[Dịch]Phong Ngự

Chương 66 : Uy hiếp

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

“A, vị... muội muội này thật tinh mắt, tỷ tỷ đúng là đệ tử Diệu Âm môn, còn giá tiền của bộ Lăng Vân sáo trang này sao! Nể mặt muội muội đáng yêu khả ái như thế ta chỉ lấy một ngàn năm trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm thôi, sao nào? “ Tiểu nha đầu kia cũng không chịu thiệt, cười híp mắt cò kè với Lam Lăng. Nhìn hai tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi không người nào nhịn người nào ra sức giành phần hơn làm cho Phong Nhược cảm giác thật quái dị. Tuổi bọn họ đều không lớn, sao lại thích dùng loại giọng kỳ quặc này chứ? “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy mỹ nữ à? Không được dọa tiểu muội muội dễ thương này phát khóc! “ Phong Nhược hơi đổi sắc đã bị Lam Lăng phát hiện, mượn cớ trách mắng Phong Nhược phản kích lại đối phương. Nghe Lam Lăng nói làm cho Phong Nhược cùng với Đường Thanh và Bành Việt chóng hết cả mặt, xảy ra chuyện gì thế này hả? Vì tránh cho chút nữa Lam Lăng rơi vào gian kế của gian thương này, Phong Nhược nhanh chóng nói nhỏ: “Lam sư tỷ, mấy nguyên liệu kia đệ còn chưa bán được! “ “Hả? “ Lam Lăng sửng sốt, phấn khích cũng giảm xuống hẳn. Không có Ngũ Hành thạch nàng không có cách nào cò kè mặc cả với tiểu nha đầu tinh quái này được. Thế nhưng lúc này tiểu nha đầu này mắt sáng ngời, ngoan ngoan nhu thuận nói với Lam Lăng: “Vị tỷ tỷ này, các ngươi có những loại nguyên liệu gì? Có thể cho muội xem một chút không? “ Nghe hết lời lập tức Phong Nhược cảm thấy việc này không xong rồi. Quả nhiên một tiếng “tỷ tỷ “ đã đủ để Lam Lăng như mở cờ trong bụng, vừa thân thiết kéo tay tiểu nha đầu kia vừa ra lệnh cho Phong Nhược lấy hết nguyên liệu ra. “Chết rồi! Lần này thảm rồi! “ Phong Nhược ân hận nghĩ, không còn cách nào khác đành lấy nguyên liệu thu được từ thi thể Hàn Băng thú ra! “Ồ! Là Hàn Băng thú cấp bốn cơ đấy, là các ngươi giết sao tỷ tỷ? Các ngươi thật lợi hại đấy! “ Tiểu nha đầu này trưng ra bộ mặt kinh ngạc và sùng bái như thật làm cho Phong Nhược tức đến nghiến răng ken két, lửa giận đùng đùng! Tiểu nha đầu này, vừa rồi còn cố ý không biết hàng, đổi trắng thay đen biến da thú thành đống da nhăn nheo nữa chứ! Tuy nhiên nhìn thấy bộ mặt say sưa và tự hào của ba người Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt, Phong Nhược đành buông tha cho việc vạch trần bộ mặt thật của tiểu nha đầu gian thương đáng ghét này. “A, đúng là không tệ! Kỹ thuật cắt da thú cũng như thu thập hoàn hảo những nguyên liệu rất cao, nhất định là kiệt tác của vị sư đệ này rồi! “ Tiểu nha đầu này vừa khích lệ Lam Lăng giờ lại quay sang tâng bốc Đường Thanh, lập tức làm hắn cảm giác như đang ở trên mây vậy, ngay cả việc tiểu nha đầu này gọi hắn là sư đệ cũng không phát hiện ra. Nhưng vừa nói hết câu nha đầu này đã lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc thật! Ta chỉ dùng tới một nửa những nguyên liệu này thôi! Tỷ tỷ, ngươi cho muội một cái giá? “ “Muội muội cứ cho giá đi! “ Lam Lăng càng nhìn càng thấy thiếu nữ này dễ thương, mà nàng khí phách như thế sao lại bắt chước mấy tên gian thương cò kè mặc cả chứ? Huống hồ đối phương còn là một tiểu muội muội đáng yêu như vậy. “A, vậy cũng được! “ Nha đầu này tiện tay chọn lấy sáu thứ sau đó đưa ra giá, nhưng làm Phong Nhược nghi ngờ là những cái giá nàng đưa ra còn cao hơn cả giá cả trên thị trường nữa. Làm như vậy càng khiến ba người Đường Thanh, Lam Lăng, Bành Việt thêm ái ngại. Sau một lúc đẩy qua đẩy lại, hai bên đều vui vẻ hoàn thành lần giao dịch này. Vừa lúc đó, nha đầu kia đột nhiên lấy ra một đoạn tơ dài một tấc, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ à, các người có loại tơ nhện Ngân Giáp này không, nếu có thì muội sẽ mua với giá cao, hoặc là dùng Lăng Vân sáo trang trao đổi cũng được! “ “Tơ nhện Ngân Giáp à? “ Lam Lăng hơi sửng sốt, nàng chưa kịp mở miệng thì Đường Thanh bên cạnh nhanh nhẩu dâng hiến: “Có chứ có chứ! Con nhện của Phong Nhược vẫn phun ra loại tơ này mà! Ta còn nhớ lần trước hắn lấy được mấy chùm! “ “Có cái đầu người ấy! “ Tí nữa thì Phong Nhược lao vào bóp chết tên Đường Thanh lắm mồm háo sắc này rồi, người ta vừa nịnh cho mấy câu đã phun hết cả ra. “Nói đi! Ngươi định đổi như thế nào? “ Giấu giếm cũng vô dụng, Phong Nhược thẳng toẹt nói ra, dù sao Lăng Vân sáo trang cũng tốt, ít nhất không sợ linh thú cấp bốn phá vỡ lớp phòng thủ! Thấy Phong Nhược nói thế Lam Lăng ngạc nhiên hết nhìn hắn lại nhìn sang tiểu nha đầu kia, dường như hiểu ra gì đó nên im lặng không nói. “Đơn giản thôi, mười chùm tơ nhện Ngân Giáp đổi lấy một bộ Lăng Vân sáo trang không có đôi giày. Nếu như muốn có thêm giày thì thêm năm chùm nữa! Còn nữa, ta muốn cùng ngươi hợp tác lâu dài, chỉ cần ngươi liên tục cung cấp tơ nhện Ngân Giáp thì ta còn chế tạo được sáo trang cấp cao hơn, ví dụ như Sạn Tuyết sáo trang ta cũng bán rẻ cho ngươi! “ Nha đầu này vô cùng tự tin nói, hiển nhiên nghĩ rằng Phong Nhược không thể từ chối điều kiện béo bở như vậy được. “Sạn Tuyết sáo trang! “ Lần này không chỉ làm đám Lam Lăng đến Phong Nhược cũng ngây ngẩn cả người. Sạn Tuyết sáo trang giá trị tới đâu bọn họ rất rõ, có thể nói đây không phải béo bở mà cực kỳ béo bở, nhưng nha đầu này sao lại muốn làm thế đây? Suy nghĩ một chút Phong Nhược mới hỏi: “Ta muốn biết một điều, tơ nhện này rốt cuộc có giá trị gì? “ “Không thể nói! “ Nha đầu cũng kiên quyết lắc đầu, “Nó có liên quan đến bí mật của Diệu Âm môn chúng ta, thế nhưng đây là ưu đãi lớn nhất ta đưa ra được rồi, đổi lại là người khác chưa chắc đã biết hàng đâu! “ “Chưa chắc biết hàng? “ Phong Nhược cười lạnh, vừa định nói gì thì cách đó không xa có người hô lên vui mừng: “Lam sư muội, không ngờ muội lại gặp muội ở nơi này, mấy tháng qua muội làm sư huynh ta rất lo lắng đấy! “ Nghe thấy giọng nói này, mấy người Phong Nhược vừa quay đầu nhìn đã thấy mười mấy người đám Ninh Viễn đang bước tới. Dẫn đầu là Ninh Viễn mặt mày kích động, mắt nhìn về Lam Lăng tràn ngập lo lắng cùng thâm tình, còn đám người Phong Nhược bị hắn coi như không khí vậy. “Ninh Viễn... là ngươi! Đừng gọi ta là sư muội, Thiên Cơ viện bọn ta không liên quan gì với các ngươi! “ Mặt Lam Lăng lạnh như băng. “Lam sư muội! Muội nghe huynh giải thích, ngày đó huynh chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi. Kể từ khi muội rời khỏi Đông Phong, mấy tháng qua không lúc nào sư huynh không lo lắng, thậm chí huynh còn tự mình đi tìm muội nữa! Huynh còn tưởng rằng đời này kiếp này không bao giờ gặp lại sư muội nữa! “ Ninh Viễn thống khổ nói, ai dám nghi ngờ thần sắc cô đơn đau khổ kia chứ. “Ta nói rồi, Thiên Cơ viện bọn ta không có quan hệ gì với các ngươi cả! Xin tránh ra! “ Giọng Lam Lăng tĩnh mịch, lạnh lẽo như băng. Nếu không do chợ phiên Thiên Nãng sơn cấm xảy ra tranh chấp thì với tính cách nàng sợ rằng đã sớm ra tay rồi! Thế nhưng Ninh Viễn còn chưa cam lòng từ bỏ, tình cảm nói: “Lam sư muội, muội theo huynh trở về đi, hiện giờ tiếng nói của huynh ở Thiên Xu viện cũng có chút cân lượng, huynh nhất định bảo vệ được muội, xin muội hãy tin tưởng huynh! “ “Xin lỗi! Chúng ta không tin ngươi. Lam sư tỷ nói rồi, mời ngươi cút đi! “ Phong Nhược tỉnh bơ tiến lên một bước chắn ngay trước mặt Lam Lăng, mặt bình tĩnh nói. “Phong Nhược! Là ngươi! “ Đôi mắt Ninh Viễn hiện lên vẻ lạnh lẽo giống như chốc lát trước khi rắn độc tấn công , “Người phải cút chính là ngươi! Một tên tạp dịch thì có tư cách gì đứng trước mặt ta kêu gào. Lần trước nể mặt Lam sư muội ta không so đo với ngươi, ngươi nghĩ rằng mình là thiên hạ vô địch sao? Có tin chỉ một câu nói của ta đủ để ngươi bị cắt ra từng mảnh không? “ “Ồ? Thế à? Ngươi có thể thử! “ Phong Nhược chợt cười, mặt hòa nhã nói tiếp: “Còn nữa, xin ngươi lần sau uy hiếp người khác thì có thể đổi kiểu khác được không? “ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang