[Dịch]Phong Ngự

Chương 68 : Không làm việc nhà không biết củi gạo quý dường nào

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Cư dân trong tiểu trấn đa phần là người phàm nhưng đều có vô số quan hệ với người tu đạo. Ví dụ như Hương Linh thóc chẳng hạn, chính là do bọn họ gieo trồng và thu hoạch, ngoài bán cho người tu đạo chính họ cũng sử dụng để ăn, chút linh khí mỏng manh bên trong Hương Linh thóc không đủ để họ tu tiên nhưng lại thừa tăng cường tuổi thọ cho họ, trong tiểu trấn lão giả trên trăm tuổi đâu cũng có thể nhìn thấy. Ngoài gieo trồng Hương Linh thóc, phàm nhân nơi đây còn có thể nuôi dưỡng Tuyết Linh tằm, trồng trọt linh quả, linh trà. Chỉ là do chúng sinh trưởng rất chậm nên linh trà và linh quả đều quý hơn Hương Linh thóc rất nhiều. Linh trà phải ba năm mới hái được, linh quả ít cần cần tới mười năm mới có thể thu hoạch. Vì đa phần Hương Linh thóc đều được bán cho ba môn phái lớn ở Thiên Nãng sơn nên trong tiểu trấn sẽ không có cửa hàng chuyên bán gạo, muốn mua phải tới tận nhà những phàm nhân này gõ cửa hỏi. Thế nên dù có thật nhiều Ngũ Hành thạch chưa chắc đã mua được bao nhiêu, còn về những thứ như linh trà linh quả thì phải khổ cực đi qua mấy nhà mới mua được. Phong Nhược tốn hơn nửa canh giờ và ba mươi viên Ngũ Hành thạch mới mua được một túi nhỏ gạo Hương Linh, mười trái linh quả, điều này làm cho hắn càng cảm nhận sâu sắc được “Không làm việc nhà không biết củi gạo quý dường nào “. Gạo này trong suốt sáng bóng, tự nó có một loại khí tức thanh nhã. Đáng tiếc chỉ bảo quản nó được nửa năm mà thôi, sau nửa năm nó sẽ trở lại thành những hạt gạo bình thường, cũng mất đi tác dụng đặc biệt. Thế nên rất nhiều môn phái tu tiên đều đem nó làm thành bánh gạo, mặc dù mùi vị kinh khủng nhưng có thể bảo toàn được hiệu quả lên tới bảy thành. Mà sau khi Phong Nhược ăn được cơm nấu từ mẻ gạo Hương Linh này, có đánh chết hắn cũng không ăn lại món bánh gạo đáng sợ kia nữa. Ai tưởng tượng được rằng cùng một nguồn gốc lại có thể có chênh lệch lớn đến như thế? Còn về mấy trái linh quả kia, một miếng Phong Nhược cũng không dám cắn, chỉ vì hắn sợ không kìm được ăn hết cả một quả. Thứ này chính là để Lam Lăng sử dụng, dù sao đi nữa chỉ cần nàng Trúc Cơ thành công thì cuộc sống của mọi người mới tốt hơn được. Quay trở lại ngôi nhà, Phong Nhược giao hết Hương Linh thóc và linh quả cho Minh Khê. Thật may hiện giờ có Minh Khê ở đây, giúp hắn tránh phải đi nổi lửa nấu cơm, nếu không sợ rằng hắn buồn bực đến chết mất! Sau khi quan sát xung quanh một chút Phong Nhược mới trở về gian phòng của mình. Mặc dù Lam Lăng cho rằng hắn khổ tâm tu luyện cũng chẳng ích gì, thế nhưng hắn biết rõ không cần tới ba năm hắn vẫn có thể thoải mái tiến giai lên Luyện Khí trung kỳ. Thế nhưng đó không phải là mục tiêu của Phong Nhược, hắn không muốn bị người khác, lại còn là nữ nhân bảo vệ mình, cho nên phải gấp rút tăng cường thực lực của bản thân mới được! Mà chỗ dựa hiện tại của Phong Nhược chính là viên Mộc linh thạch kia, chỉ cần nó phát ra đầy đủ linh khí chắc chắn sẽ làm tốc độ tu luyện hắn tăng rất nhanh, đây là điều chẳng phải nghi ngờ thêm. Thế nhưng còn một việc làm hắn không biết xử lý ra sao, chính là việc tiến giai của viên Mộc linh thạch này cần tới rất nhiều Ngũ Hành thạch! “Ài! Ngũ Hành thạch...” Phong Nhược sầu não nghĩ về mấy chục viên Ngũ Hành thạch còn dư lại trên người, đây chính là tương lai của bọn họ, nếu dùng nó chắc chỉ còn nước gặm bánh gạo thôi. “Không! Nhất định không! “ Vừa nghĩ tới mùi vị kinh khủng của bánh gạo, Phong Nhược không kìm được run lẩy bẩy. Quyết định lập tức chọn xong, hắn phải kiếm Ngũ Hành thạch bằng bất cứ thủ đoạn nào! Tính tới đó Phong Nhược tự dưng nhớ lại Tiên Thiên Mộc Sát, Diệp Hoằng từng kể về thứ này quá kinh khủng nên khoảng thời gian vừa rồi hắn không dám nghiên cứu thêm gì, dù sao vật này không có linh khí của Mộc linh thạch hấp dẫn thì hắn muốn chạm tới nó cũng không được. Bây giờ nhìn lại thì có thể xem Tiên Thiên Mộc sát là một phương pháp công kích tuyệt vời, nhược điểm duy nhất của nó là mỗi lần thi triển đều tốn một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc. “Ừm, chuyện này đáng để tính toán một chút! Thậm chí ta còn có thể đi tìm những cây linh mộc bị chết khô thu về thêm một ít Tiên Thiên Mộc Sát, cứ như thế lực công kích không phải càng ngày càng mạnh hơn sao? “ Phong Nhược vừa tự nhủ vừa tính toán, nhanh chóng gây dựng qua loa một kế hoạch. Khi màn đêm vừa phủ xuống Phong Nhược lặng lẽ chạy ra ngoài, mục tiêu của hắn chính là tiểu trấn kia. Hắn phải tìm được mấy cây linh mộc chết héo để thu thêm Tiên Thiên Mộc Sát. Thật ra nó không khó tìm lắm, nhà nhà trong tiểu trấn đều trồng linh mộc thế nhưng luôn có những cây chết khô. Do Tiên Thiên Mộc Sát nên những cây này không bị phá đi, thậm chí xung quanh nó còn trồng thêm một vài cây linh mộc nữa. Vấn đề duy nhất là những căn nhà có linh mộc chết héo thì cũng có phàm nhân sinh sống tại đó, bọn họ không quan tâm tới việc có linh mộc hay không. Việc này làm cho Phong Nhược hành động khó khăn hơn, nếu bị người khác hiểu lầm là đạo chích thì thật oan uổng. Bây giờ đã là đêm khuya, toàn bộ tiểu trấn trong Tuyệt Cốc im lặng như tờ, không hề có một bóng người trên đường phố. Thế nhưng Phong Nhược không dám chủ quan, ở nơi đây không thiếu tán tu, nếu không phải hắn rất tự tin vào tốc độ của mình thì đã chẳng dám tiến hành kế hoạch này. Vòng vo một lúc Phong Nhược mới chọn được một mục tiêu, căn nhà này không hề có trận pháp phòng thủ càng không có nuôi dưỡng linh thú cấp thấp trông nhà, còn gia chủ đã sớm tiến vào mộng đẹp từ lâu. Quan sát cẩn thận một lúc, Phong Nhược kẽ nhảy, một tiếng “Vù “ vang lên đã thấy hắn nhảy lên tường rào cao gần hai trượng kia, mượn ánh sao mờ ảo trên bầu trời mà Phong Nhược nhìn thấy ba gốc linh mộc chết khô ở chính giữa nhà. “Không tệ! Hy vọng trong đó có Tiên Thiên Mộc Sát! “ Phong Nhược cẩn thận lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ nhân căn nhà, thân hình như một cành liễu không một tiếng động nhảy xuống đất. Tới cạnh ba cây linh mộc chết héo, việc đầu tiên Phong Nhược làm là nhẹ nhàng rút Thanh Phong kiếm ra, dùng miệng ngậm nó, sau đó một tay chống lên thân cây, tay kia cầm viên Mộc linh thạch. Việc thu thập Tiên Thiên Mộc Sát với Phong Nhược sớm đã thông thạo từ lâu, động tác hắn tuần tự đâu vào đấy. Không lâu sau khi Phong Nhược truyền pháp lực vào trong cây linh mộc chết héo, tiếng “Chíu “ vừa vang lên thì một tia sáng lạnh lẽo đã thoáng hiện ra, nhưng ngay lập tức bị sức hút của Mộc linh thạch giữ lại. Đến khi tia sáng này đứng yên Phong Nhược mới nghiêng đầu sang một bên, Thanh Phong kiếm đang ngậm trong miệng tiến thẳng về phía nó, chỉ trong nháy mắt tia sáng đã chui vào trong Thanh Phong kiếm không còn bóng dáng. Tuy nhiên lần này Phong Nhược chỉ thu lấy năm tia sáng liền dừng lại, một khi Tiên Thiên Mộc Sát trong cây linh mộc này bị lấy ra toàn bộ chắc chắn không ngăn được linh mộc sống lại. Dù hắn không quan tâm người khác chiếm được lợi nhưng việc này chắc chắn sẽ làm cho ba môn phái lớn ở Thiên Nãng sơn chú ý, việc một gốc cây linh mộc sống lại đã là kỳ tích rồi, nếu tất cả linh mộc trong tiểu trấn đều sống lại nhất định là quái sự! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang