[Dịch]Phong Ngự

Chương 63 : Tiên Thiên Mộc Sát

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

Gốc linh mộc trong sân dường như mỗi ngày đều đổi khác, việc mỗi sáng Đường Thanh và Bành Việt đều làm tốt là tới đếm tỉ mỉ xem có thêm bao nhiêu chồi non, bao nhiêu phiến lá xanh ngắt. Mặc dù cây linh mộc này chưa thể hấp thu được linh khí nhưng cũng đủ làm cho toàn bộ ngôi nhà bừng bừng sức sống. Còn Phong Nhược đã biết được hậu quả nghiêm trọng khi chọc giận Lam sư tỷ. Đầu tiên hắn bị cưỡng chế gác đêm một tháng, sau đó trừ phần hắn ba mươi viên Ngũ Hành thạch tiền kiếm được trong việc giết Hàn Băng thú để bố trí lại Như Sơn trận. Thảm thiết nhất là trở thành tấm bia sống cho mọi người luyện tập pháp thuật. Ngược lại Đường Thanh rất hả hê, ai bảo Phong Nhược có thêm một đôi giày cực phẩm chứ? Còn có một việc không như ý là chủ nhân căn nhà này không đồng ý bán nó. Coi như Lam Lăng ra mặt cũng chỉ kéo dài thời gian thuê nhà thêm mười năm mà thôi. Nghe nói do lão nhân này còn lo xa cho đứa cháu đang tu luyện ở Ngọc Dương môn, căn nhà này còn muốn để lại cho hắn nữa! Việc này không làm cho mấy người Đường Thanh và Lam Lăng quá oán trách, dù sao thì gốc linh mộc này cũng do người ta trồng, dù bây giờ đã sống lại nhưng cũng không phải do bọn họ tốn kém thứ gì. Ngược lại Phong Nhược thì hắn lại có chút tức giận, hắn sớm đã tính nếu hết hạn thuê nhà mà bên kia đồng ý cho thuê tiếp thì thôi, nếu không thì… hừ hừ! Hắn sẽ đưa tia sáng trong Thanh Phong kiếm trở lại vào trong gốc linh mộc! Đương nhiên điều kiện là Phong Nhược phải thu thập toàn bộ những tia sáng này đã. Qua lần thử nghiệm trước đó hắn phát hiện ra những tia sáng này cực kỳ bá đạo, không ngờ lại có thể điều khiển Băng Sương kiếm khí cắn trả hắn. Còn nếu dùng để tấn công thì lại sắc bén vô cùng, nhất là khoảng cách công kích có thể đạt tới hai mươi trượng liền! Rất khó lường. Nhưng phiền toái duy nhất ở đây là mỗi lần phóng nó ra phải tiêu phí một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc, có thể nói là cực kỳ phiền toái. Hơn nữa Phong Nhươc còn lo lắng chuyện nếu những tia sáng kia mạnh lên sẽ quay ngược lại cắn trả hắn, chuyện này không phải không thể xảy ra. Không còn cách nào khác Phong Nhược liền lấy lý do học hỏi thêm để tới hỏi Diệp Hoằng. Dù sao thì Minh Khê đã quên mất rất nhiều thứ, mà hắn lại không muốn lộ ra chuyện của tia sáng kia. Mà Diệp Hoằng cũng sống tới ba trăm năm rồi, hẳn là biết rất nhiều chuyện kỳ lạ. “Hả? Ngươi muốn hỏi cây linh mộc chết khô kia tại sao lại sống lại à? “ Trong phòng của Diệp Hoằng, Phong Nhược lễ phép quỳ ngay ngắn một bên. Những ngày vừa rồi Diệp Hoằng đều truyền thụ cho bọn hắn trụ cột của tiên thuật, các vấn đề khó khăn gặp phải khi tu luyện cũng do lão chỉ bảo. Nếu không ,chỉ dựa vào Lam Lăng nhất định không được. “Chuyện này cũng làm lão phu rất mực nghi ngờ. Ở tu tiên giới hằng năm đều có rất nhiều linh mộc chết khô nhưng chưa hề có gốc nào có thể sống lại cả! “ Diệp Hoằng thở dài nói, ánh mắt nhìn về phía cây linh mộc đã mọc thêm nhiều cành non ngoài cửa sổ, hiển nhiên vấn đề này cũng làm hắn đau đầu rất lâu rồi. “Vậy thì, viện chủ ngài có biết vì sao những cây linh mộc này lại bị hết héo không? “ Phong Nhược sắc mặt không đổi. Hắn tất nhiên là biết vì sao cây linh mộc này sống lại nhưng lại không biết những tia sáng kia là thứ gì! “Ài, nguyên nhân thì có rất nhiều. Ví dụ như linh khí trong trời đất thay đổi, nếu như linh khí ở nơi đó chợt giảm bớt thì dù có chuyên cần tưới nước bón phân cây linh mộc đó vẫn bị chết héo, chỉ là tình huống như vậy rất hiếm. Nguyên nhân chủ yếu nhất là do thiên địch của linh mộc! “ Diệp Hoằng vân vê vài sợi râu, ánh mắt suy tư nói. “Thiên địch ạ? Là những loại côn trùng kia sao? “ Ánh mắt Phong Nhược sáng lên, vội vã hỏi. “Ha ha! Côn trùng sao? Không phải, ngươi cho rằng linh mộc giống những cây cối do phàm nhân gieo trồng à? “ Diệp Hoằng cười nhẹ, “Thứ mà linh mộc hấp thu và thả ra chính là linh khí tinh thuần, đối với tu sĩ chúng ta và các sinh linh khác đều có lợi, dù là một con côn trùng nhỏ bé cũng không làm thương tổn linh mộc đâu. Nhưng trong truyền thuyết có một dạng tồn tại, vật này không phải là vật chết cũng chẳng phải là vật sống, vô hình vô ảnh, vô vị vô tung, thích nhất là cắn nuốt linh khí thuộc tính mộc, một khi gặp phải nó chắc chắn linh mộc sẽ chết héo. Vật này là Tiên Thiên Mộc Sát! “ (vô vị vô tung: không cảm giác được, không biết tung tích ) “Tiên Thiên Mộc Sát! “ Trong lòng Phong Nhược dậy sóng. Cuối cùng cũng hiểu được tia sáng kia rốt cuộc là thứ gì, không trách được nó lại làm cho Phong Nhược có cảm giác hung lệ tàn bạo tới thế. “Không biết có cách nào khắc chế Tiên Thiên Mộc Sát không ạ? “ “Ha ha! Khắc chế? “ Diệp Hoằng lắc đầu, “Không có cách nào, thực tế dù những tu sĩ cao cường cũng không thể làm gì được Tiên Thiên Mộc sát. Vật này tới vô ảnh, đi vô tung, dù ngươi bản lãnh tề thiên cũng không phát hiện được sự tồn tại của Tiên Thiên Mộc sát, làm sao có thể có phương pháp ứng phó đây? “ “Thế nên nếu trong một môn phái xuất hiện linh mộc chết khô thì có thể đoán tám chín phần nơi này có Tiên Thiên Mộc Sát. Biện pháp tốt nhất lúc này là trồng thêm xung quanh gốc linh mộc chết khô mười gốc linh mộc hay nhiều hơn, như thế thì Tiên Thiên Mộc sát sẽ chỉ ở lại nơi này, dù những cây linh mộc này chết khô hết nó cũng không rời đi mà dần dần biến mất hẳn. Nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục trồng thêm linh mộc ở chỗ này nếu không sẽ sinh ra càng nhiều Tiên Thiên Mộc Sát! Thậm chíg không được phá bỏ những cây linh mộc chết héo này! “ “Oa! Lợi hại như thế sao, vậy chẳng phải Tiên Thiên Mộc Sát này vô địch thiên hạ! “ Phong Nhược kinh ngạc nói. Hắn không ngờ được tia sáng kia lại có nguồn gốc lớn đến thế, nếu không phải hắn có viên Mộc linh thạch kia chắc bóng dáng của nó hắn cũng không nhìn thấy được. “Hà hà! Thiên hạ vô địch, tiểu tử nhà ngươi đúng là có ý nghĩ cổ quái. Thật ra tu tiên giới chỉ coi Tiên Thiên Mộc sát là một loại dịch bệnh khó đề phòng mà thôi. Còn về phương pháp khắc chế không phải không có, nếu tìm được Tiên Thiên Kim Sát chắc chắn có thể chế phục Tiên Thiên Mộc Sát! Thế nhưng Tiên Thiên Kim Sát cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, làm sao tìm ra được! “ Diệp Hoằng hơi nghi ngờ, sau đó lại nói: “Đây cũng chính là nghi vấn của ta, trước đây cây linh mộc này chết khô chắc chắn có liên quan tới Tiên Thiên Mộc sát, nhưng hiện nay lại sống lại được. Chẳng lẽ xung quanh đây có sự hiện diện của Tiên Thiên Kim Sát à? “ Nghe xong suy đoán của Diệp Hoằng, Phong Nhược không kìm được toát cả mồ hồi. Trí tưởng tượng của lão đầu này cũng không kém ai nha! Thế nhưng sợ rằng hắn không đoán ra được chân tướng mà thôi. Sau khi tiếp tục nhờ Diệp Hoằng chỉ giáo một chút vấn đề về bốn loại trận pháp cơ bản Phong Nhược mới cáo lui. Hiện giờ hắn có thể khẳng định những tia sáng lạnh kia chắc chắn là Tiên Thiên Mộc Sát, nhưng nó không phải bị Tiên Thiên Kim Sát ép cho đi ra mà bị viên Mộc linh thạch của mình hấp dẫn. “Khách khách! Xem ra viên Mộc linh thạch của mình có chút không đơn giản! “ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang