[Dịch]Phong Ngự
Chương 62 : Cây khô sống lại
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
Lúc trước Phong Nhược từng dùng Thanh Phong kiếm hút vào một tia sáng, thế nhưng dù hắn có làm thế nào cũng không nhận thấy điều gì bất thường, cho dù truyền pháp lực vào trong đó cũng không xảy ra dị trạng gì.
Cuối cùng Phong Nhược chỉ đoán bừa được rằng chắc tia sáng này không cắn nuốt được tinh hoa trong Thanh Phong kiếm nên chết đói rồi. Dù sao thì tia sáng đó chỉ thích thuộc tính mộc thôi.
Vì có suy nghĩ như thế nên Phong Nhược không thận trọng nữa, chờ cho tới khi mầm cây trong viên Mộc linh thạch khôi phục như cũ hắn lại đi hấp thu thêm một tia sáng. Trong khoảng thời gian này Phong Nhược đã thu được mười mấy tia sáng liền.
Sáng sớm một ngày nọ, Phong Nhược đang tĩnh tâm tu luyện chợt nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Đường Thanh vang lên từ trong sân.
“Chuyện gì thế? Vừa sáng ngày ra, Đường Thanh ngươi gặp quỷ à, gào cái gì mà gào? “ Tiếng quát giận giữ của Lam Lăng vang lên. Dù người tu đạo rất ít khi ngủ nhưng nếu bị người khác đánh thức cũng cực kỳ khó chịu.
Thế nhưng Đường Thanh vẫn hét ầm lên: “Lam sư tỷ, Phong Nhược, Bành Việt, Minh Khê, các ngươi mau đến xem này! Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Gốc linh mộc này sống lại rồi! “
Nghe hết câu nói của Đường Thanh, mọi người rối rít lao ra khỏi phòng, ngay cả Diệp Hoằng luôn tự nhốt mình trong phòng cũng tò mò đi ra.
“Sống lại cái gì? Đường Thanh, không phải ngươi bị yêu nữ quấn thân chứ? “ Dòm gốc cây vẫn trụi lụi như cũ, Bành Việt cười lớn nói.
“Ngươi bị yêu nữ quấn thân thì có! Mấy người đến đây mà nhìn này, nó nhú ra một chồi non này! “ Đường Thanh chỉ vào một chỗ khuất hét ầm lên.
Mấy người thấy thế mới đi tới xem, quả nhiên một chồi non nho nhỏ mới nhú ra. Cây linh mộc này vẫn khô héo xấu xí như trước nhưng chỉ cần thêm một chồi non nhỏ thôi thì đã mất hẳn cảm giác nặng nề thiếu sức sống.
“Oa! Tốt quá, cây linh mộc này sống lại thật rồi! “ Lam Lăng không kìm được hoan hô, mặt mày Đường Thanh và Bành Việt tràn đầy hưng phấn. Cũng vì khoảng thời gian qua tu luyện quá khổ cực, không có linh mộc hỗ trợ hấp thu linh khí nên bọn họ phải tốn thời gian gấp đôi mới có thể đạt đến trình độ tu luyện như trước, mệt mỏi buồn chán ai cũng tưởng tượng được!
“Nhanh, Bành Việt! Đi tìm chủ nhân căn nhà này, chúng ta kéo dài thời gian thuê thêm mười năm! “ Lam Lăng phản ứng nhanh nhất nó.
“Sao phải thuê nữa? Mua đứt nó luôn là được, thế nhưng không được để cho chủ nhân căn nhà này biết cây linh mộc đã sống lại! “ Phong Nhược bình tĩnh nó, hắn sớm dự đoán được tình hình như hôm nay. Không còn những tia sáng chuyên cắn nuốt linh mộc kia, nếu có đầy đủ linh khí sớm muộn gì nó cũng sống lại được.
Chỉ là chuyện tốt như vậy không nên để rơi vào tay người khác, tốt nhất là nhân cơ hội này mua luôn cả căn nhà. Nếu không chỉ sợ thêm chút thời gian nữa, cây linh mộc này hoàn toàn bình thường thì chủ nhân căn nhà sẽ tìm cách lấy lại.
“Đúng thế! Mua lại căn nhà này luôn. Bành Việt, Đường Thanh, hai người miệng lưỡi trơn tru, chuyện này giao cho hai người. Nhớ kỹ không được để người khác nhìn thấy sơ hở! “ Theo Phong Nhược nhắc nhở, Lam Lăng lập tức ra lệnh.
“Hả! Lam sư tỷ miệng lưỡi bọn đệ đâu có trơn tru đâu, chuyện như thế này Phong Nhược mới am hiểu nhất đấy, sao không để hắn đi đi! “ Đường Thanh tức giận phản đối.
“Hắc hắc! Ta còn phải lo nghĩ việc chuẩn bị rèn kiếm khí đây này! Sao nào? Các ngươi không muốn à? “ Phong Nhược nói rất hợp lý. Nghe vậy Đường Thanh và Bành Việt đành ủ rũ cúi đầu đi làm việc. Dạo này Phong Nhược rất hay sử dụng lý do này, nhưng đây cũng là yếu điểm của bọn hắn, muốn chống cũng không chống lại được.
“Ha hả! Ngươi có thể rèn kiếm khí tam phẩm à Phong Nhược? “ Diệp Hoằng luôn quan sát linh mộc không rời chợt lên tiếng. Thương thế ngày trước của hắn dù đã khỏi hẳn nhưng đã bị tổn thương tới chân nguyên không thể khôi phục được. Thế nên Diệp Hoằng vốn hiên ngang hùng dũng nay lại biến thành một lão giả già nua đầu đầy tóc bạc, chắc không lâu nữa cũng tới đại hạn rồi.
Cũng vì thế nên những chuyện gần đây đều do Lam Lăng phụ trách. Ngoài lúc truyền thụ Thanh Vân quyết cho mấy người Phong Nhược thì Diệp Hoằng đều tự giam mình trong phòng. Hiển nhiên lão luôn canh cánh trong lòng việc bại dưới tay Điền Mộ này đó.
Nghe được câu hỏi của Diệp Hoằng, Phong Nhược nhanh chóng cung kính đáp: “Thưa viện chủ, đệ tử sao có thể biết rèn kiếm khí chứ. Chẳng qua nghĩ tới một ít biện pháp, tìm một vị cao nhân giúp rèn kiếm miễn phí! “
“Rèn miễn phí cho à? “ Nghe Phong Nhược nói Diệp Hoằng và Lam Lăng không tránh khỏi kinh ngạc, chỉ có Minh Khê đứng bên cạnh thì hưng dữ liếc Phong Nhược một cái, vị cao nhân nhận rèn miễn phí kia chính là nàng.
Diệp Hoằng chỉ cười ha ha rồi không nói thêm gì, quay người trở về gian phòng của mình. Nhưng Lam Lăng không dễ bỏ qua chuyện như vậy, nghiêm mặt hỏi cung: “Nói! Đến cùng là làm cái gì? “
Thế nhưng Phong Nhược đâu dễ bị gạt như vậy, chỉ cười hì hì nói: “Lam sư tỷ, ban đầu chúng ta đã nói rõ là đệ có tới năm năm cơ mà. Còn về việc biện pháp gì thì là chuyện của đệ! “
“Hừ! Ngươi đừng đắc ý quá sớm, đến lúc đó ngươi còn chưa làm được thì ngươi biết hậu quả rồi đấy! “ Lam Lăng dứ dứ đôi bàn tay trắng như tuyết uy hiếp Phong Nhược.
“Lam Lăng, đềng để ý tới hắn nữa, kệ cho hắn ở đây khoác lác một mình đi! “ Minh Khê liếc cảnh cáo Phong Nhược một lần nữa mới kéo Lam Lăng rời đi.
“Ài! Áp lực lớn quá đi! “ Nhìn Lam Lăng và Minh Khê đi khuất Phong Nhược không kìm được thở dài một hơi. Ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào gốc linh mộc này.
“Hình như không đúng! Những tia sáng này đều trốn vào trong Thanh Phong kiếm của mình, chẳng có lý do nào lại không có chút động tĩnh gì! Không lẽ tất cả đều chết đói hết rồi à? “Phong Nhược sờ cằm nghĩ thầm
Hắn có một tia trực giác, những tia sáng kia mạnh mẽ như thế sao lại dễ chết đói được, nhưng sao lại không hề xuất hiện nữa?
Nghĩ thế Phong Nhược lại rút Thanh Phong kiếm ra, dưới ánh mặt trời rạng rỡ tiếp tục quan sát nó. Thanh kiếm này vẫn y như vậy, dọc thân kiếm có một tầng sáng nhàn nhạt màu lam bao phủ, dưới ánh mặt trời chiếu xạ ra từng vầng sáng bảy màu. Nếu truyền pháp lực vào trong đó thì tầng sáng này sẽ mở rộng ra nhanh chóng xoay tròn, đến cực điểm sẽ thoát khỏi kiếm phá không mà ra tạo thành Băng Sương kiếm khí, với pháp lực hiện giờ của Phong Nhược thì có thể thi triển chiêu thức này sáu lần, khoảng cách tấn công đạt tới năm trượng!
Nhưng trong này lại không hề thấy bóng dáng những tia sáng kia đâu!
“Chẳng lẽ bị chết đói hết rồi? “ Phong Nhược đang nghĩ thế đột nhiên trong lòng nảy lên một cái, lấy ra một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc do Lam Lăng đưa không lâu trước đó, sử dụng pháp lực kích hoạt nó.
“Có đúng hay không thử lần này sẽ biết ngay! “ Phong Nhược nhìn từng chùm tơ màu xanh trong lòng tự nhủ, cẩn thận đưa Thanh Phong kiếm tới gần.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, những sợi tơ màu xanh giống như nước rơi vào biển vậy, một chút biến đổi cũng không. Cũng bởi thanh kiếm khí này đã được Phong Nhược cường hóa nhiều lần bằng Ngũ Hành thạch, trừ khi dùng Ngũ Hành thạch hạ phẩm nếu không dù cường hóa thêm bao nhiêu Ngũ Hành thạch thấp phẩm cũng không xảy ra biến hóa nào nữa.
Thế nhưng đây không phải việc Phong Nhược quan tâm tới, hắn chỉ muốn biết những tia sáng trong Thanh Phong kiếm có biến đổi gì không mà thôi.
Hít sâu một hơi, Phong Nhược từ từ truyền pháp lực vào trong Thanh Phong kiếm. Giống như bình thường, vô số những tia sáng màu lam bắt đầu xoay tròn, nhưng chỉ trong nháy mắt những tia sáng này như bị lực lượng nào đó khống chế, chạy dọc theo kiếm như muốn cắn trả lại Phong Nhược!
Dưới sự kinh hãi, Phong Nhược lập tức phóng luồng Băng Sương kiếm khí này ra, hắn chỉ kịp nhìn thấy một lưỡi kiếm khí màu lam lao thẳng ra hai mươi trượng phá nát Như Sơn trận Lam Lăng bố trí không lâu trước đó!
“Phong Nhược! Ngươi làm cái trò quỷ gì thế! “ Tiếng hét giận dữ của Lam Lăng lại vang lên lần nữa, nhưng đến khi nàng lao ra khỏi phòng đã phát hiện toàn bộ Như Sơn trận bị phá hỏng!
“Phong Nhược! Ngươi lập tức chết đi cho ta…lão nương không giết ngươi…thề không làm người! “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện