[Dịch]Phong Ngự

Chương 70 : Gặp lại cừu nhân

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
“Kỳ lạ? Tại sao lại như thế nhỉ ? “ Cả nửa ngày sau, Phong Nhược bắt đầu nghi ngờ nói. Lúc trước hắn hết vận chuyển Thanh Vân quyết để khôi phục pháp lực rồi đến hấp thu linh khí của Mộc linh thạch, nhưng làm đủ mọi cách thì vẫn y như vậy. Điều này rốt cuộc làm cho hắn hoài nghi, cơ thể mình có thật hay không tồn tại lũ Tiên Thiên Mộc Sát kia, theo lý mà nói chúng phải cắn nuốt pháp lực của mình mới đúng chứ! Sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, Phong Nhược bắt đầu điều khiển pháp lực của mình từ đan điền chảy về bốn phía lục soát, nhưng hắn vẫn buồn bực vì lần này cũng không phát hiện ra bóng dáng của đám Tiên Thiên Mộc Sát kia. Thở dài một hơi cực kỳ chán nản, Phong Nhược phân tán hết số pháp lực mình vừa tụ lại được. Thế nhưng vừa lúc đó hắn hơi cảm thấy tay phải mình nóng lên, liền sau đó một tiếng “Phiu “ nhỏ vang lên đồng thời trên mặt đất hướng đối diện với tay phải hắn xuất hiện một vết nứt nhỏ như sợi tơ, chiều dài khoảng chừng một thước! “Hả? “ Phong Nhược vội vàng nhìn lại một cách cẩn thận, nửa ngày sau hắn mới ngẩng đầu lên kèm theo chút kinh ngạc. Vết nứt này mặc dù rất nhỏ bé chẳng đáng là gì nhưng nó lại có độ sâu lên tới nửa thước, công kích nhỏ yếu như vậy chẳng thấm vào đâu so với kiếm khí nhưng mấu chốt ở đây nó lại được tạo ra từ tay trái Phong Nhược. “Là Tiên Thiên Mộc Sát? “ Phong Nhược nhanh chóng tìm ra nguyên nhân của nó, chỉ có đặc tính của Tiên Thiên Mộc Sát mới có sinh ra được loại công kích như thế này mà thôi. Trong lòng mừng như điên, Phong Nhược lập tức dựa theo cách vừa rồi tụ pháp lực toàn thân lại sau đó tán hết đi, làm tiếp như vậy mấy lần hắn đã nắm được cách phát ra loại công kích này. Giờ phút này hắn giật mình hiểu ra, hoá ra Tiên Thiên Mộc Sát không tồn tại trong cơ thể hắn mà lại ở trong pháp lực, không trách chút cảm giác nào cũng không cảm nhận được. Quá trình ảo diệu như vậy Phong Nhược chỉ có thể mơ hồ suy đoán ra nguyên nhân thôi. Trước hết Tiên Thiên Mộc Sát chịu sự khống chế của Mộc linh thạch, mà hắn vừa khéo lại thường xuyên hấp thu linh khí Mộc linh thạch phát ra để tu luyện, điều này đồng nghĩa với việc hắn cũng có năng lực khống chế Tiên Thiên Mộc Sát. Trùng hợp là Tiên Thiên Mộc Sát lại bị nhốt trong Thanh Phong kiếm, sau khi hấp thu toàn bộ pháp lực của hắn đã tự động bị hắn ghi lại dấu ấn, chắc đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lũ Tiên Thiên Mộc Sát này tiến vào cơ thể Phong Nhược hắn lại không cảm nhận được gì! Dựa vào những điều này Phong Nhược miễn cưỡng đưa ra được một cái kết luận là: Tiên Thiên Mộc Sát dù không có linh trí nhưng không phải là loại linh khí tự do trong trời đất, nếu không thì chắc chắn nó sẽ là một loại sát khí rất khó khống chế! Không thể phát hiện được số lượng, mà khi số lượng đột nhiên tăng cao sẽ tạo thành tai hoạ lớn! “Hắc! Cuối cùng mình cũng có được một loại thần thông bảo vệ tính mạng, chỉ tiếc khoảng cách công kích có năm trượng mà thôi! “ Phong Nhược vừa nói vừa nhấc tay trái lên, trong nháy mắt lập tức một tia sáng yếu ớt bắn ra, lưu lại trên vách tường một vết nứt dài cả thước! “Kiểu tấn công này khá giống kiếm khí, cũng được, về sau gọi là nó Mộc Sát kiếm khí đi. Thần thông này không hiệu quả lắm khi đối phó với lũ linh thú da dầy thịt béo phòng ngự mạnh kia nhưng nếu dùng để đánh lén tu sĩ chắc chắn là vũ khí giết người sắc bén! Quan trọng hơn, chỉ cần pháp lực trong cơ thể còn tồn tại thì vẫn tiếp phục phát ra nó được! “ Có được Mộc Sát kiếm khí sắc bén tới như vậy Phong Nhược không tránh khỏi đắc ý một lúc. Đến khi mặt trời xuống núi, ánh mặt trời chiếu qua những khe hở do Mộc Sát kiếm khí tạo ra thì Phong Nhược mới ảo não vỗ vỗ đầu. “Hỏng rồi! Hôm qua tiêu tốn nhiều Ngũ Hành thạch như thế, giờ mà không nghĩ cách thì tất cả sẽ phải nhịn đói mất! “ Phong Nhược hoang mang lao ra khỏi gian phòng, chỉ nói qua một tiếng với Minh Khê đã thả Tiểu Ngốc tử ra, bay nhanh về hướng Thanh Vân sơn. Tiểu Ngốc tử đã là linh thú cấp ba có khả năng nhìn xuyên qua đêm tối, tốc độ lại nhanh vô cùng, có sức chịu đựng dẻo dai. Nếu dốc hết sức bay từ Thiên Nãng sơn đến bảy mươi hai ngọn núi của Thanh Vân sơn thì chỉ mất một đêm là cùng. Tiểu Ngốc tử dường như càng ngày càng thông minh, không cần Phong Nhược điều chỉnh phướng đã có thể tự động tìm được vị trí của bảy mươi hai ngọn núi. Kế hoạch của Phong Nhược là đi thu hái linh dược, nếu vô tình chạm mặt linh thú cấp thấp thì giết chết cầm đi bán, bất kể thế nào no bụng là được! Còn về những thứ bán được thật nhiều Ngũ Hành thạch như linh thú cấp ba cấp bốn thì Phong Nhược dù nghĩ cũng không dám nghĩ đến, con Hàn Băng thú cấp bốn lần trước đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng hắn rồi. Khi trời vừa sáng tỏ thì những dãy núi Thanh Vân liên miên không dứt xuất hiện trước mắt Phong Nhược, thế nhưng lúc này còn chưa xuất hiện ánh mặt trời, bảy mươi hai ngọn núi trùng trùng điệp điệp bị mây mù bốc lên che phủ hoàn toàn, khí thế rộng lớn mạnh mẽ của núi non dường như toát ra bốn phía làm cho người ta tự cảm thấy mình nhỏ bé thấp kém vô cùng. “Phù” Phong Nhược thở ra một hơi thật dài, trong đầu lại đang liên tưởng tới việc điều khiển phi kiếm tự do bay lượn trong biển mây bồng bềnh này sẽ thoải mái tới cỡ nào! Đáng tiếc thần thông lợi hại như ngự kiếm phi hành phải Kim Đan kỳ mới thi triển được, tên tiểu tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ nhỏ bé như hắn còn khuya mới đạt được tới cảnh giới như vậy! “Hy vọng lần này có được thu hoạch tốt, chỉ cần có đủ Ngũ Hành thạch thì mình cũng có thể khổ tu giống đám Lam Lăng, chỉ cần tiến giai lên Luyện Khí trung kỳ là có thể tu luyện phép thuật được rồi, khi đó mình lại có thêm một phương pháp bảo vệ tính mạng! “ Nghĩ vậy Phong Nhược không chậm trễ chút nào cả, chỉ huy Tiểu Ngốc tử xoay vài vòng rồi rơi xuống đất, sau khi thu Tiểu Ngốc tử lại thì hắn mới rút ra thanh kiếm khí nhất phẩm trước đây Thanh Vân tông phát cho hắn, hiện giờ Thanh Phong kiếm đã gẫy rồi thì chỉ còn cách xài tạm thanh kiếm này vậy. Xác định phương hướng một chút, Phong Nhược bắt đầu tiến vào sâu trong bảy mươi hai ngọn núi. Hành động của hắn chưa phải là mạo lắm, với sự kết hợp của Thanh Loan thủ trạc và đôi giày chiến kia làm tốc độ của hắn tăng rất cao, dù xui xẻo gặp phải linh thú cấp ba cấp bốn cũng có thể dốc sức chạy thoát được! Huống hồ lần này hắn nhất định phải mạo hiểm mới được, chỉ khi thu hái được linh dược quý hiếm hơn thì mới bán được nhiều Ngũ Hành thạch! Dọc đường đi vận khí Phong Nhược không tệ, hắn thu hái được mười cây Tử Thanh Đằng mười năm tuổi, ba cây Nhạn Hành thảo cùng với một gốc Thiên Lý Hương ít nhất là năm mươi năm tuổi. Thiên Lý Hương tuy không quý giá bằng Tử Thanh Đằng vào Nhạn Hành thảo nhưng do số năm sinh trưởng của nó rất lớn nên có thể bán được tới hai ngươi viên Ngũ Hành thạch, vượt xa mấy cây linh thảo còn lại. Tính cả mấy cây Tử Thanh Đằng và Nhạn Hành thảo thì tới trưa nay hắn đã kiếm được năm mươi viên Ngũ Hành thạch. Đây cũng là lợi ích khi mạo hiểm xâm nhập vào sâu bên trong, nếu chỉ là rìa ngoài chỉ sợ một gốc Tử Thanh Đằng cũng không nhìn thấy. Đương nhiên việc này cũng cần thực lực mà làm, trong mấy canh giờ này Phong Nhược đã chém chết ba con linh thú cấp hai cùng mười mấy con độc trùng, nếu không nhờ tốc độ cùng Mộc Sát kiếm khí bất ngờ thì hậu quả sẽ rất khó nói Hiện giờ Phong Nhược đang gắng sức bò lên một đồi đất nhỏ, đột nhiên hắn nghe thấy hướng bên cạnh đó vang lên tiếng bước chân, thế nhưng lại không nghe thấy có tiếng nói truyện nào phát ra, hiển nhiên đối phương cũng là một tiểu đội săn bắt rất có kinh nghiệm. Phong Nhược hơi sửng sốt một chút rồi tư động lui về sau, dù diện tích của bảy mươi hai ngọn núi này rất lớn và những đệ tử của các môn phái khác cũng thích tới đây săn bắt nhưng tỷ lệ chạm mặt với đệ tử Thiên Xu viện Thanh Vân tông lại khá cao, mà bây giờ hắn còn chưa muốn xảy ra xung đột với những người đó chút nào. “Ha ha! Đây không phải tên tạp dịch thối tha của Thiên Cơ viện sao? Lá gan không nhỏ đấy nhỉ! Dám đơn thương độc mã đi vào sâu trong bảy mươi hai ngọn núi. Mọi người, mau bắt hắn lại! “ Lúc này một giọng nói khá quen thuộc vang lên bên trên không trung, đáng tiếc do ánh mắt trời chiếu xuống nên Phong Nhược không nhìn rõ được bóng dáng kẻ này. Tiếng kẻ này vừa dứt từ dưới đồi có năm tên tu sĩ lập tức xông lên, kẻ cầm đầu chính là Mã Viễn Thiên Xu viện! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang