[Dịch]Phong Ngự

Chương 53 : Tuyệt cốc tiểu trấn

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Diện tích của Thiên Nãng sơn cũng không rộng rãi vô biên được như Thanh Vân sơn, ngoài ba ngọn núi Chủ Phong mà Phong Nhược từng đi qua thì xung quanh cũng chỉ có mấy ngọn núi nhỏ mà thôi. Nhưng còn một nơi mà người phàm tục không thể nào tới được, đó chính là Thiên Nãng sơn Tuyệt cốc do ba ngọn Chủ Phong tạo thành! ( Tuyệt cốc : Thung lũng, khe núi ) Nhưng Tuyệt cốc không hề đáng sợ như tên của nó, nơi này có thể coi như thế ngoại đào nguyên cũng không sai. Ở đây là nơi tụ tập của rất nhiều tán tu cùng nhiều phàm nhân sinh sống, những người phàm này không hề có chút liên quan nào đến những phàm nhân ngoài kia mà họ đều là đời sau của những người tu đạo. Do không có tư chất để tu luyện nên ở lại Tuyệt cốc trồng trọt Hương Linh thóc, chăm sóc Tuyết Linh tằm để sinh sống. Cứ như thế dần dần tại Tuyệt cốc này đã hình thành nên một thị trấn nhỏ, mà người ở trong trấn này cũng có quan hệ ít nhiều với ba môn phái tu tiên tại Thiên Nãng sơn. Phần lớn Hương Linh thóc và tơ Tuyết Linh tằm thu được họ đều bán cho ba môn phái tu tiên này, từ đó mà thu được chút ít Ngũ Hành thạch. Mục đích của đám người Phong Nhược chính là thị trấn nhỏ trong Tuyệt cốc này, cũng do đây là nơi duy nhất ở liên minh tu tiên Nhạn Bắc có linh khí dồi dào mà còn cho phép người tu đạo ở lại cư trú. “Trước hết chúng ta cần thuê được một cái nhà đã. Đất đai ở trong trấn nhỏ này đều thuộc về ba đại môn phái kia, người nào tự ý xây dựng sẽ bị đuổi khỏi Tuyệt cốc. Nhưng tiền thuê cũng rất đắt, một căn nhà nhỏ mỗi năm phải nộp tới một trăm viên Ngũ Hành thạch! “ Bành Việt dường như rất quen thuộc với cái trấn nhỏ này, chủ động giới thiệu cho mọi người. “Đắt như thế sao? “ Đám người Phong Nhược đều không kìm được kinh hãi, một trăm viên Ngũ Hành thạch không phải là ít vậy mà chỉ có thể ở lại một năm. “Không còn cách nào khác, đây chính là luật lệ của nơi này. Nhưng điều kiện của những căn nhà này đều rất tốt, không những có trận pháp phòng thủ mà còn có một cây linh mộc hai mươi năm tuổi đủ để tu luyện. Nếu như ở lại nơi hoang dã thì chẳng những dễ bị linh thú tấn công mà còn phải né tránh đệ tử tuần sơn của ba môn phái, nếu bị bắt gặp thì rất khó chịu! Bành Việt bất đắc dĩ nói. “Tất nhiên chúng ta còn có thể tìm thêm tán tu khác thuê chung một căn nhà, mỗi một gian phòng một năm chỉ tốn hai mươi viên Ngũ Hành thạch thôi. Nhưng chúng ta có tới năm người, như vậy sẽ bất tiện! “ Bành Việt vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phong Nhược và Minh Khê. “Ây, vậy chúng ta mướn một căn nhà đi, vừa đủ cho mỗi người một phòng! “ Phong Nhược vội nói. Lúc trước hắn nói mình và Minh Khê chỉ là bằng hữu mới quen nhưng qua ánh mắt của Đường Thanh và Bành Việt đủ biết họ không tin, thậm chí Lam Lăng cũng như thế. “Trước hết chúng ta cứ đi xung quanh xem một chút, nếu có căn nhà thích hợp thì thuê, như thế cũng có lợi cho sư phụ ta nghỉ ngơi! “ Lam Lăng đưa ra quyết định cuối cùng. Mọi người đi dọc theo con đường rộng rãi trong trấn nhỏ này, không thể phủ nhận trấn nhỏ ở Tuyệt Cốc này hoàn toàn khác những thị trấn của phàm nhân. Sạch sẽ, chỉnh tề, mặc dù cũng có nhiều người đi lại nhưng không quá huyên náo ồn ào. Cửa hàng ở nơi này cũng rất ít, hai bên đường phố là những căn nhà lớn nhỏ khác nhau. Xung quanh những căn nhà này còn phát ra một quầng sáng màu vàng nhạt, đây chắc chắn là Như Sơn trận pháp đơn giản nhất. Hơn nữa do nơi đây linh khí dồi dào nồng đậm nên những phàm nhân này ai ai cũng tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào, ít khi bị những căn bệnh của người phàm nhân. Nhưng đi mãi mà đám người Phong Nhược vẫn chưa tìm được một căn nhà nào thích hợp. Nếu không bởi do tiền thuê quá cao thì do phải thuê chung với những tán tu khác, thế nên bọn họ vẫn phải tiếp tục đi về phía trước. “Lam sư tỷ, ngươi xem căn nhà này thế nào? “ Cho đến khi mọi người đi đến tận cùng của thị trấn thì mới nhìn thấy một căn nhà không lớn, lại còn khá vẻ hoang phế nữa. “Ừ, không tệ lắm, nơi này rất yên tĩnh! “ Lam Lăng gật đầu nói, nhưng trong lòng nàng lại đang âm thầm kêu khổ. Trước kia nàng không hề quan tâm tới Ngũ Hành thạch, không đòi Diệp Hoằng nhiều, ai ngờ được bây giờ đột ngột rời đi. Mới vừa rồi nàng cũng ưng ý mấy căn nhà có điều kiện rất tốt, nhưng tiền thuê mỗi năm đều cần ít nhất hai trăm viên Ngũ Hành thạch, bây giờ trên người nàng còn chưa có đến một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm làm sao có thể thuê được đây? “Để ta đi hỏi một chút! “ Bành Việt xung phong chạy lên đi gõ cửa. Hiện giờ hắn cũng luống cuống tay chân, ai biết được tiền thuê những căn nhà trong thị trấn này lại tăng nhiều đến như thế. Trong mấy người bọn họ ngoài Lam Lăng ra ai cũng nghèo kiết xác, nếu như gian phòng này còn không thuê được chắc họ sẽ phải sống lang thang trong Tuyệt Cốc mất thôi. “Lam sư tỷ, ta còn có mười viên, ngươi cầm tạm đi. “ Phong Nhược thầm thở dài đưa ra mười viên Ngũ Hành thạch thủy thuộc tính còn sót lại. Hết cách rồi, lúc trước hắn một hơi dùng hết nhiều như thế, sau đó còn cho Tiểu Ngốc tử và Ngân Giáp Thiên Chu ăn nữa, trong tay chỉ còn dư lại mấy viên Ngũ Hành thạch định dùng để tinh luyện kiếm khí thôi. “Đường sư huynh, ngươi còn Ngũ Hành thạch không? “ Phong Nhược quay đầu hỏi Đường Thanh. “Làm gì còn nữa! “ Đường Thanh bất lực buông thõng tay, “Lúc trước đều lấy tất cả ra mua viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia rồi! “ “Trên người Diệp Hoằng sư bá hẳn phải còn chứ? “ Phong Nhược chưa từ bỏ ý định lại hỏi Lam Lăng. “Cho dù có ta cũng không lấy ra được! “ Lam Lăng lắc đầu nói, “Sư phụ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, mà chỉ sư phụ mới có thể sử dung được thắt lưng trữ vật của mình thôi. “ Khi ba người Phong Nhược còn đang than thở thì Bành Việt vui mừng trở lại, “Lam sư tỷ Lam sư tỷ, ta đã hỏi kỹ rồi, căn nhà này một năm chỉ cần trả sáu mươi viên Ngũ Hành thạch là thuê được! “ “Sáu mươi viên? Rẻ như vậy sao? Hay là ngươi bị người ta lừa hả Bành Việt? “ Đường Thanh nghi ngờ hỏi. “Không phải! Thật sự là chủ nhân căn nhà đã đáp ứng rồi. Chỉ là... chỉ là căn nhà này không có linh mộc cũng không có trận pháp phòng ngự! “ “ Không có linh mộc, cũng không có trận pháp phòng ngự? Đây là nhà hoang à! “ Đường Thanh tức giận nói. Không có linh mộc tương đương với việc không thể tu luyện bình thường, không khác biệt quá lớn với phàm tục. Còn không có trận pháp phòng ngự thì rất dễ bị linh thú tới thăm hỏi. “Tốt rồi! Thuê căn nhà này đi! Chờ thêm thời gian ngắn nữa chúng ta đổi căn khác là được, trước hết chúng ta phải bố trí ổn thỏa đã! “ Lam Lăng bình tĩnh nói. Đường Thanh nghe Lam Lăng nói cũng chỉ đành ngậm miệng, ai bảo bọn hắn không đủ Ngũ Hành thạch! Thừa lúc Lam Lăng và Bành Việt đi ký phòng ước ( hợp đồng thuê ), Phong Nhược và Đường Thanh đi xung quanh căn nhà này quan sát một lần. Ngôi nhà này dường như được xây dựng từ rất lâu, nhiều chỗ trên tường cũng xuất hiện vết nứt, thậm chí còn có cỏ dại mọc ở trên đó. Hiển nhiên đây là do không có trận pháp phòng hộ nên mới trở thành vậy. Mà nó cũng ở vị trí cực kỳ vắng vẻ trong thị trấn, căn nhà gần nhất cũng cách nó cả trăm trượng, nhìn qua thì thấy rất hoang vu. Phía sau nhà mấy chục trượng còn là một khu rừng đen ngòm, dù là ban ngày cũng làm cho người ta có cảm giác âm u. “Phong Nhược, ngươi có cảm thấy... cảm thấy căn nhà này rất tà đạo đáng sợ không? “ Đường Thanh vòng từ bên kia tới thấp giọng nói. Phong Nhược nhìn về phía rừng cây âm u, sau đó mới nói: “Ngươi phát hiện ra điều gì sao? “ “Không có, chẳng qua ta cảm thấy như tình trạng khan hiếm nơi ở tại Tuyệt Cốc này thì căn nhà này không nên bỏ không lâu đến thế? Hơn nữa... hơn nữa rừng cây này cũng rất lạ? “ Đường Thanh vừa nói vừa nhìn chăm chú về phía rừng cây, “Có lẽ chúng ta phải tranh thủ vào đó thăm dò một phen, với căn nhà không có trận pháp phòng hộ này không chừng đang tu luyện chúng ta sẽ bị quấy rầy, đây không phải chuyện tốt lành gì! “ “À à! Qua hai ngày rồi tính sau! Ta thấy căn nhà này cần phải dọn dẹp một chút mới được! “ Phong Nhược mỉm cười, hắn trái lại không quan tâm lắm. Dù sao thì ở đây cũng có một lão đầu người bản địa sinh sống, hẳn là không có thứ gì ô uế tồn tại. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang