[Dịch]Phong Ngự
Chương 75 : Hậu chiêu
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
“Phong Nhược! Ngươi lại nói bậy gì thế? “
Câu nói Phong Nhược vừa thốt ra không chỉ làm cho Đường Thanh và Bành Việt tức giận mà ngay cả Lam Lăng cũng trợn tròn hai mắt, mắng hắn một tiếng.
“Lam sư tỷ! Ngươi có tin tưởng ta không? “ Phong Nhược không hề giải thích, chỉ từ từ quay người mỉm cười nhìn Lam Lăng nói.
“Ta...” Lam Lăng vừa định mở mồm rồi lại chẳng biết nói gì. Lúc này nàng cảm thấy Phong Nhược rất xa lạ, thế nhưng chính nàng lại không ghét bỏ loại cảm giác này!
“Lam sư tỷ, chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được rồi! “ Phong Nhược cười nhạt, dường như rất tự tin. Điều này làm cho mấy người Lam Lăng, Đường Thanh còn kinh ngạc cũng từ từ bình tĩnh lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt Phong Nhược chợt trở nên sắc bén vô cùng như lưỡi đao, đảo qua một lần đám đệ tử Ngọc Dương môn đối diện. Gằn giọng nói từng chữ: “Làm thế nào không cần ta phải lập lại lần nữa chứ? “
Bị ánh mắt bén nhọn như thế lướt qua, đám đệ tử Ngọc Dương môn không tự chủ được mà trong lòng cảm thấy sợ hãi. Sát ý trong ánh mắt đó như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào bọn chúng, làm cho tất cả nhiệt huyết chiến đấu trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.
“Ta...ta đưa cho ngươi là được! “ Cháu trai của chủ nhân gia viên này hơi ấp úng, không kìm được tự động lùi về sau nửa bước. Chút tu vi yếu kém của họ sao có thể chính diện đối mặt với sát khí kinh ngươi được tôi rèn qua núi thây biển máu của Phong Nhược được đây?
Sáu trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm không phải một con số nhỏ, nhất là với những tu sĩ Luyện Khí kỳ. Hiển nhiên là tên kia không lập tức đưa hết ra được, thế nên sau khi mượn qua mượn lại mười mấy người đằng sau mới gom đủ con số này.
Lúc này dường như hắn cam đảm thêm một chút, thẳng tay ném túi càn khôn chứa Ngũ Hành thạch tới, “Đếm cho kỹ, đây là tiền thuê nhà của các ngươi, lập tức đi chỗ khác cho ta! Lập tức! “
Phong Nhược lành lạnh nhìn hắn một cái, sau khi đếm đủ số Ngũ Hành thạch hắn chợt nở một nụ cười đầy thâm ý. Khi tên tiểu tử kia còn đang mê man thì hắn đã quay người đi về phía mấy người Lam Lăng.
“Lam sư tỷ, chúng ta thu dọn ít đồ đạc lập tức rời đi. Còn nữa, chỉ có thể xin lỗi vị tiền bối Hành Vô Cơ kia một tiếng, trả lại viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm cho lão là được rồi! “
Phong Nhược cố tình nói lớn tiếng, lời này chẳng những làm cho đám người Ngọc Dương môn nghe rõ mười phần mà ngay cả Hành Vô Cơ còn đang ở trong cơ quan động phủ cũng nghe thấy được!
Thật ra mà nói trong lòng Phong Nhược đang chân thành cảm ơn tên cháu trai không chút liêm sỉ của chủ nhân viện phòng này. Không còn cái cớ nào tốt hơn để rời khỏi nơi nãy nữa, cũng do hắn luôn cảm thấy lão đầu Hành Vô Cơ này rất cổ quái. Có một hàng xóm như thế bên cạnh không biết là chuyện tốt hay xấu nữa. Tranh thủ chưa xảy ra chuyện gì tốt nhất là rời đi sớm một chút!
Đương nhiên cây linh mộc kia cũng chỉ là chuyện cỏn con, hắn muốn nó sống thì sống mà muốn nó chết thì chết đời đời kiếp kiếp!
Nghe thấy Phong Nhược cố ý cất cao giọng, trong mắt Lam Lăng không khỏi hiện lên chút suy tư. Ngay sau đó nàng liền ra lệnh cho Đường Thanh và Bành Việt còn đang hậm hực thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây!
“Phá hai căn phòng chúng ta tự xây đi! “ Lúc này Lam Lăng cũng lộ ra khí thế bá đạo hung hãn. Nếu như thu dọn đồ đạc thì tất nhiên phải thu dọn sạch sẽ những thứ có liên quan tới bọn họ!
Phong Nhược nghe thấy thế mừng hơn bắt được vàng, thừa lúc Đường Thanh và Bành Việt còn hấp tấp phá dỡ mấy căn phòng hắn âm thầm đi tới bên cạnh cây linh mộc trong sân, trong phút chốc ngắn ngủi phóng hai tia Mộc Sát kiếm khí và đó. Ước chừng chỉ hai ba ngày sau nhất định tên cháu trai này sẽ khóc không còn một giọt nước mắt, thà chết đi còn sướng hơn! Mà buồn cười hơn là hắn còn có khoản nợ chưa thanh toán được!
Tên này thấy Đường Thanh và Bành Việt phá bỏ mấy căn nhà gỗ cũng không thèm để ý, y mang đám đệ tử Ngọc Dương môn vây quanh cây linh mộc chăm chăm phòng hộ, đấy mới là mục tiêu chân chính của chuyến đi này. Đây là linh mộc ba trăm năm tuổi đấy! Cho dù ở Ngọc Dương môn cũng không có mấy cây, hơn thế nữa đâu thể tươi tốt dường vậy, linh khí nhả ra cũng không dồi dào như thế này!
“Tổ tông phù hộ rồi! Lần này chắc chắn phát tài! “ Ngược nhìn lên tán cây khổng lồ kia, cảm nhận được linh khí dồi dào hiếm thấy, tên cháu trai của chủ nhà tí nữa thì rớt cả nước mắt. Có được một gốc linh mộc thần kỳ thế này việc tu luyện của hắn sẽ dễ dàng trôi chảy nhiều lắm!
“Không không! “ Bảo bối như thế này phải dâng lên cho chưởng môn mới phải, làm vậy mình nhất định sẽ thành đệ tử Nội môn, chẳng những có công pháp tu luyện tốt mà dùng không chừng còn thành thân được với sư muội xinh đẹp! Hắc hắc! Dáng người sư muội dạo này càng ngày càng chuẩn! “
Khi mà y còn đang dâm ý tràn trề thì mấy người Phong Nhược mặt mày xám xịt rời đi.
“Phong Nhược, rốt cuộc đây là chuyện gì? Ngươi phải cho ta một đáp án thật hợp lý! “ Mới đi được không xa Lam Lăng đã không nhịn được mà giận giữ hét ầm lên.
“Đúng vậy! Phong Nhược, ta đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt thì không còn linh khí dư thừa nữa, đây là ngươi hại chết chúng ta rồi! “ Đường Thanh và Bành Việt cùng lúc kháng nghị nói.
Nhìn Lam Lăng một cái lại liếc về hai người Đường Thanh, Phong Nhược mới chậm rãi nói: “Thật ra mấy ngày nay ta đang do dự không biết có nên nói việc này với các ngươi không. Dựa theo quan sát của ta, gần đây cây linh mộc này cứ rụng lá đều đều, cho nên ta đoán gốc cây này chẳng mấy chốc sẽ lại héo chết. Nếu như thế chúng ta cần gì phải tranh giành với mấy con gián đó, nhường căn nhà lại cho bọn họ là được! “
“Vớ vẩn! Cây linh mộc đang tươi tốt như thế sao lại chết héo được? Có quỷ mới tin lời ngươi! “ Hiển nhiên Đường Thanh không tin mấy câu bốc phét của Phong Nhược.
“Tại sao lại không được? Chẳng phải ngươi cũng từng tin rằng một gốc cây chết héo từ đời nào rồi cũng có thế sống lại lần nữa hay sao? Đừng quên bộ dáng mấy tháng trước của gốc linh mộc này! “ Phong Nhược cười híp mắt hỏi ngược lại.
“Ặc...” Lần này thì Đường Thanh không còn biết nói gì hơn. Dù sao thì lúc trước cây linh mộc này đã chết héo rồi, như thế nếu chết héo thêm lần nữa cũng là bình thường.
Mọi người đều trầm mặc, dù trong lòng không tin vào mấy lời của Phong Nhược nhưng cũng có chút hả hê. Không chừng Phong Nhược nói đúng thì đám người Ngọc Dương môn khốn khiếp kia sẽ phải ăn rất nhiều đau khổ haha!
“Thế bây giờ chúng ta đi đâu? “ Lam Lăng phá vỡ sự im lặng. Hiện giờ trong trấn đã không còn nhà nào trống nữa rồi, cũng có nghĩa giờ bọn họ phải rời khỏi nơi này.
“Hay là tới khu Nhạn Nam đi! “ Diệp Hoằng luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
“Sư phụ! Sao chúng ta có thể đi ăn nhờ ở đậu chứ? “ Không ngờ Lam Lăng lại phản đối nói, hiển nhiên chắc Diệp Hoằng đã từng đề nghị như thế trước rồi.
“Lăng nhi, không được hành động theo cảm tính! Dù thế nào Thanh Vân tông cũng là một nhánh của Trấn Thiên tông. Nay môn phái chúng ta đã rơi vào tay kẻ khác, nếu không nhẫn nhịn vì đại cục sao có thể làm đại sự. Huống hồ Hắc Thuỷ linh quyết của Trấn Thiên Tông còn đẩy đủ hơn bản tông nhiều, nhất là Hắc Thuỷ linh quyết và Thanh Mộc linh quyết vốn là cùng một nguồn tương hỗ lẫn nhau, các ngươi tu luyện nó cũng không phải là phản bội tổ tiên! “ Giọng nói của Diệp Hoằng rất kiên quyết.
“Sự việc liên quan đến Thanh Mộc linh quyết các ngươi đã tự mình nói với các ngươi rồi. Môn phái chúng ta chỉ vì công pháp này mà đã dậm chân tại chỗ cả ngàn năm nay, thậm chí vì nó mà xảy ra cảnh gà nhà đá nhau, không thể tiếp tục tu luyện Thanh Mộc linh quyết này nữa! Hiện giờ lão phu còn sống có thể mặt dày lo liệu cho các ngươi một chút, chẳng lẽ các ngươi muốn vì công pháp không trọn vẹn này cả đời tu vi thấp kém mặc cho người khi dễ hay sao? Nếu thế dù chết lão phu cũng không nhắm được mắt! “
Nói tới đây Diệp Hoằng cực kỳ kích động, không nhịn được ho khan kịch liệt!
“Sư phụ! “ Lam Lăng kêu một bi thống, nhanh chóng bước lên dìu Diệp Hoằng.
”Đi...đi Nhạn Nam, đi Trấn Thiên tông! Chuyện này lão phu đã quyết! “ Diệp Hoằng càng kiên định hơn.
“Vâng sư phụ! “ Lam Lăng gạt nước mắt gật đầu nói.
“Lần này tới Nhạn Nam đâu chỉ phải trải qua mấy vạn dặm, trên đường đi phải vượt qua hơn mười ngọn núi cao, mười mấy con sông lớn, đường xá hung hiểm. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi rồi sẽ rời khỏi Tuyệt Cốc này, ba ngày ra sẽ xuất phát! “ Diệp Hoằng tiếp tục phân phó.
“Từ từ đã các vị đạo hữu! “ Đúng lúc đám người Phong Nhược chuẩn bị rời đi thì không biết lúc nào Hành Vô Cơ đã tới cạnh, “Gần đây lão phu cũng muốn tới Nhạn Nam, lại đang bị thương nặng không dám đi một mình, không bằng chúng ta đồng hành được không? “
Nghe thế chút nữa thì Phong Nhược đã xông tới nghiền lão thành bột rồi ném đi thật xa. Hắn trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi lão đầu này không ngờ y lại tự động xông tới.
Tuy nhiên Phong Nhược còn chưa kịp nói gì thì Diệp Hoằng đã lên tiếng: “ Cũng tốt, đoạn đường này có nhiều nguy hiểm, chúng ta đồng hành càng an toàn thêm một chút. “
“Ha hả! Đa tạ đạo hữu. Nói thật ta chính là người tu đạo ở Nhạn Nam, thế mà ngao du tứ hải trăm năm rồi chưa quay về! “ Hành Vô Cơ cảm khái thở dài nói.
“Hừ! Ai mà biết được có phải ngươi đang bốc phét không? “ Phong Nhược thầm oán. Chỉ là bây giờ hắn không thể nói rõ điều gì, huống hồ hắn cũng không lần ra dấu vết nào.
“Bây giờ chỉ đành đi một bước tính một bước, xem rốt cuộc lão đầu này có trò hề gì? “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện