[Dịch]Phong Ngự

Chương 47 : Thanh Loan

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

“Phong Nhược, mấy này hôm nay ngươi đi đâu? Bọn ta tìm ngươi khắp nơi mà không thấy! “ Phong Nhược vừa mới tiến vào sơn môn Thanh Vân tông đã bị Khổng Phi hốt khoảng ngăn lại. Nhìn vẻ mặt của hắn dường như đã phát sinh chuyện gì không ổn. “A? Làm sao thế Khổng sư huynh? Sao sắc mặt ngươi lại khó coi vậy? “ Phong Nhược nhịn không được hỏi, hắn vốn chỉ là một ngoại môn đệ tử đời thứ ba thôi, trong Thanh Vân tông không hề có địa vị gì. Bình thường dù hắn không xuất hiện cũng đâu có người hỏi tới. “Ngươi còn chưa biết, chưởng môn chúng ta vì bị thương quá nặng ba ngày trước đã quy tiên rồi! “ Khổng Phi sầu não nói. “À! “ Phong Nhược gật đầu một cái, không hề kinh ngạc cũng không cảm thấy bi thương. Chưởng môn Thanh Vân tông là đệ tử đời thứ nhất, chết cũng đâu liên quan gì tới hẳn, thậm chí cũng không liên quan gì đến những đệ tử đời như ba như Khổng Phi. Thế nên hắn không hiểu tại sao Khổng Phi lại biến thành vậy, theo lý mà nói dù cho đám người Khổng Phi có lớn lên từ nhỏ ở Thanh Vân tông cũng không gặp được vị chưởng môn cao cao tại thượng kia mấy lần! Nhưng sau đó một câu nói của Khổng Phi lập tức làm Phong Nhược cảm thấy không ổn. “Do sau khi chưởng môn bị trọng thương luôn trọng trạng thái hôn mê thế nên chưa xác định được ai làm chưởng môn. Quan trong hơn là tín vật của chưởng môn đã không cánh mà bay, viện chủ Thiên Cơ viện và Thiên Xu viện đã quyết định ngày mai tiến hành một cuộc so đấu, người thắng sẽ kế nhiệm chức vị chưởng môn. Đảm nhiệm phán xét lại chính là Mạc Vân Đại trưởng lão của Ngự Thú Điện. “ “Ngự Thú điện sao? “ Phong Nhược lập tức nghĩ đến việc không lâu trước đây Sở Thiên và thiếu chủ của Ngự Thú môn cùng xuất hiện tại Thiên Nãng sơn. Mà Sở Thiên lại chính là đệ tử thân truyền của viện chủ Thiên Xu viện, tại sao mọi việc lại trùng hợp như vậy? Nếu như thêm việc chưởng môn Thanh Vân tông vào chuỗi sự việc này hắn không tự chủ được mà sinh ra một suy đoán khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Phong Nhược hít sâu một hơi mới hỏi: “Nhóm người Khúc sư huynh ở đâu? “ “Đều ở trong đại điện Thiên Cơ viện, bây giờ không ai còn tâm tư dành cho việc tu luyện cả, nếu viện chủ Thiên Xu viện trở thành chưởng môn bổn tông thì chắc chắn chúng ta bị bọn hắn gây khó dễ! “ Khổng Phi bất đắc dĩ nói. “Cũng đúng thế! Tình huống này thật không ổn! “ Phong Nhược cũng cảm khái thở dài, nếu viện chủ Thiên Xu viện thật sự trở thành chưởng môn Thanh Vân tông thì Thiên Cơ viện đừng mong có thể vực dậy được nữa, nhất là bây giờ đã bị tổn thất rất nhiều đệ tử đời thứ hai, cũng không còn cách nào để chống lại Thiên Xu viện! Phong Nhược đi theo Khổng Phi vào đại điện Thiên Cơ viện, hắn lại phát hiện bên cạnh Khúc Vân chỉ có vài người đệ tử Thiên Cơ viện mà thôi. Điều này làm cho hắn rất ngạc nhiên, chẳng lẽ không có ai quan tâm tới vận mệnh của Thiên Cơ viện sao? “Đừng nhìn nữa, lần này tất cả Thiên Cơ viện đều bị áp chế rồi, thậm chí bây giờ còn có lời đồn Thiên Cơ viện sẽ phải sát nhập vào Thiên Xu viện nữa. Thế nên rất nhiều người đều chạy sang Thiên Xu viện nịnh bợ tên Sở Thiên kia rồi! “ Đường Thanh buồn bực nói. “Khúc sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ? “ Khổng Phi kinh hoàng hỏi. “ Còn có thể làm gì đây! Ta thà phải rời bỏ Thanh Vân tông cũng tuyệt đối không nịnh bợ tên Sở Thiên kia! " Đường Thanh tức giận nói. “Đường Thanh! Ăn nói cẩn thận! “ Khúc Vân trợn mắt nhìn Đường Thanh một cái mới nói tiếp: “Không được nói lung tung, kết quả vẫn chưa biết thế nào, huống hồ Thiên Xu viện kia cũng là thuộc về Thanh Vân tông! “ “Đúng vậy! Dù là Thiên Cơ viện hay Thiên Xu viện thì đều là đệ tử của Thanh Vân tông, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân! Hiện tại môn phái chúng ta gặp phải tổn thương lớn như vậy đáng ra phải đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ thù bên ngoài. Nếu không địa vị của môn phái chúng ta trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc không chừng sẽ giảm xuống lần nữa! “ Lúc này Phương Huyễn cũng nghiêm nghị nói. “Hừ! Đồ nịnh hót! “ theo tiếng hừ lạnh này bóng dáng Lam Lăng xuất hiện ở lối vào đại điện, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Huyễn làm hắn rùng mình một cái. “Phong Nhược, ngươi đi theo ta!” Ngoài dự liệu của đám người, Lam Lăng tính tình vốn nóng như lửa không để ý nhiều đến Phương Huyễn mà chỉ nói với Phong Nhược một câu liền quay người rời đi. “Hả! “ Phong Nhược hơi sửng sốt một chút, sau đó cười cười xin lỗi với đám người Khúc Vân rồi theo Lam Lăng mà rời đi, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng, không biết một người luôn cô độc như Lam Lăng sư tỷ tới tìm mình làm gì? Đi ra bên ngoài đại điện Thiên Cơ viện, Lam Lăng liền gọi con Ngân Sắc đại điêu ra mà bay đi, Phong Nhược cũng đành lấy Thương Ngọc điêu ra mà đuổi theo, cũng may Thương Ngọc điêu chính là Phong Hành trận pháp, dù không thể chiến đấu nhưng tốc độ lại nhanh hơn Kên Kên cấp hai nhiều. Chỉ sau chốc lát Lam Lăng đã dừng lại tại một căn tiểu viện thấp thoáng bóng cây, Phong Nhược cũng hạ xuống theo. Nhưng hiện tại trong lòng hắn càng mơ hồ hơn, đây lại chính là nơi ở hằng ngày của Lam Lăng, không phải sẽ... khụ khụ! Phong Nhược vội vàng vứt bỏ suy nghĩ hèn hạ trong đầu. “Đi vào! “ Giọng Lam Lăng lạnh lùng như băng làm Phong Nhược không hề nổi lên nửa điểm chống lại, tất nhiên là dù có hắn cũng tình nguyện bỏ qua ý nghĩ phản kháng đó. Sau khi tiến vào trong căn tiểu viện, Phong Nhược còn chưa nhìn hết hoàn cảnh xung quanh Lam Lăng đã chìa tay ra lạnh lùng nói: “ Đưa Phi Phượng thủ trạc cho ta! “ “Cái gì? Phi Phượng thủ trạc á? “ Nghe thế Phong Nhược lập tức tỉnh táo lại lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn Lam Lăng. Hắn không quan tâm làm sao Lam Lăng biết mình có Phi Phượng thủ trạc, nhưng dù nói gì Phong Nhược cũng sẽ không đưa ra! Hắn đã sớm quen thuộc với khả năng tăng cường thân pháp cùng khí lực mà Phi Phượng thủ trạc mang lại, đồ tốt như vậy sao có thể đem cho người khác được? Dù là một mỹ nữ như sư tỷ cũng đừng hòng! “Đưa cái Phi Phượng thủ trạc kia cho ta! “ Nhìn thấy Phong Nhược không tự nguyện mà còn lui lại một bước, Lam Lặng lập lại một lần nữa. “Cái này là của ta, do sư phụ cho ta mà! “ Phong Nhược còn chưa muốn trở mặt cùng Lam Lăng, tất nhiên nguyên nhân chính vẫn là hắn đánh không lại Lam Lăng, cho nên không còn cách nào phải tiếp tục nói lý! “Sư phụ ngươi cũng là sư thúc của ta, huống hồ cái Phi Phượng thủ trạc này vốn là dành cho nữ dùng, một cái nam nhân xấu xí như ngươi đeo làm gì! Cho ta!” Lam Lăng không khách khí cãi lại. “Hừ! Không dành cho ta á! Đồ vậy của nữ nhân thì sao nào, ta vẫn muốn đeo đến tận Trúc Cơ kỳ đấy, lúc đó ta sẽ cho ngươi sau! “ Phong Nhược cũng hừ lạnh. Nói đùa à, đồ của nữ nhân thì làm sao, hiệu quả là được! Thấy Phong Nhược tiếp tục ngoan cố như vậy, Lam Lăng nổi giận siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn đành phải thương lượng: “ Ngươi đưa Phi Phượng thủ trạc cho ta, ta có thể dùng Ngũ Hành thạch bồi thường cho ngươi! “ “Không được! “ Phong Nhược lắc đầu như trống bỏi. ( Trống bỏi là trống cho trẻ con chơi trong trung thu có hai sợi dây hai bên, cầm lắc qua lắc lại sẽ phát ra tiếng liên tục ) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: “Ngươi...” Lam Lăng trừng mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Phong Nhược một hồi lâu, cuối cùng giận dữ tháo một chiếc vòng tay màu vàng kim từ cổ tay xuống đưa ra “Ta đổi với ngươi! “ Phong Nhược vừa nhìn thấy cái vòng tay rực rỡ như ánh mặt trời đã cảm thấy quen thuộc, “Hả, đây là cái gì? “ “Thanh Loan! Ta hỏi ngươi một lần nữa, có đổi hay không? Không đổi thì thôi! Ngươi nghĩ ta quan tâm à! “ Lam Lăng tức giận nói. “Thanh Loan thủ trạc? Hắc! Đổi, đổi chứ! “ Phong Nhược lập tức gỡ Phi Phượng thủ trạc trên cổ tay xuống. Ngày đó sư phụ từng cho hắn biết Phi Phượng thủ trạc vốn có một đôi, chỉ là cái trong tay nàng là dành con nữ tử dùng, mà trên tay Lam Lăng chắc chắn là dành cho nam đeo rồi, chuyện tốt như vậy làm sao hắn lại không đổi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang