[Dịch]Phong Ngự

Chương 81 : Kẻ cướp

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Mặc kệ Đường Thanh có phục hay không, cả đám đều bị biểu hiện chớp nhoáng của Phong Nhược làm cho ngây ngẩn cả người! Có thể thi triển liên tục pháp thuật năm lần liền thì ít nhất phải có tu vi Trúc Cơ kỳ mới làm được. Một lúc lâu sau Lam Lăng mới hỏi một cách khó tin: “Phong Nhược, sao ngươi lại làm được như thế? Rõ ràng ngươi không có nhiều pháp lực như thế! Vậy mà... mà” “Đơn giản thôi! Pháp lực đệ không tăng lên nhưng khi thi triển Thanh Ti Triền lại hao phí rất ít pháp lực. Cho nên đệ mới nói Thanh Ti Triền thuật thích hợp với đệ nhất! “ Phong Nhược giải thích sơ lược một chút. Chuyện thế này hắn dấu cũng chẳng được gì, chỉ cần trải qua một trận chiến mấy người Lam Lăng sẽ phát hiện ra ngay. “Lam sư tỷ, ta cũng muốn học Thanh Ti Triền thuật! “ Trầy trật bò ra khỏi đám dây leo đang quấn tròn, Đường Thanh không phục hét lên. “Học cái đầu nha ngươi. Nếu ngươi không nhanh chóng thành thạo Hỏa cầu thuật xem ta xử lý ngươi như thế nào! “ Đường Thanh nói leo làm cho Lam Lăng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay sang nhìn Phong Nhược một cách kỳ quái thật lâu nhưng chẳng nói gì. Sau khi ra lệnh cho Đường Thanh và Bành Việt quay về tu luyện, nàng mới thì thầm hỏi: “Phong Nhược, ngươi ổn chứ? Chắc chắn là không bị yêu nữ nhập vào chứ? “ Nghe thấy thế, dù Phong Nhược có là người trấn tĩnh đến thế nào đi nữa cũng không nhịn được toát hết cả mồ hôi! Từ bao giờ một người bá đạo như Lam Lăng lại tin vào điều này thế? * * * “Tên mập khốn khiếp! Tên mập chết tiệt! Tên mập khốn khiếp! ...” Ở giữa ba trăm mẫu ruộng trồng Hương linh thóc, Phong Nhược cùng với Đường Thanh và Bành Việt đang vung vẩy kiếm đi thu hoạch Hương linh thóc. Hiện giờ bọn họ đã ở Trấn Thiên tông hơn một tháng rồi, vừa mới bắt đầu quen thuộc sinh hoạt ở đây thì lại tới thời gian thu hoạch Hương linh thóc. Thế nên sau khi Lam Lăng ra lệnh một tiếng, ba người bọn họ liền đau khổ xách kiếm tới đây thu hoạch lúa. Mỗi gốc Hương linh thóc đều bị bọn hắn tưởng tượng thành tên Bàng mập đáng ghét! “Mụ nội nhà tên mập! Không phải ta nể tình mấy gốc linh mộc đã hồi sinh thì lão tử ta đã chẳng vất vả thế này, dù làm tán tu còn tiêu dao tự tại hơn bây giờ! “ Mấy câu oán thán kia tất nhiên là phát ra từ miệng của Đường Thanh. Thật ra từ lúc hắn đi vào ruộng lúa tới giờ chưa từng ngậm miệng lại! Ngược lại thì Bành Việt làm khá hăng say. Từ mười mấy ngày trước, khi mà cả mười một gốc linh mộc đều đâm chồi sống lại hắn lập tức coi chỗ đồng không mông quạnh này là một bảo địa tu luyện. Vì thế cho dù có cực khổ thêm nữa hắn cũng chẳng để ý, theo như hắn nghĩ tốt hơn hết là Bàng mập cả đời cũng không nhớ ra hắn đã đưa bọn họ tới chỗ này. Đương nhiên Lam Lăng và Đường Thanh cũng có suy nghĩ giống như thế. Bất kể người nào cũng đều biết, một khi mười một gốc linh mộc cùng khôi phục bình thường thì lượng linh khí phát ra sẽ dồi dào tới nhường nào! Dù mọi người còn nghi ngờ chuyện này nhưng cuối cùng tất cả đều đưa ra kết luận là do Đường Thanh bị yêu nữ bám theo. Ai bảo hắn lại là người đầu tiên phát hiện ra những cây linh mộc kia nảy mầm cơ chứ? Ba trăm mẫu ruộng, ba người chia nhau mỗi người xử lý một trăm mẫu. Dù sao việc nặng nhọc thế này sẽ không để cho Lam Lăng và Minh Khê nhúng tay vào, cho dù bọn họ cũng chẳng thèm mó tay tới. Gọi là thu hoạch nhưng không hề giống với phàm nhân gặt lúa chút nào. Ba người Phong Ngược chỉ cần cắt phần bông lúa xuống là được. Dựa vào những thanh kiếm sắc bén trong tay bọn họ thì xử lý việc này quá dễ dàng, không tới một ngày là giải quyết xong toàn bộ. Tuy nhiên nếu nói tới kỹ xảo và tốc độ thì Phong Nhược vượt xa Đường Thanh và Bành Việt vì thỉnh thoảng hắn lại phóng ra Mộc Sát kiếm khí. Một đường Mộc Sát kiếm khí phóng ra có thể cắt lấy mấy trăm bông lúa một lúc, cộng thêm kiếm khí bình thường nên chẳng tới ba canh giờ mà Phong Nhược đã thu hoạch xong một trăm mẫu ruộng. Đường Thanh và Bành Việt nhìn thấy thế buồn bực khó tả, chỉ còn cách phát tiết lửa giận lên tên mập Bàng Lập. Khi Phong Nhược đang thảnh thơi ngồi trên một chỗ khá cao ngắm nhìn phong cảnh thì bất chợt phát hiện ra mười mấy bóng đen xa xa trên bầu trời. Không cần đoán cũng biết đó chắc chắn là linh thú phi hành của tu sĩ, nhìn phương hướng bọn hắn dường như đang bay về phía ruộng lúa. “Là đệ tử Trấn Thiên tông à? “ Phong Nhược khẽ nhíu chân mày nhưng không nghĩ nhiều. Nơi đây được xem như vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi của Trấn Thiên tông, chắc đám người này chỉ đi ngang qua mà thôi. Nhưng Phong Nhược nhanh chóng phát hiện ra mình đã đoán sai rồi. Mười mấy người kia đúng là đệ tử Trấn Thiên tông nhưng tên nào tên đấy đều phát ra khí thế hung hăng. Sau khi hạ xuống không nói năng gì lập tức rút kiếm ra bắt đầu thu hoạch số lúa còn sót lại! Cảnh này làm cho Bành Việt và Đường Thanh ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ là bọn họ tới đây làm việc tốt miễn phí à? “Ngăn bọn họ lại! Bọn họ tới cướp Hương linh thóc! “ Phong Nhược hô lớn một tiếng, cả người lao thẳng về phía trước! Phong Nhược nói thế làm cho Đường Thanh và Bành Việt bừng tỉnh. Năm nay bọn họ còn phải nộp lên trên ba vạn cân thóc Hương linh nữa, cũng may Hương linh thóc sinh trưởng khá thuận lợi nên bọn họ còn có thể thu về mấy ngàn cân cho mình. Nhưng nếu bị người khác cướp mất thì còn phải bù lại số đó nữa chứ chẳng chơi! Sau một tiếng quát lớn, Đường Thanh và Bành Việt còn đang buồn bực trong lòng nhanh chóng vọt lên. Không ngờ dường như đối phương rất quen thuộc với tình huống này, cùng lúc đó có hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ tách ra ngăn cản hai người Đường Thanh lại. Những người khác thì vẫn tiếp tục ra sức thu hái! “Đáng ghét! “ Do Phong Nhược đứng cách xa ruộng lúa nên đến khi hắn tới được ruộng thì đám người kia đã thu hoạch được một sửa số Hương linh thóc sót lại rồi. Mặc dù hai người Đường Thanh điên cuồng tấn công nhưng đối thủ của họ cũng không phải tay vừa, trong thời gian ngắn khó mà phân thắng bại được! Nhìn thấy Phong Nhược vọt tới, một người từ trong đám này lại tách ra nghênh chiến, những người khác thì dốc sức thu hoạch. Ước chừng chỉ cần thêm thời gian một ấm trà nữa số Hương linh thóc còn lại sẽ bị bọn họ cướp hết! Dưới tình thế cấp bách Phong Nhược chẳng còn hơi sức đâu quản nhiều nữa, tay hắn vừa nhấc lên đã có một tia sáng xanh bắn về phía tên tu sĩ trước mặt. Thế nhưng đối phương cũng là người dày dạn kinh nghiệm, thanh kiếm khí tam phẩm trong tay hắn nhoáng lên hai cái đã chặt đứt ngọn dây leo vừa nhú lên! Thân hình hắn không dừng lại chút nào lao như chớp về phía Phong Nhược! “Hừ! “ Hừ lạnh một tiếng, Phong Nhược lấy thanh kiếm tam phẩm hắn luôn cất dấu trong túi trữ vật ra, không ngại ngần chém ra ba kiếm liều mạng với đối phương! “Ồ? “ Kẻ kia hơi ngạc nhiên một chút, hiển nhiên không nghĩ rằng Phong Nhược có thể chặn lại công kích cửa y. Thế nhưng vẻ mặt y không hề thay đổi, sau một tiếng quát khẽ thanh kiếm khí tam phẩm trong tay y chợt hiện lên bùng lên ngọn lửa rực rỡ, lập tức có một con Hỏa long bay ra khỏi thanh kiếm lao thẳng về phía Phong Nhược! “Không ngờ đây lại là một cao thủ! “ Đối mặt với hỏa long Phong Nhược buộc phải lùi về phía sau mấy bước. Uy lực của Hỏa long này không kém Băng Sương kiếm khí mà Mã Viễn thi triển ra chút nào. Dù trên người Phong Nhược có Lăng Vân sáo trang phòng hộ nhưng nếu bị đánh trúng e rằng cũng chẳng dễ chịu gì! Phong Nhược nhanh chóng chuyển thân lui về phía sau, cùng lúc đó một tia sáng xanh không hẹn trước chợt sáng lên, nháy mắt sau đã có hai sợi dây leo thô to đội đất chui lên quấn quanh chân trái kẻ kia! “Hả? “ Lần này y không kìm được mà thốt lên một tiếng kinh dị. Y vốn nghĩ sau khi Phong Nhược thi triển một lần Thanh Ti Triền thì không thể phát ra nó thêm lần nào nữa, nếu không thì sức tái chiến cũng chẳng còn. Không ngờ được chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi Phong Nhược lại phóng thích thêm một lần Thanh Ti Triền. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, tốc độ phản ứng của y vẫn nhanh vô cùng, hai sợi dây leo còn chưa quấn được vào người y đã bị chém bay! Ngay khi kiếm trong tay tên này chém xuống phía dưới trong phút chốc đã lộ ra điểm sơ hở, một đường kiếm khí lạnh lẽo khó mà phát giác được nhanh như chớp cắt trúng cổ tay y. Đau buốt tới nỗi làm cho y tự động đánh rơi kiếm trong tay mình, tới khi tên này cúi đầu xuống nhìn thì thấy bàn tay phải của mình đã bị cắt đứt gần một nửa! Không đợi y kịp phát ra tiếng thét sợ hãi nào, một bóng đen như chớp vụt thoáng qua mặt tên này, đập thẳng vào phía sau ót y! Y chỉ kịp cảm thấy hai mắt tối sầm lại đã không còn nhận thức được điều gì nữa! “Tiên sư nhà ngươi! Nếu không nể mặt Trấn Thiên tông ta đã băm ngươi ra làm trăm mảnh rồi! “ Phong Nhược tiện tay thu lại thanh kiếm tam phẩm rơi trên mặt đất, thân hình không chậm lại chút nào tiếp tục lao tới mấy tên đệ tử Trấn Thiên tông đang thu hoạch Hương linh thóc! Hiển nhiên mấy tên đệ tử Trấn Thiên tông này không ngờ rằng chỉ qua mười mấy hơi thở Phong Nhược đã đánh bại tên cản đường, vì thế mà không đề phòng nhiều! Đầu tiên Phong Nhược phóng ra một tia Thanh Ti Triền trói buộc một tên đệ tử Trấn Thiên tông gần nhất, thừa dịp hắn còn đang ngẩn người mượn tốc độ bản thân xông tới tặng hắn một cước thật mạnh, đá hắn chết ngất! Sau đó thừa dịp hỗn loạn nhanh chóng giải quyết thêm ba tên đệ tử Trấn Thiên tông nữa. “Kết trận! “ Đám đệ tử Trấn Thiên tông còn lại đã kịp phản ứng, không thu hái Hương linh thóc nữa mà tụ lại một chỗ, làm cho Phong Nhược không còn cách nào giở trò tấn công như cũ nữa! “Các ngươi là người phương nào? Dám ngang nhiên đến đây cướp Hương linh thóc! Chẳng lẽ không biết thứ này phải nộp lên trên hay sao? “ Lúc này Lam Lăng và Minh Khê nghe tiếng ồn ào cũng đã chạy tới, đứng cùng ba người Phong Nhược tạo thế giằng co với đám đệ tử Trấn Thiên tông đối diện. Có lẽ còn đang bị hành động như sấm sét của Phong Nhược làm cho sợ hãi, cộng thêm tên đầu lĩnh còn đang hôn mê bất tỉnh nên chín tên đệ tử còn lại im lặng không nói gì. Sau một lúc liếc qua liếc lại, cuối cùng một tên đệ tử dường như có chút địa vị bước lên một bước cười lạnh nói: “Nói nhảm ít thôi! Đây vốn là quy củ của ngoại môn, chỉ định dạy dỗ các ngươi một ít thôi. Nhưng các ngươi lại không biết điều, dám đả thương Cảnh sư huynh., các ngươi có biết lão đại của Cảnh sư huynh là ai không? Chính là lão đại Vô Ngân! Mấy tên ngu ngốc các ngươi lần này chết chắc rồi! “ “Biến mẹ nhà ngươi đi! Ta cóc quan tâm Vô Ngân hay Hữu Ngân! Đưa trả chỗ Hương linh thóc các ngươi mới cướp được đây, sau đó cúi đầu nhận lỗi! Nếu không xem ai độc ác hơn! “ Đường Thanh quát lên một tiếng, nhấc chân đá thẳng vào một tên đệ tử xui xẻo vừa bị Phong Nhược đánh ngất! Vừa rồi hắn và Bành Việt đều không đánh bại được đối thủ của mình, hiện giờ cả hai đều chứa một bụng lửa giận rồi! “Hừ! Muốn cướp đồ từ miệng thái tuế á, không có cửa đâu. Tên tiểu tử nhà ngươi mà dám uy hiếp chúng ta à! Đi! Xem bọn chúng dám làm sao. Nếu như giết người thì đi Giám Luật điện kể tội họn chúng! “ Mấy tên đệ tử Trấn Thiên tông kia cũng rất ngoan độc, chẳng để ý gì đến bốn tên đồng bạn bị ngất kia mà chỉ mang tên Cảnh sư huynh nghênh ngang đi khỏi! Đường Thanh và Bành Việt dù không cam lòng nhưng thấy Lam Lăng và Phong Nhược không động thủ nên hai người cũng đành đi hỏi thăm mấy tên đang nằm dưới đất. “Lam sư tỷ, chúng ta cứ thế mà bỏ qua à? Mấy tên kia giải quyết thế nào đây? “ Bành Việt mở miệng hỏi trước. “Thả người. Thế nhưng phải chăm sóc từng cọng lông trên người bọn hắn! “ Trên mặt Lam Lăng hiện lên vẻ lạnh lẽo, nói xong liền cùng Minh Khê quay về! “Rõ! “ Chờ cho hai người Lam Lăng trở lại tiểu viện, Đường Thanh và Bành Việt hoan hô một tiếng. Sau đó bắt đầu ra tay bóc lột bốn người kia sạch sẽ, khuyến mãi cho mỗi người thưởng thức một bữa tiệc quyền cước. Hô to “Đã nghiền” rồi tống cho mỗi tên một cước bay khỏi tiểu viện! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang