[Dịch]Phong Ngự

Chương 74 : Thanh Mộc linh quyết

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

“Sư bá! “ Phong Nhược cung kính thi lễ sau đó lặng lẽ ngồi xuống một chiếc bồ đoàn, mấy vệt nắng chiếu vào phòng làm người ta nhìn rõ vô số những hạt bụi li ti bay lượn trong không khí. Diệp Hoằng râu tóc bạc trắng khoanh chân ngồi trên một chiếc giường đơn sơ, nó cũng là vật duy nhất có trong căn phòng này. Lão ngồi nghiêm giống như một bức tượng từ thời viễn cổ, khí thế mênh mông như biển đủ để căn phòng rơi vào trạng thái im ắng tĩnh mịch. “Không tệ! Tốc độ tu luyện của ngươi hoàn toàn vượt qua dự liệu của lão phu! “ Diệp Hoàng sau khi đánh giá Phong Nhược một lúc mới khàn khàn nói, “Tốc độ này của ngươi có thể sánh được với thiên tài tu luyện rồi! Nếu lão phu đoán không nhầm chắc ngươi đạt được kỳ ngộ gì đó đi! “ Trong lòng Phong Nhược rơi run run, cuối cùng vẫn không nói gì. Lần này hắn tới tìm Diệp Hoằng chủ yếu muốn học tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ ba, chỉ là không ngờ rằng ánh mắt Diệp lão đầu lại sắc bén tới như vậy. “Ha hả! Xem ra Thanh Vân tông chúng ta còn chưa đến mức xuống dốc.” Diệp Hoằng gật đầu hài lòng thế nhưng không hề nhắc đến kỳ ngộ của Phong Nhược nữa. “Phong Nhược, ngươi có biết tại sao lão phu lại nói như vậy không? Có lẽ ngươi sớm đã không coi chúng ta còn thuộc về Thanh Vân tông nữa, nhưng thực tế Thiên Xu viện mới chính là phản đò! Bọn hắn sao có thể đại diện cho Thiên Vân tông? “ Nghe hết lời của Diệp Hoằng, Phong Nhược tuy không nói gì nhưng trong lòng không cho điều đó là đúng. Coi như Thiên Cơ viện mới là dòng chính của Thanh Vân tông thì thế nào? Bây giờ ngay cả việc kiếm cái ăn bọn hắn mới vừa giải quyết xong, hơi đâu đi lo những chuyện khác? Lúc này Diệp Hoằng đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Ngươi có biết vì sao hai viện Thiên Xu, Thiên Cơ của môn phái chúng ta tranh đấu không ngừng không? Nguyên nhân trong đó gắn liền với tâm pháp tu luyện các tầng phía trên của Thanh Vân quyết! Các ngươi đều biết Thanh Vân quyết có tất cả mười ba tầng, thế nhưng trên thực tế không phải như vậy! Đúng ra thì Thanh Vân quyết chỉ là một cái tên giả mà thôi, tên gọi chân chính của nó là Thanh Mộc linh quyết. Mà Thanh Mộc linh quyết chẳng qua cũng chỉ là một phần năm công pháp, ngoài nó ra còn có Xích Hoả linh quyết, Hắc Thuỷ linh quyết, Diệu Kim linh quyết, Hậu Thổ linh quyết! “ “Ngũ đại linh quyết này chính là năm loại công pháp thần diệu nhất truyền từ thượng cổ tới nay. Đáng tiếc ngày nay ba công pháp Xích Hoả linh quyết, Diệu Kim linh quyết và Hậu Thổ linh quyết đã thất truyền. Thanh Mộc linh quyết của môn phái chúng ta cũng không còn trọn vẹn nữa, mười ba tầng tâm pháp chỉ còn lại bảy tầng trước, đó cũng là lý do tại sao bản tông hiếm khi mới xuất hiện cao thủ Kim Đan kỳ! “ “Ngọn nguồn mọi phân tranh của Thiên Xu viện và Thiên Cơ viện đều nằm trên tâm pháp Thanh Mộc linh quyết tầng thứ bảy. Do tâm pháp tầng thứ bảy không đầy đủ hoàn toàn, thế nên sau một phen sửa chữa của các tiền bối môn phái chúng ta mà sinh ra hai loại phương pháp tu luyện khác nhau hoàn toàn, điều này cũng gieo xuống mầm hoạ phân tranh cho hai viện Thiên Cơ, Thiên Xu! “ Nói tới đây Diệp Hoằng lại thở dài một tiếng nữa, “Các vị tiền bối năm đó chắc chắn không thể ngờ tới sự khác biệt này không những không tu bổ được Thanh Mộc linh quyết mà còn dẫn tới tình hình như hôm nay! Hoạ lần nãy chính do Điền Mộ châm lửa, hắn tự cho rằng Ngự Thú điện hậu thuẫn hắn mà không hề ngờ được đối phương mò tới đây cũng vì bí mật của Thanh Mộc linh quyết! “ “Bí mật của Thanh Mộc linh quyết? “ Phong Nhược ngẩn cả người. Nãy giờ câu chuyện của Diệp Hoằng làm hắn rất kinh ngạc, từ trước tới nay hắn luôn nghĩ Thanh Vân tông rất yếu nhược nếu không sao lại là môn phái đứng chót trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc. Không ngờ được rằng Thanh Vân quyết dường như là một công pháp rất lợi hại. “ Thật ra thì ngay cả Điền Mộ cũng không biết được bí mật của Thanh Mộc linh quyết, chỉ có các đời chưởng môn nhân mới nắm giữ điều này. Đáng tiếc chưởng môn bị người đánh tới trọng thương hôm mê không tỉnh, tín vật của chưởng môn lại không gió mà bay, lần này e rằng Ngự Thú điện đã tốn công vô ích rồi! “ Vừa dứt lời, chợt Diệp Hoằng nghiêm nghị nhìn về phía Phong Nhược, trịnh trọng nói: “Bây giờ lão phu chính thức truyền chức vị viện chủ Thiên Cơ viện cho ngươi, hơn nữa tạm thời phong ngươi là đại chưởng môn! Ngươi phải ra sức tìm kiếm tín vật chưởng môn bị mất, chấn hưng Thanh Vân tông chúng ta! “ “A! Đại chưởng môn ư? “ Trong lòng Phong Nhược chợt nảy lên, vội vàng nói: “Sư bá, chuyện này ngàn vạn không thể, Phong Nhược ngu dốt khó có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề như vậy. Không bằng để Lam sư tỷ đảm nhiệm, vãn bối sẽ tận lực giúp đỡ! “ Nghe Phong Nhược nói thế Diệp Hoằng trầm mặc một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Đành vậy, chuyện này không thể cưỡng cầu. Thế nhưng hiện giờ Thiên Cơ viện đã suy thoái mà các người vẫn lưu luyến không rời đủ nhận ra tâm tính! Đây là tâm pháp bảy tầng phía trước Thanh Mộc linh quyết, ngươi tạm thời nhận lấy mà tu luyện. Tuy nhiên nếu có cơ hội ngàn lần vạn lần phải tìm được tín vật của chưởng môn về, đó có lẽ là đầu mối tìm kiếm các tầng tâm pháp tiếp theo của Thanh Mộc linh quyết! “ Diệp Hoằng nói xong tiện tay đưa cho Phong Nhược một miếng ngọc giản màu xanh lá, “Ngươi lui xuống đi, thuận tiện gọi Lam Lăng tới đây cho ta! “ “Vâng thưa sư bá! “ Phong Nhược thi lễ một cái mới quay người rời đi. Thế nhưng trong lòng hắn giờ lại đượm chút ưu thương, hắn biết rõ hành động lần này của Diệp Hoằng cũng vì lần trọng thương trước đó mà giờ đại nạn sắp tới. Nói lại với Lam Lăng xong, Phong Nhược lặng yên quay về gian phòng của mình. Mặc dù thời gian hắn tiếp xúc với Diệp Hoằng không lâu nhưng luôn có hảo cảm với lão. Hôm nay nhìn Diệp Hoằng an bài hậu sự mà trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác bất lực khó chịu! “Tín vật của chưởng môn, Thanh Mộc linh quyết? “ Phong Nhược lắc lắc đầu. Hắn không nghĩ rằng tìm được tín vật sẽ có được đầu mối tâm pháp phía sau của Thanh Mộc linh quyết, nếu không các đời chưởng môn phải sớm nghiên cứu ra mới đúng. Huống hồ với hắn Kim Đan kỳ quá xa vời, mục tiêu trước mắt của hắn chỉ mong Trúc Cơ thành công mà thôi! Phong Nhược đang suy nghĩ thì chợt cảm thấy Như Sơn trận pháp rung lắc dữ dội, dường như có ai đang dùng sức phá trận này! Không chút suy nghĩ Phong Nhược nhanh chóng xông ra ngoài, lúc đó Đường Thanh và Bành Việt cũng giật mình chạy tới. Phong Nhược chưa kịp mở Như Sơn trận đã nghe một tiếng “Oanh! “ thật lớn vang lên, trong nháy mắt Như Sơn trận đã biến thành một quầng sáng màu vàng rồi biến mất, chắc chắn là bị người ta phá nát! “Người tới là ai! “ trong lòng giận giữ, Phong Nhược không hề nghĩ ngợi rút thanh kiếm trên lưng ra lao vọt tới cổng viện. Bên ngoài trang viên đang có mười năm mười sáu tên tu sĩ tay cầm kiếm, mặt đằng đằng sát khí, chẳng qua nhìn dấu hiện trên quần áo bọn hắn có thể nhận ra đây không phải đệ tử Thiên Xu viện. Mà phía sau mười mấy tên kia có một lão đầu vẻ mặt khổ sở đang nói gì đó, lão đầu này chính là chủ nhân của trang viên. Phong Nhược nhìn thấy cảnh này hơi khựng lại, trong đầu cũng đoán được đại khái sự việc. “Các ngươi lập tức rời đi! Đây là trang viên của nhà ta, các ngươi cho rằng thúc phụ ta chỉ là phàm nhân nên nghĩ có thể khinh rẻ sao! “ Lúc này tên tu sĩ cầm đầu có tu vi Luyện Khí hậu kỳ hung hăng quát lên. (thúc phụ: chú ruột ) “Tiểu tử thối! Ngươi nói cái gì cơ? Căn nhà này do chúng ta thuê, tiền cũng đã đưa đủ, làm sao lại thành khi dễ thúc phụ ngươi! “ Bành Việt giận giữ tiến lên. Căn nhà này do hắn liên hệ thuê, tất nhiên giờ là người tức giận nhất. “Hừ! Nói thừa ít thôi, ngươi để mọi người phân xử mà xem. Một gia viên lớn như vậy mà tiền thuê mỗi năm chỉ có sáu mươi viên Ngũ Hành thạch, các ngươi còn thuê một phát tới mười năm, đây không phải khi dễ người khác thì là gì? “ Tên tu sĩ kia quay về đám người phía sau hét lớn, lập tức làm cho mọi người bàn tán om sòm. “Ngươi nói láo! Ngôi nhà này lúc chúng ta mướn hoàn toàn hoang phế, linh mộc bên trong cũng héo chết từ lâu. Chúng ta nể mặt thúc phụ ngươi già cả chiếu cố hắn mới ra giá sáu mươi viên Ngũ Hành thạch! “ Bành Việt cũng hung hăng nói. “Hừ! Mặc kệ ngươi nói cái gì, hôm nay hoặc các ngươi rời khỏi đây hoặc bù thêm tiền thuê còn thiếu. Nếu không chúng ta lập tức tới gặp chấp sự trưởng lão trong trấn, để lão nhân gia tới phân xử! “ Tên tu sĩ kia cũng phách lối hết sức. “Bành Việt, xảy ra chuyện gì? “ Lúc này Lam Lăng mặt đằng đằng sát khi đi ra, cáu kỉnh hỏi. “Lam sư tỷ, bọn họ vu không chúng ta khi dễ lão nhân gia kia! “ Chỉ hai ba câu Bành Việt đã nói hết nguyên nhân ra. Lam Lăng nhíu mày, hiển nhiên nàng cũng nhận thấy việc này khó giải quyết được. Mặc dù bọn họ có lý hơn nhưng đây lại là địa bàn của đối phương. Nhất là hiện giờ gốc linh mộc trong sân đã trở nên sum suê tươi tốt, linh khí phát ra khá dồi dào, không phải những cây linh mộc mấy chục năm tuổi có thể so sánh được. Có bằng chứng này, dù bọn họ có cả trăm cái miệng cũng không giải thích được. Hít một hơi, Lam Lăng nén lửa giận trong lòng nói: “Trang viên này chún ta tiếp tục thuê, còn về tiền thì chúng ta sẽ bù thêm! “ “Hừ! Coi như các ngươi thức thời. Nghe cho kỹ, gốc linh mộc trong nhà này đã được ba trăm năm tuổi, linh khí phát ra ai ai cũng cảm nhận được. Bản nhân không gây khó dễ cho các ngươi, tiền thuê mỗi năm là một nghìn viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm là được! “ “Một ngàn viên! Ngươi đây chính là muốn gây khó khăn cho bọn ta! “ Đường Thanh đứng một bên rốt cuộc không kìm được rút kiếm khí giận giữ hét lên, “Muốn đuổi chúng ta đi thì phải bước qua xác ta trước đã! “ “Hừ! Muốn động thủ ư, xem ai sợ ai! Chỉ là mấy tên tán tu cũng dám ra tay trong địa bàn Ngọc Dương môn chúng ta! “ Nhóm người đối diện hô hào nhanh chóng rút kiếm ra. “Khoan đã! “ Nhìn thấy tình hình này, Phong Nhược luôn yên lặng nãy giờ không kìm được cười lạnh một tiếng. Trước tiên đi tới chặn Đường Thanh lại, đưa mắt ra hiệu cho Lam Lăng rồi mới quay về đám đệ tử Ngọc Dương môn nói: “Chúng ta đi cũng được thôi, thế nhưng ngươi phải trả lại cho chúng ta tiền thuê nhà mười năm mà ta đã đưa trước đó. Yêu cầu này của ta không quá đáng chứ? “ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang