[Dịch]Phong Ngự

Chương 43 : Khảo nghiệm

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

Mặc dù Huyền Y lão giả đã từng nói có thể sử dụng bất kỳ loại thuộc tính nào trong năm loại kim mộc thủy hỏa thổ của Ngũ Hành thạch để khảm nhưng sau khi Phong Nhược cẩn thận suy xét thì hắn quyết định Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc. Do hỏa thuộc tính và kim thuộc tính thì quá mãnh liệt còn thổ thuộc tính lại trầm trọng nặng nề, thủy thuộc tính chính ra cũng là một lựa chọn rất tốt nhưng bây giờ hắn chỉ có mười mấy viên thôi, vốn định dùng để tinh luyện Thanh Phong kiếm nên hắn quyết định dùng thuộc tính mộc. Sau khi được truyền pháp lực vào thì ánh sáng xanh mờ ảo của viên Ngũ Hành thạch càng ngày càng rực rỡ hơn, rồi ánh sáng dần dần hóa thành vô số sợi tơ nhỏ màu xanh bay múa trong không gian dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tựa như vô vàn sinh linh! “ Ồ? Cảm giác này sao lại giống với mộc linh thạch vậy? “ Phong Nhược kinh ngạc nghĩ thầm, nhưng hiện nay đang là lúc quan trọng nên hắn đành để vấn đề này sang một bên mà thôi. Những sợi tơ màu xanh này càng ngày ngưng tụ càng nhiều hơn, cuối cùng viên Ngũ Hành thạch vang lên một tiếng nhỏ rồi hóa thành tro bụi. Phong Nhược không dám chậm chễ chút nào, nhanh chóng lấy hạc giấy tới gần rồi dùng pháp lực dẫn dắt tinh vô số những sợi tơ này chậm rãi rót vào trong con hạc. Mà con hạc giấy vốn có màu lam dần dần bị một tầng sáng màu xanh bao trùm nhìn qua thật thần kỳ. Cho đến khi sợi tơ cuối cùng dung nhập vào con hạc giấy này, một vầng sáng nhu hòa phát ra tràn ngập cả tĩnh thất! Mà con hạc thì dường như được sống lại vậy, chậm rãi bay múa trong không trung! Qua mấy hơi thở sau thì tầng sáng mới dần dần biến mất, mà con hạc giấy pha trộn giữa màu lam và màu xanh cũng rơi vào trong bàn tay Phong Nhược. “ Mình đã làm được rồi! “ Phong Nhược nhìn con hạc giấy linh động này mà trong lòng cực kỳ vui mừng, loại cảm giác thành công này thật khó để miêu tả. Thu lại con hạc giấy này, Phong Nhược mở cửa tĩnh thất bước ra mới phát hiện trời đã sáng từ lâu, hóa ra hắn đã miệt mài làm việc suốt một ngày một đêm Thấy giờ mẹo đã tới, Phong Nhược nhanh chóng bước về phía đại điện Thiên Cơ viện, trong lòng hắn cũng rất mong chờ phần thưởng của Huyền Y lão giả kia. Phong Nhược đi tới đại điện Thiên Cơ viện mới phát hiện ra số người trong đó nhiều hơn hôm trước mấy lần, ước chừng khoảng hơn năm mươi người, dường như tất cả đang bàn luận về việc gì đó vậy, nhưng không cần suy nghĩ cũng đoán được việc này liên quan đến chuyện không lâu trước đây chưởng môn bị người đánh trọng thương, năm mươi người đệ tử đời thứ hai bị giết chết gần hết. “ Hây! Phong Nhược! “ Giọng nói của Khúc Vân đột nhiên vang lên sau lưng, Phong Nhược quay đầu lại nhìn thì đã thấy sáu người đám Khúc Vân đang lần lượt bước vào đại điện Thiên Cơ viện. “ Các ngươi đã về rồi, thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ? “ Phong Nhược vốn lo lắng đám người Khúc Vân bị liên lụy mà gặp họa, nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự trở về hắn cũng yên lòng hơn. “ Ha ha! Chúng ta có thể có chuyện gì chứ! Ngược lại ngươi làm bọn ta rất kinh ngạc nhé, một chiêu đánh bại Vi Đà, lợi hại lợi hại! Chúng ta vừa trở về đã nghe người nói đến, ngươi bây giờ được xếp vào cao thủ số năm trong đám đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ viện nhé! Khi nào rảnh rỗi chúng ta cùng so tài? “ Đường Thanh tiến lên trêu đùa nói. “ Hắc! Cũng nhờ may mắn mà thôi, nếu thật sự ra tay thì ta không phải đối thủ của ngươi đâu! Đúng rồi, các ngươi đi càn quét Thi Quỷ có thu hoạch gì không? “ Phong Nhược cười cười nói lảng đi. Nghe Phong Nhược nói vậy cả đám người Khúc Vân đều thay đổi sắc mặt. “ Được rồi, không nói đến việc này nữa, ngươi hiện tại cũng đã trở thành đệ tử của bổn tông rồi, về sau chúng ta cùng là thành viên của một tiểu đội săn bắt! Mọi người cùng quan tâm giúp đỡ lẫn nhau! “ Khúc Vân miễn cưỡng cười cười, sau đó kêu đám người Đường Thanh ngồi xuống mấy cái bồ đoàn gần đó. Phong Nhược nhìn thấy cảnh này tuy trong lòng nổi lên chút nghi ngờ nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, đi theo đám người ngồi xuống một chiếc bồ đoàn cạnh đó, hắn một mặt chờ đợi truyền công hộ pháp một mặt nghe những đệ tử Thiên Cơ viện này bàn luận. Từ miệng của mấy người này Phong Nhược mới biết được trong năm mươi người đệ tử đời thứ hai bị giết gần hết này có tới ba mươi tám người thuộc Thiên Cơ viện, có thể nói lần này tổn thương lớn nhất chính là Thiên Cơ viện, chẳng trách được trước đây Huyền Y lão giả lại cảm thán như vậy. Tổng số đệ tử của Thanh Vân tông không đến ba trăm người, trừ ra một trăm năm mươi người đệ tử đời thứ ba thì tính cả đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai cũng chỉ vượt qua con số một trăm mà thôi, lần này lại bị giết tới năm mươi người, đây chẳng những giáng một đòn thật đau vào Thanh Vân tông mà còn làm cho thế lực Thiên Cơ viện giảm đi nhiều. Mà lần này thế cục cân bằng bị phá hủy thì chắc chắn Thiên Xu viện sẽ chiếm thế thượng phong! Nhưng chỉ cần chưởng môn Thanh Vân tông còn sống thì sự mâu thuẫn giữa hai bên sẽ không diễn ra không quá nghiêm trọng. Hắn đang mải suy nghĩ như vậy thì Huyền Y lão giả phụ trách truyền thụ các loại tiên thuật phụ trợ đã xuất hiện trong đại điện của Thiên Cơ viện. Sau khi tất cả đệ tử làm lễ bái kiến, Huyền Y lão giả mới lấy ra một con chim điêu bằng giấy trắng, nó đón gió hóa thành một con điêu sải cánh dài cả trượng, toàn thân trong suốt óng ánh như ngọc. Phong Hành ngọc điêu xuất hiện làm cho tất cả đệ tử Thiên Cơ viện vang lên một tràng thở dài hâm mộ, nhưng mọi người cũng chỉ hâm mộ mà thôi bởi ai cũng biết đây nhất định là phần thưởng mà truyền công hộ pháp đã hứa hôm qua.. Nhưng từ trước tới nay mặc cho truyền công hộ pháp đưa ra rất nhiều phần thưởng nhưng số người đạt được lại không có mấy, vì thế nên mọi người đã quen coi nó như hoa trong gương, trăng trong nước mà ngắm nhìn thôi. “ Bảy người ngày hôm trước có mặt không? Thả Phong Hành hạc giấy các ngươi khắc họa được ra, nếu có thể kiên trì bay trong thời gian dài nhất thì sẽ nhận được phần thưởng là con Thương Ngọc điêu này! Nhưng ít nhất là phải bay được thời gian một nén nhang mới được! “ Huyền Y lão giả vừa dứt lời thì sáu người đám Hứa sư huynh nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt đồng thời quét khắp nơi tìm bóng dáng của Phong Nhược, hiển nhiên mấy người này cho rằng hắn không khắc họa thành công mà đã trốn đi rồi. Phong Nhược cười nhạt một cái, đứng dậy dưới ánh nhìn kinh ngạc của đám Khúc Vân. Lần này chẳng những làm cho đám người Hứa sư huynh kia ngạc nhiên mà còn làm cho những đệ tử Thiên Cơ viện khác giật mình nữa vì bọn họ đều biết rằng Phong Nhược mới chỉ ra nhập Thanh Vân tông ngày hôm qua mà thôi. “ Hừ! Tên tiểu tử này nghĩ rằng hắn rất giỏi sao? Thật không biết sống chết mà đứng lên! Chúng ta cùng nhìn xem hắn bị xấu hổ trước mặt mọi người! “ Tên Bùi Thiệu hôm qua bị Phong Nhược cẩn thận dạy dỗ một hồi không cam lòng thấp giọng oán. Mà Ninh Viễn đang được đám thủ hạ vây quanh cũng chỉ tùy ý liếc Phong Nhược một cái rồi hừ lạnh, ngay cả hắn cũng không am hiểu trận pháp mà cái tên tạp dịch hèn mạt này lại muốn tu luyện loại tiên thuật phức tạp nhất này sao, đúng là việc hết sức buồn cười. Trong thời gian ngắn dường như tất cả đệ tử trong đại điện Thiên Cơ viện đều nhìn về phía Phong Nhược với ánh mắt giễu cượt mang theo tâm lý muốn xem kịch hay, với bọn họ thì cái tên tạp dịch này làm sao xứng mà ngồi ngang hàng, chẳng lẽ hắn nghĩ thân thủ hắn lợi hại liền trở thành vô địch à? “ Bảy người các ngươi cùng thả hạc giấy của mình ra, điều khiển nó bay xung quanh tám mươi mốt cây trụ Đằng Long kia một vòng, không những phải duy trì thời gian một nén nhang mà còn phải bay đủ tám mươi mốt vòng, thiếu một vòng liền lập tức loại bỏ! “ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang