[Dịch]Phong Ngự
Chương 51 : Cây đổ khỉ tán
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
“Được! Như ý ngươi muốn! “
Điền Mộ cười lớn, thân hình hơi động liền nhảy xuống dưới quảng trường, nhìn thật quỷ mị, mũi chân vừa điểm một cái đã rời xa hơn mười trượng, so với hắn ưu thế tốc độ kia của Phong Nhược thật không bằng một góc.
Khi Điền Mộ tới trung tâm của quảng trường, ngươi đứng hai bên liền nhao nhao mà lui về phía sau, lập tực làm ra một khoảng trống chu vi mấy trăm trượng. Do Điền Mộ và Diệp Hoằng đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nên công kích Ngự Kiếm thuật của họ thế vượt quá một trăm năm mươi trượng.
“Ha ha! Diệp sư đệ, mời! “ Dường như Điền Mộ này đang tận hưởng cảm giác cao cao tại thượng nhìn về kẻ dưới vậy, trong thanh âm cũng lộ ra sự hưng phấn tột độ.
“Điền sư huynh! Đắc tội! “
Diệp Hoằng không hề khách khí, tay bấm niệm kiếm quyết, chỉ nghe thấy “vèo “ một tiếng, thanh kiếm khí Sương Hồng từ giắt sau lưng ông ta tự động bay ra, sau khi lượn một vòng trên không trung liền nhắm vào Điền Mộ đang đứng ngoài trăm trượng.
“Thôn Tự quyết! “ theo kiếm quyết trong tay Diệp Hoằng lại biến đổi lần nữa, Sương Hồng kiếm phát ra ánh sáng mãnh liệt giống như một con rồng lửa, lao thẳng về phía Điền Mộ!
“ Ha ha! Tới hay lắm! “ Phản ứng của Điền Mộ cũng rất nhanh, lấy từ trong thắt lưng trữ vậy ra một thanh kiếm khí tỏa ra ánh sáng màu lam.
“Ngưng Tự quyết! “ Điền Mộ quát to một tiếng, thanh kiếm khí màu lam kia nháy mắt phát ra vô số bông tuyết màu xanh da rời, vừa kịp ngăn lại kiếm khí Sương Hồng của Diệp Hoằng!
Hai thanh kiếm khí quấn quýt dây dưa đấu với nhau trên không trung, ở dưới Điền Mộ và Diệp Hoằng cũng không hề nhàn rỗi mà tiếp tục thi triển pháp thuật công kích đối phương.
Chỉ thoáng qua một lúc, hai bên đã đánh tới mười mấy hiệp, mọi người quan sát trận đấu như mê như say vì trình độ tỷ thí cấp cao như vậy rất khó được chiêm ngưỡng.
Lúc này, đột nhiên Điền Mộ như chớp lao thẳng về phía Diệp Hoằng, thậm chí hắn còn trực tiếp dùng thân thể chống lại hỏa cầu mà Diệp Hoằng thả ra, mà bộ sáo trang Tử Mạch Phi Thương liên tục lóe lên những ánh sáng màu tím, hiển nhiên là toàn bộ trận pháp trên sáo trang đã được mở ra.
Nhìn thấy Điền Mộ dựa vào Tử Mạch Phi Thương sáo trang mà nhào lên cận chiến, Diệp Hoằng vừa lui về phía sau vừa điều khiển thanh kiếm khí trên không trung quay về cứu chủ, đáng tiếc là ông ta còn đánh giá thấp năng lực của bộ Tử Mạch Phi Thương sáo trang, chỉ trong nháy mắt Điền Mộ đã vọt tới gần!
“Bang bang! “ Đám người Phong Nhược chỉ kịp nhìn thấy tay phải của Điền Mộ phát ra ánh sáng tím long lanh, sau đó Diệp Hoằng giống như con diều đứt dây bị đánh bay ra mười mấy trượng, từ miệng phun ra đầy máu tươi, mà Sương Hồng kiếm cũng chịu ảnh hưởng của việc này rơi từ trong không trung rơi xuống.
“Sư phụ! “
Đang xem cuộc chiến, Lam Lăng đột thét lên một tiếng bi thảm, lao thẳng ra ngoài, mà đám đệ tử Thiên Cơ viện còn lại thì rơi vào trạng thái đờ đẫn!
“Diệp sư đệ, đa tạ! “ Điền Mộ cũng không tiếp tục truy kích mà chỉ cười lạnh về phía Diệp Hoằng một cái, sau đó quét mắt khắp quảng trường, trầm giọng quát: “Ta hiện tại đã chính thức trở thành Chưởng môn Thanh Vân tông! Từ nay về sau, bổn tông mở rộng việc thu nhận môn nhân đệ tử để Thanh Vân tông chúng ta trở lên lớn mạnh, thay Chưởng môn trước báo thù rửa hận! Mà viện chủ Diệp Hoằng Thiên Cơ viện ngoan cố bảo thủ, không biết tiến thủ. Từ hôm nay toàn bộ Thiên Cơ viện phải dời khỏi Chủ Phong Thanh Vân sơn, tất cả đệ tử Thiên Cơ viện phải đến Đông Phong đóng cửa sám hối, không có lệnh của ta không được bước vào Chủ Phong một bước! “
“ Nhưng nể tình các ngươi còn trẻ người non dạ, ta mở cho các ngươi một con đường, chỉ cần nguyện ý gia nhập Thiên Xu viện thì có thể giống nhau không truy cứu ân oán, còn ai tiếp tục ngoan cố không đổi thì ba canh giờ sau phải rời khỏi Chủ Phong, nếu không thì khép vào tội xâm nhập cấm địa bổn tông mà xử lý! “
Điền Mộ vừa dứt lời, từ Thiên Cơ viện liền nổi lên một trận xôn xao bàn tán, nhưng chỉ trong chốc lát có mấy tên đệ tử đời thứ hai đi ra, hướng về phía Diệp Hoằng đang hộc máu thi lễ một cái rồi bước đến bên Thiên Xu viện.
Mà sau đó một ít đệ tử đời thứ ba do Ninh Viễn đứng đầu cũng rời đi. Sau khi hắn đi khỏi thì chưa tới thời gian một chén trà, bảy mươi người Thiên Cơ viện hiện giờ chỉ còn lại mười mấy người.
“ Phong Nhược, chúng ta cũng đi Thiên Xu viện thôi, hiện giờ tình thế ép buộc người, hơn nữa chưởng môn cũng đã nói chỉ cần đi qua đó thì ân oán sẽ xóa bỏ! “ Lúc này Khúc Vật chợt đến gần Phong Nhược nói. Đám người Phương Huyễn, Nghiêm Minh, Đổng Ngạn Ngu, Khổng phi bên cạnh hắn cũng mang theo vẻ mặt khổ sợ, hiển nhiên đều đã chấp nhận sự thực này.
“Ta... còn đang chọn, các ngươi đi Thiên Xu viện đi! “ Phong Nhược lắc đầu đáp. Sự lựa chọn của mấy người Khúc Vân không hề có gì đáng trách cả, dù sao Thiên Xu viện cũng thuộc về Thanh Vân tông. Mà nhìn bộ dạng hiện tại của viện chủ Diệp Hoằng Thiên Cơ viện chắc cũng không có cách nào bảo vệ đệ tử Thiên Cơ viện. So với việc sau này bị gây khó dễ, không bằng hiện tại dứt khoát lựa chọn.
Nghe hết lời của Phong Nhược, Khúc Vân thở dài một cái rồi quay người đứng về bên Thiên Xu viện. Bọn họ vừa rời đi thì bên Thiên Cơ viện cũng chỉ còn lại hai người đệ tử đời thứ hai cùng bảy tám người đệ tử đời thứ ba, nếu tính cả Lam Lăng và viện chủ Diệp Hoằng còn chưa rõ sống chết kia cũng chỉ có mười một người.
Nhưng làm cho Phong Nhược không ngờ tới nhất là Đường Thanh cũng ở lại.
“Xem ra mấy người các ngươi còn u mê chưa tỉnh, cũng tốt! Tuần sơn đệ tử đâu, đưa bọn họ tới Đông Phong! “ Điền Mộ hừ lạnh một tiếng, quay người đổi thành vẻ mặt lấy lòng đi tới cạnh Mạc Vân, hiển nhiên hắn đã xem Ngự Thú điện thành chỗ dựa của mình.
“Chúng ta đi! Đi Đông Phong! “
Lam Lăng lúc này đã tỉnh táo trở lại, nàng dìu viện chủ Diệp Hoằng cắn răng mà nói. Hiện giờ Thanh Cơ viện cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Ngay cả vị Truyền công hộ pháp kia cũng lựa chọn im lặng, thế nên Lam Lăng là đệ tử thân truyền của viện chủ trở thành người đứng đầu.
Dưới sự giám sát của mười mấy tên đệ tử Thiên Xu viện, đám người Phong Nhược đi thẳng một mạch tới Đông Phong mới dừng lại.
Chỉ là hiện nay tất cả cũng lựa chọn im lặng, ai cũng biết đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, những ngày tiếp theo mới là những ngày khó khăn nhất.
“ Hai vị sư thúc, tiếp theo chúng ta nên làm gì giờ? “ Lam Lăng quay về phía hai vị đệ tử đời thứ hai hỏi, bọn họ đều là sư đệ của Diệp Hoằng, quan hệ bình thường đều rất tốt nên hiện giờ mới không lựa chọn gia nhập Thiên Xu viện.
Hai người đệ tử đời thứ hai nhìn nhau, cuối cùng cười khổ nói: “ Xin lỗi ngươi Lam sư điệt, việc chúng ta làm được chỉ là không gia nhập vào Thiên Xu viện thôi. Mặt khác ngươi cũng thấy đấy, Thiên Cơ viện hiện giờ có thể nói là không còn tồn tại, mọi người đều đã tản mát đi hết. Nếu có thể chúng ta sẽ gia nhập những môn phái khác, còn nếu không được thì dù làm tán tu cũng tốt hơn dạng cứng rắn chống chọi này! “ Hai người đệ tử đời thứ hai lắc đầu cảm khái một phen, sau đó mỗi người liền dẫn đệ tử của mình rời đi.
Trong nháy mắt Thiên Cơ viện chỉ còn lại năm người. Theo thứ tự là Phong Nhược, Đường Thanh, Lam Lăng, Diệp Hoằng cũng một người đệ tử đời thứ ba nãy giờ vẫn im lặng không nói gì.
“ Ách, Phong Nhược, giờ chúng ta phải làm sao? “ Đường Thanh giờ lại có chút luống cuống vì từ nhỏ đến lớn hắn đều cũng mọi người sinh hoạt chúng, đột nhiên giờ lại cảm nhận được sự cô đơn không dễ chịu gì.
“ Các ngươi lập tức cút đi, không cần phải ở lại chỗ này giả mù sa mưa! “ Lam Lăng đỏ mắt giận cá chém thớt nói, nhìn cũng nhận ra được nàng đang cố nén mà không khóc òa lên. Dù sao nàng cũng mới mười sáu mười bảy mà thôi, quá khứ luôn có vị sư phụ Diệp Hoằng này quan tâm nên lúc nào cũng nhàn nhã thoải mái. Nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi rồi, nàng còn giữ được lý trí cũng coi như tốt lắm rồi.
Nhìn Đường Thanh sau đó lại nhìn về Lam Lăng một lúc, Phong Nhược cũng cảm thấy khó khăn. Vốn theo kế hoạch của hắn là dứt khoát rời đi, nhưng bây giờ nếu rời đi thì lại có chút máu lạnh, huống hồ đây cũng có quan hệ với sư phụ của mình, càng không thể rời đi!
Cười cười bất đắc dĩ, Phong Nhược mới nói: “ Ta không đi, còn ngươi thì sao Đường Thanh? “
“ Hắc! Vậy ta cũng không đi, một người không có ý nghĩa gì nhưng thêm một người cũng nên chuyện đấy! “ Đường Thanh cười rạng rỡ một cái, “ Sau này hai người chúng ta, à không, cả Lam sư tỷ nữa, ba người chúng ta hợp tác ra ngoài săn linh thú cũng có thể sống thoải mái! Sư tỷ, ngươi xem ta nói có đúng không! “
Lúc này, người đệ tử đời thứ ba luôn im lặng không chợt mở miệng: “ Còn có ta nữa, ta là Bành Việt! “
“ Ha ha! hoanh nghênh ngươi gia nhập, Lam sư tỷ à trước hết ngươi hãy chăm lo cho sư bá đi, còn Bành Việt ngươi ở lại đây cảnh giới xung quanh. Đường Thanh ta với ngươi đi tìm một nơi bằng phẳng, có ánh mặt trời đầy đủ dựng tạm hai căn nhà trúc đã. Sau này Đông Phong chính là địa bàn của chúng ta rồi!
*Tiêu đề có nghĩa là tan đàn xẻ nghé.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện