[Dịch]Phong Ngự
Chương 56 : Mục tiêu
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
.
Phong Nhược trở lại căn nhà gỗ nhưng cũng không còn lòng dạ nào tu luyện. Hắn lấy viên Mộc linh thạch kia ra, theo kết quả của hai người Đường Thanh và Minh Khuê thì ít nhất hắn có thể xác định được pháp lực của mình không giống bọn họ. Cho nên mấu chốt của vấn đề chắc chắn nằm trên viên Mộc linh thạch này.
Thế nhưng, kể từ mấy ngày trước Phong Nhược từng dùng một hơi mà kích hoạt hết bảy mươi viên Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính đến giờ viên Mộc linh thạch này không còn phát ra linh khí nữa. Mà do vội vàng lên đường nên hắn cũng không có thời gian nghiên cứu việc này.
Nhìn mầm cây xanh biếc bên trong viên Mộc linh thạch không hiểu sao Phong Nhược lại nghĩ tới gốc cây linh thụ chết héo ở ngoài kia.
“Không biết mầm cây nhỏ này có thật sự tồn tại hay chỉ là ảo giác? “ Phong Nhược tự nhủ. Hắn không nỡ đập vỡ nó ra để xem, cuối cùng cũng chỉ còn hai loại phương pháp xử lý mà thôi.
Cách thứ nhất là tiếp tục kích hoạt Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính. Nhưng bây giờ hắn đã trở thành người nghèo rớt mồng tơi rồi, càng không thể đến xin Lam Lăng được nên chỉ còn cách tiếp theo.
Mà cách còn lại chính là thử truyền pháp lực vào trong viên Mộc linh thạch này xem nó có dẫn tới phản ứng gì hay không.
Nắm viên Mộc linh thạch nửa trong suốt trong tay, Phong Nhược đưa một chút pháp lực truyền vào trong. Hốt nhiên hắn phát hiện dường như mình đã mở ra một chiếc van nào đó, một dòng nước ấm vô cùng thoải mái như được truyền tới từ viên Mộc linh thạch này. So với trước kia linh khí này còn tinh thuần và dồi dào hơn rất nhiều.
“Hóa ra là như thế! “ Phong Nhược vừa mừng vừa sợ. Hắn vốn nghĩ mình làm làm như vậy là quá mạo hiểm nhưng bây giờ nhìn lại thì toàn bộ lo lắng của hắn đều là dư thừa.
Chỉ tiếc rằng luồng linh khí tinh thuần này chỉ kéo dài mười mấy hơi thở liền biến mất hoàn toàn. Dù cho Phong Nhược có truyền bao nhiêu pháp lực vào đó cũng không có phản ứng gì.
“Kỳ quái, chuyện gì xảy ra vậy? “ Phong Nhược suy nghĩ cẩn thận một lúc, sau đó mới suy đoán được mấy điều chung chung.
Đầu tiên là viên linh thạch này hẳn không phải là loại Mộc linh thạch tầm thường trong tu tiên giới do nó có thể tiếp tục lớn lên. Tuy nhiên muốn nó trưởng thành thì phải hấp thu năng lượng từ bên ngoài, ví dụ như tinh hoa của Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính.
Thứ hai là viên Mộc linh thạch này muốn trưởng thành cũng tiêu hao rất nhiều linh khí, thế nên linh khí vừa rồi phát ra chỉ có một chút. Dù rất tinh thuần nhưng không thể duy trì việc tu luyện của Phong Nhược trong thời gian dài. Mà nếu hắn muốn có nhiều linh khí tinh thuần thì nhất định phải đưa vào đó thật nhiều Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc, dùng cách này để làm viên Mộc linh thạch trưởng thành.
Cuối cùng, viên Mộc linh thạch này chắc chắn có liên hệ với linh mộc nếu không thì pháp lực của Phong Nhược đã không kích phát được tia sáng lạnh lẽo kia.
Nghĩ rõ ràng những điểm này, Phong Nhược đã xác định được mục tiêu của mình.
“Được rồi! Ngũ Hành thạch thì Ngũ Hành thạch, chỉ mong là không cần quá nhiều. Nếu không thì mình sẽ phải kích hoạt mệt tới chết mất! “ Phong Nhược tự an ủi mình. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu điều này chỉ có một chút khả năng thôi. Giống như trước đây, hắn một lần kích hoạt tới tám mươi viên Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính mới làm cho viên Mộc linh thạch xảy ra biến hóa.
Sau mấy lần vận chuyển tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai, Phong Nhược đã tiêu hao hết toàn bộ linh khí mà Mộc linh thạch truyền tới lúc trước. Hơn nữa còn tạo ra thêm một chút xíu pháp lực khó mà phát giác được. Đừng nghĩ chút ít pháp lực ấy không có ý nghĩa gì, bình thường người tu đạo phải khổ tu mấy tháng thậm chí mấy năm mới có được nó.
Chỉ có loại người như thiên tài tu luyện, dưới tác dụng của các loại linh đan diệu dược mới có thành quả như vậy. Hiển nhiên chỉ cần dựa vào viên Mộc linh thạch này, nếu cho Phong Nhược đầy đủ thời gian thì hắn có thể đuổi kịp đa số người tu sĩ khác.
Đến khi mặt trời ngả về tây Phong Nhược mới bước ra khỏi căn nhà gỗ. Với việc tu luyện từ trước tới giờ hắn chưa hề nghĩ tới việc ỷ lại, nếu có viên Mộc linh thạch kia tương trợ chắc hắn vẫn không ngừng khổ tu. Việc những người khác hắn không quan tâm nhưng hắn sẽ không để bản thân có thời gian nhãn rỗi.
Nếu không hấp thu được linh khí thì hắn sẽ chú tâm cảm nhận các loại biến hóa cảnh giới và điều khiển pháp lực. Cố gắng mỗi lần sử dụng pháp lực sẽ không có một tia lãng phí nào, dùng số lượng pháp lực ít nhất để đạt tới hiệu quả lớn nhất!
Phong Nhược biết rõ tư chất của hắn không hề tốt, cũng không giống đám người Đường Thanh đã bắt đầu việc tu luyện từ nhỏ. Nếu hắn không tranh thủ thời gian tiến vào Trúc Cơ kỳ thì có lẽ sẽ giống như phàm nhân, trở thành tro bụi tiêu tan trong trời đất.
Trong nhà rất yên tĩnh, không hề nhìn thấy đám người Lam Lăng đâu cả, chắc là tới tiểu trấn thăm dò tin tức rồi. Thế nhưng trận pháp phòng ngự đã được bố trí xong, chút khó khăn này tất nhiên không làm khó được Lam Lăng, dù sao nàng cũng là đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ viện. Nếu như ngay cả một cái Như sơn trận cũng không bố trí được thì không còn gì để nói.
Phong Nhược nhìn xung quanh một chút, căn nhà hôm qua còn mang vẻ hoang vu nay đã tươi sáng hẳn. Ánh chiều tà ấm áp chiếu tới tận chân trời, một cảm giác thư thái dâng lên trong lòng Phong Nhược, hắn dường như cảm giác được đây là nơi mình thuộc về!
Một tiếng “Cạch! “ vang lên, là Minh Khê mở cửa phòng ra. Phong Nhược quay lại nhìn, không khỏi cười cười nói: “Sao thế, người không ra ngoài đi lòng vòng với mấy người Lam Lăng à? “
Chắc phụ nữ trời sinh đã có cùng ngôn ngữ. Trước đây Phong Nhược chỉ giới thiệu qua loa Minh Khê với mọi người một chút. Hắn vốn nghĩ Minh Khuê mất đi trí nhớ rất đáng thương phải cần rất nhiều thời gian mới hòa nhập được với mọi người. Ai dè nàng và Lam Lăng rất nhanh trở nên thân thiếu, thậm chí nàng còn nói chuyện rất ăn khớp với Đường Thanh và Bành Việt.
Điều này làm Phong Nhược thật sự nghi ngờ, không biết nàng có mất trí nhớ thật hay không.
Minh Khê không nói gì mà chỉ lẳng lặng đi tới đối diện Phong Nhược, sau một lúc nhìn hắn mới thấp giọng nói: “Thật ra người lừa ta đúng không? Ta không phải là Đầu Thủy Thảo, cũng không phải thủ hạ kiêm bảo kê của ngươi. Thế nên ta muốn biết, rốt cuộc thì ta là ai? “
Phong Nhược chỉ sửng sốt một chút nhưng lập tức lại thoải mái hơn hẳn. Qua biểu hiện hai ngày nay của nàng thì cũng nhận ra được dù nàng mất trí nhớ nhưng khả năng quan sát và lý giải không phải mấy người bọn họ có thể so sánh được. Mà lời nói dối có trăm ngàn sơ sót của hắn sao có thể không làm người khác nghi ngờ?
“Ngươi đoán không sai! Ta thật sự là gạt người, chỉ là ta cũng không biết ngươi có thân phận gì. Ta chỉ cứu ngươi ra từ sông thôi, nếu như người muốn rời đi thì tùy người, thế nhưng phải lưu lại Ngân Giáp Thiên Chu. Còn nữa, đôi giày này coi như tiền ta cứu ngươi một mạng nữa! “ Phong Nhược nói rất tự nhiên, nếu không muốn ở lại hắn cũng không ép.
“Ai nói là ta muốn đi, ta chỉ là... chỉ là muốn biết rõ ràng thôi. Có lẽ cả đời này ta cũng không tìm lại được trí nhớ của mình, đây cũng không biết là tốt hay xấu nữa! “ Sau một lúc im lặng, Minh Khê nhẹ lắc đầu nói.
“Thế nhưng đôi giày người đang theo thật sự không hợp, chờ thêm một thời gian nữa ta có thể làm cho người một đôi! “
“Hả? Ngươi có thể chế tạo sáo trang à? Vậy ngươi có thể làm Tử Mạch Phi Thương sáo trang không? “ Phong Nhược vui mừng nó. Bộ sáo trang Tử Mạch Phi Thương ngày ấy của Điền Mộ đã để lại ấn tượng rất sâu trong hắn.
“Sáo trang à? “ Minh Khê suy nghĩ lúc lâu rồi mới nói: “Phong Nhược, cách nghĩ này của người còn khá hạn hẹp. Thật ra nếu gọi là sáo trang thì không bằng nói thẳng ra là tập hợp của các loại trận pháp thì đúng hơn. Cũng không phải hiệu quả của những sáo trang này mang lại mà là những trận pháp phụ trợ được khắc trên đó phát huy tác dụng thôi. Sở dĩ đặt tên cho sáo trang chỉ vì nó phù hợp với những trận pháp này, nghe sẽ rất uy phong! Nếu như mất đi những trận pháp trên đó thì sáo trang chỉ là thứ bỏ đi!
“Về Tử Mạch Phi Thương sáo trang mà ngươi nói tới thì ta không có ấn tượng gì. Đáng tiếc mấy ngày nay ta cũng chỉ nhớ được phương pháp luyện chế giày chiến mà thôi. Nếu như người có thể thu thập đầu đủ nguyên liệu thì ta nắm chắc... nắm chắc hai thành luyện chế ra được! “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện