau Bành Việt ra khỏi tiểu viện. Tuy nhiên hắn vô cùng kinh hãi trước cảnh tượng đập vào mắt, cách đó mười trượng ít nhất có gần bốn mươi đệ tử Trấn Thiên tông, một phần đứng trên mặt đất còn những người khác thì cưỡi linh thú phi hành qua lại trong không trung! Nhìn qua thì thấy đám người này đi lại lộn xộn, nhưng người có kinh nghiệm trận mạc như Phong Nhược vừa nhìn đã biết những người này không phải chọn vị trí lung tung mà đứng. Hắn dám khẳng định nếu như có xung đột phát sinh đám người kia có thể ra tay đầu tiên lập tức áp chết đối phương! Những người này không đơn giản chút nào! Trong lòng Phong Nhược nhanh chóng đề cao cảnh giác, sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào trên một nam tử khá trẻ chừng khoảng hơn hai mươi tuổi. Người này mặc một bộ quần áo màu trắng lộ ra vẻ thư sinh nho nhã, trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng hiện diện một nụ cười. Chỉ cần nhìn qua y một lần đã làm cho người khác không tự chủ được mà sinh lòng yêu mến. Trên lưng người này là một chuôi kiếm toát ra quầng sáng xanh lam, làm cho trong nét thanh tú của y lại lộ ra vài phần khí chất tiêu sái phóng khoáng! Nhưng làm người khác kinh ngạc nhất là tu vi của hắn đã tới Trúc Cơ kỳ! Mọi người bao gồm cả Phong Nhược sau khi nhìn thấy nam tử áo trắng này đều ngây ngẩn cả người, đối chọi lại một nhân vật như thế này không phải là chuyện tốt lành gì! Lam Lăng là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, vội vàng thi lễ: “Bái kiến sư thúc! “ “Hì! Sư thúc? Ta già đến thế rồi à? “ Nam tử áo trắng kia bật cười một tiếng, cực kỳ phong độ đáp: “Đừng kêu sư thúc, gọi một tiếng sư huynh là được rồi, ta mới Trúc Cơ thành công ba tháng trước thôi. Dựa vào tư chất như sư muội chẳng mấy chốc nữa cũng Trúc Cơ thành công mà xem! Vừa rồi ta nghe nói chỉ bằng mấy chiêu sư muội đã đánh bại tên ác bá Cảnh Tam của Nam Hoa viện, đúng là làm người khác nghe mà sảng khoái trong lòng! Ngưỡng mộ trong lòng ta nhịn không được vội chạy tới đây bái kiến, nếu như có chỗ nào quấy rầy mong sư muội bỏ qua cho. À đúng rồi, tại hạ tên là Bộ Phi Minh, còn chưa biết quý tính đại danh của sư muội? “ Bộ Phi Minh nói một tràng dài không khỏi làm cho đám người Phong Nhược đưa mắt nhìn nhau một lúc. Tên này chui ở đâu ra không biết, nói dài như vậy, hình như không có ý định đánh nhau? Còn nữa, người đánh bại Cảnh Tam đâu phải là Lam Lăng cơ chứ! “A! Hóa ra là Bộ Phi Minh sư huynh! Không biết sư huynh tới đây để lấy lại công đạo cho Cảnh Tam hay là tới xem trò vui? “ Lam Lăng đã khôi phục lại bình tĩnh, nàng không hề nói tên mình ra. Thế nhưng Bộ Phi Minh này không hề ngại ngùng chút nào, kẽ mỉm cười đáp: “Hình như sư muội hiểu nhầm rồi. Cảnh Tam kia vốn là thủ hạ của Vô Ngân trong Nam Hoa viện, tên Vô Ngân này bản tính âm hiểm xảo trá, lại háo sắc càn quấy, hành sự thô bạo ác độc, vì mục đích mà không chừa thủ đoạn nào. Y ỷ có một vị trưởng bối là Trưởng lão trong môn phái nên hoành hành ngang ngược, ngay cả Hạ Tam viện chúng ta cũng có rất nhiều đồng môn bị hắn khi nhục mà không dám nói gì! Như việc của sư muội đây là một ví dụ đơn giản nhất. Thế nhưng các ngươi đã đả thương đám tay chân của Vô Ngân, với tính cách ngang ngược có thù tất báo của hắn sẽ không từ bỏ ý định báo thù đâu! “ Nói tới đây Bộ Phi Minh lập tức chuyển giọng, hiên ngang chính nghĩa nói: “Tại hạ dù không có cách nào thu thập tên ác đồ điên loạn này không tuyệt đối không để hắn kiêu ngạo càn rỡ như thế. Chính vì thế mà hôm nay ta mới mang theo các vị sư đệ có chung ý hướng tới đây, nếu như tên Vô Ngân kia dám làm càn ta tuyệt đối sẽ không buông ta cho hắn! “ “Hừ! Đúng là miệng lưỡi trơn tru! “ Phong Nhược thầm bĩu môi. Sỡ dĩ tên Bộ Phi Minh này đến đây một nửa cũng vì thấy bọn hắn dễ dàng đánh thắng tên Cảnh Tam có chút thực lực kia, thế nên mới chạy đến lôi kéo. “Hóa ra là như thế, cảm tạ Bộ Phi Minh sư huynh đã quan tâm. Thế nhưng chút năng lực tự bảo vệ bản thân chúng ta cũng có, không cần phiền tới các vị giúp đỡ! Mời chư vị trở về cho! “ Giọng Lam Lăng vẫn phẳng lặng như nước, với trí tuệ của nàng tất nhiên sẽ không khơi khơi tin vào mấy lời dễ nghe của Bộ Phi Minh. Chỉ là da mặt tên Bộ Phi Minh này cũng thật dầy, cười nhẹ một tiếng rồi bắt đầu quan sát xung quanh một lần, không khỏi lắc đầu thở dài: “Chỗ ở của sư muội thật quá đơn sơ, làm cho bọn ta nhìn mà không nỡ nhẫn tâm. Không bằng thế này đi, Khinh Vân viện chúng ta còn một căn tiểu viện rộng rãi, bên trong cũng có một gốc linh mộc trăm năm tuổi. Sư muội cùng các vị sư đệ có thể dọn tới đó ở được không? Còn công việc ở nơi này cứ mặc đó, Bàng sư thúc cứ để ta lo là được! “ Lam Lăng còn chưa kịp mở mồm thì đã có một giọng nói từ trên trời kèm theo tiếng hừ lạnh truyền xuống: “Bước tới năm bước miệng cười mười tiếng, Bộ Phi Minh nhà ngươi cũng đâu phải thứ tốt lành gì! “ Giọng nói này vừa cất lên làm cho nụ cười ưu nhã của Bộ Phi Minh chợt cứng đờ ra, đám đệ tử Trấn Thiên tông đứng sau hắn cũng lộ ra thần sắc cảnh giới. Lúc này, một thân hình màu tím nhạt nhẹ nhàng rơi xuống từ không trung, đi cùng đó là một mùi hương hoa lan truyền phảng phất trong không khí. Nữ tử áo tím vừa đột ngột xuất hiện đáp xuống ngay cạnh Lam Lăng, một thân nàng có bản lĩnh Trúc Cơ sơ kỳ, đôi mắt đẹp vừa đảo qua đã đủ làm cho thiên địa đổi sắc. Nàng không thèm để Bộ Phi Minh vào mắt, dịu dàng nói chuyện với Lam Lăng: “Tiểu sư muội, ngươi đừng tin lời hắn. Tên Vô Ngân của Nam Hoa viện xấu xa dồn cả ra ngoài, còn Bộ Phi Minh Khinh Vân viện thì tính xấu lại ẩn vào trong. Cho nên ngươi tới Tử Huyên viện chúng ta là tốt nhất, mọi người đều là tỷ muội với nhau, có gì khó khăn dễ chiếu cố nhau hơn! “ Tử y nữ tử nói thế lại làm cho mấy người Phong Nhược ngẩn ngây một lần nữa. Hôm nay là cái ngày quái gì đây? Bọn họ vốn như rác rưởi bị tên mập chết tiệt kia vứt tới nơi này, chẳng lẽ qua một trân đánh nhau lại biến thành miếng bánh ngon bị người khác tranh giành ư? Có lẽ do tuổi tác không khác nhau là mấy lại cùng là nữ, Lam Lăng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi do dự đáp: “Sư tỷ, chuyện này có thể ư? Bàng sư thúc đã phân phó chúng ta ở lại đây chăm sóc ruộng Hương linh rồi! “ “Cái gì mà có thể hay không thể, tên mập chết tiệt kia chỉ là một chấp sự ngoại môn, làm sao có thể quản chuyện của Hạ tam viện chúng ta? Chuyện này cứ để sư tỷ lo là được. Từ nay về sau muội chính là đệ tử của Tử Huyên viện chúng ta! “ Nữ tử áo tím kia vô cùng tự tin nói. Nghe thấy thế dù trong lòng Lam Lăng còn nhiều điều chưa rõ nhưng cũng biết đây là kỳ ngộ hiếm có của mình. Hạ Tam viện của Trấn Thiên tông tuy không phải là hạc tâm nhưng còn có tiền đồ hơn việc vùi thân ở nơi này. “Nhưng mà...” Lam Lăng hơi do dự, ánh mắt nhìn về mấy người Phong Nhược. Nữ tử kia tất nhiên hiểu được Lam Lăng còn vướng mắc điều gì, thế nhưng nàng chỉ đành lắc đầu nói: “Sư muội, Tử Huyên viện chúng ta chỉ nhận nữ đệ tử, mấy người bọn họ không vào được. Đương nhiên ta sẽ chăm sóc tên mập chết tiệt kia một chút, để cho bọn họ không gặp quá nhiều khó khăn là được! “ “Để mấy người bọn họ đến Khinh Vân viện chúng ta đi! Có ta đứng ra cam đoan không có người nào khi dễ bọn họ! “ Lúc này tên Bộ Phi Minh kia cũng kiếm được một cơ hội nói xem vào, tỏ vẻ nghĩa khí ngút trời. “Như thế cũng được! Sư muội ngươi cứ yên tâm đi! Hơn nữa mọi người đều ở trong Hạ Tam viện, ngày thường dễ dàng gặp nhau, chiếu cố nhau rất đơn giản” Nữ tử áo tím cũng nói theo, dường như sợ rằng Lam Lăng không đồng ý vậy. “Đã như thế xin đa tạ sư tỷ! “ Cuối cùng Lam Lăng khó khăn gật đầu một cái. Mấy người bọn họ khổ cực tới Trấn Thiên tông trên danh nghĩa là để chấn hưng Thanh Vân tông, nhưng trong lòng ai cũng biết mục đích chân vẫn là đột phá Kim Đan kỳ, đó cũng là tâm nguyên của Diệp Hoằng. Trước khi tới Tiếp Thiên phong Diệp Hoằng đã giải thích rõ với từng người rồi, tất cả những chuyện này không liên quan đến Thanh Vân tông cũng chẳng liên quan tới Thiên Cơ viện, chung quy đều vì tiền đồ tương lai phát triển của bọn họ mà thôi! Đây cũng là phần thưởng báo đáp tấm lòng của bọn hắn khi Thiên Cơ viện tan đàn xẻ nghé mà không phụ nghĩa bỏ đi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang