[Dịch]Phong Ngự

Chương 57 : Trận pháp

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
“Chỉ hai thành thôi á! Không phải thế chứ? “ Phong Nhược không kìm được kêu lên. Tỷ lệ thành công thấp như vậy chẳng phải không có ý nghĩa gì sao. Vậy muốn chế tạo thành công một đôi giày thì cần chuẩn bị nguyên liệu gấp năm lần? “Nắm chắc được hai thành là khá lắm rồi, vấn đề quan trọng là công đoạn khắc họa Mị Ảnh trận pháp. Ta còn rất nhiều thứ chưa nhớ ra thế nên chỉ có thể từ từ mò mẫm thôi! “ Minh Khê lắc đầu cười. “Mị Ảnh trận pháp? Đấy là cái gì? “ Đây là lần đầu tiên Phong Nhược nghe nói đến trận pháp này, thế nhưng qua tên cũng đoán được sự lợi hại của trận pháp. “Mị Ảnh trận pháp là Phong Hành trận pháp cấp cao hơn. Uy lực gấp ba lần Phong Hành trận, tất nhiên khó khăn khi khắc họa cũng gia tăng y như vậy. Mà nếu Mị Ảnh trận pháp tiếp tục tăng cấp chính là Tật Phong Mị Ảnh trận pháp, chỉ là ta còn chưa đạt tới loại cảnh giới như vậy! “ Minh Khê suy tư nói, dường như nói chuyện thế này có thể giúp nàng nhớ lại thêm nhiều điều. Nghe Minh Khê giải thích, trong lòng Phong Nhược khẽ động. Xem ra sau này phải còn phải học tập trận pháp từ Minh Khê mới được. Suy nghĩ thêm chút hắn lại hỏi: “Ta mới chỉ biết bốn loại trận pháp trụ cột thôi, trong tu tiên giới còn những loại trận pháp nào? “ “Hẳn là còn rất nhiều loại! “ Minh Khê nhíu mày, “Theo lý thuyết mà nói chỉ cần có các loại Ngũ Hành thạch khác nhau thì sẽ sinh ra các loại trận pháp khác nhau. Mà các loại trận pháp thuộc tính lại có rất nhiều hướng phát triển nữa. Ví dụ như trong trận pháp đặt vào Ngũ Hành thạch thuộc tính thủy thì nó có thể phát triển thành Vạn Cổ Hàn Băng trận hoặc Tứ Hải Triều Tịch trận, tóm lại là nhiều vô cùng. Đồng dạng, sáo trang cũng phụ thuộc vào các loại trận pháp khắc nên đó. Thế nên ta mới khuyên ngươi đừng chỉ nhìn chằm chằm vào những cái tên uy phong của sáo trang, nên nhìn xem rốt cuộc là nó được khắc họa loại trận pháp nào! Đương nhiên là trong chế tạo sáo trang thì nguyên liệu cũng rất quan trọng, nếu không thì sẽ không chống đỡ được các loại trận pháp uy lực lớn. “ “Nói chính xác thì sức mạnh của sáo trang là do trận pháp quyết định. Mà uy lực của trận pháp lại do Ngũ Hành thạch ảnh hưởng. Ngũ Hành thạch cấp càng cao thì trận pháp khảm nó uy lực càng mạnh! Tuy nhiên những viên Ngũ Hành thạch cao cấp này lại rất khó kiếm được! “ “Lại là Ngũ Hành thạch! “ Phong Nhược nói thầm một câu. Mỗi khi hắn hiểu biết thêm về tu tiên giới thì trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác mình rất nhỏ bé. Mà dưới đáy lòng dường như có hưng phấn toát ra, đó là mong muốn trở thành một tuyệt thế cao thủ! Lắc mạnh đầu một cái, Phong Nhược kìm nén lại những suy nghĩ kia. Nhiệm vụ hàng đầu của hắn hiện tại là tìm hiểu bí mật trong cây linh mộc kia. Nói cách khác , không biết lúc nào thì Như Sơn trận do Lam Lăng bố trị sẽ bị phá hư. Nhưng Phong Nhược lại không biết nên bắt đầu như thế nào, chẳng lẽ chém đứt gốc cây linh mộc này hay đào nó lên chắc? Trực giác cho hắn biết rằng phương pháp này không ổn, nói không chừng nếu làm vậy sẽ làm mọi chuyện hỏng bét! “Phong Nhược, sao ngươi vẫn còn nhìn ngây ngô về phía cây linh mộc chết héo kia thế? Chẳng lẽ đó đó thật sự có yêu nữ à? “ Ba người Lam Lăng vừa mới ra ngoài về. Nhìn thấy Phong Nhược vẫn còn nhìn chằm chằm vào gốc cây linh mộc Đường Thanh không nhịn được lại nổi hứng trêu ghẹo. “Các ngươi đã về, có tìm hiểu được điều gì hữu ích không? “ Phong Nhược không giải thích gì. Giờ hắn đã biết rằng pháp lực của mấy người Đường Thanh không cảm ứng được điều cổ quái của gốc linh mộc này. “Chúng ta biết được một tin tức, năm tới Thiên Huyễn tông và Ngọc Dương môn sẽ mở rộng quy mô thu nhận ngoại môn đệ tử. Nghe nói số lượng sẽ đạt tới một trăm người, thế nên số lượng tán tu trong Tuyệt Cốc tiểu trấn mới nhiều như vậy! Mà do việc ấy ảnh hưởng nên chẳng những tiền thuê nhà trong tiểu trấn tăng gấp đôi mà còn kéo theo rất nhiều loại đan dược và phù triện tăng giá! Ta vốn định mua một tấm Kim Quang linh phù, kết quả là không mua nổi. “ Lam Lăng lo lắng mở miêng nói. “Hắc! Lam sư tỷ, không có phù triện cũng không sao! Bằng thực lực chúng ta săn giết mấy con linh thú cấp ba vẫn nhẹ nhàng chán! “ Đường Thanh vội vàng nói. Tấm Kim Quang linh phù kia chuyên dùng để phòng ngự, trong thời khắc nguy cấp còn có thể cứu một mạng. “Tốt rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi! Sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát, lần này chúng ta sẽ tận lực săn bắn ở rìa bảy mươi hai ngọn núi, chắc sẽ không gặp phải linh thú lợi hại đâu! “ Lam Lăng miễn cưỡng cười cười nói. Hiện giờ nàng đang phải chịu áp lực rất lớn, chẳng những Diệp Hoằng cần rất nhiều linh đan chữa thương mà còn phải chăm lo cho mấy người Phong Nhược. Trong mấy ngày ngắn ngủi vô số sự việc cùng xảy ra khiến nàng thở cũng không nổi. Nhìn thấy Lam Lăng bước về phòng, Phong Nhược cùng mấy người Đường Thanh nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì. Mặc dù bọn họ muốn san sẻ một chút áp lực cho Lam Lưng nhưng ai cũng nghèo rớt mồng tơi. Thứ nhất là không có Ngũ Hành thạch, thứ hai là không có thực lực mạnh mẽ. Cảm giác uất ức này thật làm cho người ta buồn bực không chịu nổi. Chờ cho mọi người lặng lẽ trở về phòng mình hết, Phong Nhược lại quan sát gốc linh mộc chết khô kia một lúc mới trở về gian sương phòng. Đến khi nửa đêm, Phong Nhược như u linh không hề phát ra tiếng động xuất hiện bên cạnh gốc linh mộc. Hiện giờ hắn lại nghĩ ra một biện pháp mà như không phải biện pháp. Chính là kéo dài thời gian truyền pháp lực vào đó đồng thời để viên Mộc linh thạch kia thử hấp thu tia sáng lạnh kia. Vì tia sáng kia dù có là cái gì đi chăng nữa nhưng vẫn khẳng định nó có thuộc tính mộc. Nếu Mộc linh thạch có thể hấp thu tinh hoa của Ngũ Hành thạch không chừng cũng có thể hấp thu tia sáng này. Thế nhưng Phong Nhược vẫn chưa muốn đám người Lam Lăng biết được sự tồn tại của viên Mộc linh thạch nên hắn đợi đến giờ mới xuất hiện. Lấy viên Mộc linh thạch ra, Phong Nhược dè dặt cầm nó trong tay đồng thời dùng ống tay áo che bớt ánh sáng le lói của nó. Thoáng dừng lại một chút, Phong Nhược chậm rãi đặt tay trái lên gốc cây linh mộc khô héo sau đó truyền pháp lực vào trong. Chỉ trong chốc lát, một tia sáng “Vù “ một tiếng xuất hiện trước mắt Phong Nhược, trực tiếp vọt tới đầu hắn với tốc độ cực nhanh, quả thật là làm hắn kịp né tránh! Đột nhiên vào lúc này một sức hút vô hình thật lớn xuất hiện, lập tức trấn trụ tia sáng này. Không cần nói cũng biết đây chính là tác dụng của viên Mộc linh thạch phát ra. Lúc này Phong Nhược mới phát hiện sau gáy mình đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nhanh chóng dừng lại việc truyền pháp lực. Vừa rồi tia sáng kia xông tới hắn nghĩa chắc mình tiêu rồi, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý mà tia sáng kia phát ra! Tia sáng này thậm chí còn có chút linh trí nữa! Hiện giờ do có lực hút của Mộc linh thạch kia nên tia sáng này không biến mất nữa mà giằng co trên không trung. Nhìn qua giống như một con đom đóm vậy! Mà làm cho Phong Nhược khiếp sợ là viên Mộc linh thạch trong tay hắn khẽ run rẩy, hiển nhiên là khó có thể khống chế tiếp! “Hỏng rồi! Thứ này lại quỷ quái như thế! “ Trong lòng Phong Nhược kinh hãi. Nếu tia sáng này mà thoát được ra thì nó quay trở lại trong linh mộc cũng được, chỉ sợ “vèo “ một cái đánh về phía mình thì hắn không có cách nào để tránh né hết. Không suy nghĩ gì Phong Nhược dùng tay trái rút Thanh Phong kiếm đang giắt trên lưng xuống, nhắm về phía tia sáng kia “Xoát* “ một tiếng chém xuống! (*: tiếng xé gió) Trong nháy mắt Phong Nhược trông thấy những tia lửa sáng và đám hỏa thạch văng ra, đột nhiên tia ánh sáng lạnh lẽo đó trốn ngay vào trong Thanh Phong Khi Phong Nhược còn đang kinh ngạc thì nghe được tiếng đám người Lam Lăng rối rít lao ra khỏi phòng. Kết quả là cả đám nhìn thấy Phong Nhược tay trái đang cầm kiếm khí, miệng thì há to, mắt nhìn thẳng phái trước. Bộ dạng đó muốn có bao nhiêu quỷ quái thì có từng đấy quỷ quái. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang