[Dịch]Phong Ngự
Chương 40 : Truyền công hộ pháp
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
“ Ngươi thua! “ Một câu nói nhàn nhạt bình thản lại như một khối đá vạn cân đập thẳng tới ngực Vi Đà làm cho sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng, hắn không hiểu được tại sao Phong Nhược lại có thể làm được vậy, nhưng hắn cũng biết nếu như là trong quyết chiến sinh tử thì hai chân Phong Nhược không đơn giản đụng nhẹ hai cái như ban nãy mà đã trực tiếp đá nát bấy đầu của hắn rồi!
Lúc này Lam Lăng cùng những tên đệ tử Thiên Cơ viện tới xem kịch hay mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Phong Nhược từ khinh thường trước đây nhanh chóng chuyển thành thán phục và sợ hãi, ai có thể nghĩ đến chứ, một tên Vi Đà tu vi Luyện Khí hậu kỳ, thực lực có thể xếp trong năm người đệ tử mạnh nhất đời thứ ba Thiên Cơ viện mà không chịu nổi một chiêu đã bị đánh bại!
Mà Ninh Viễn lúc này đang đứng ở trên bậc thang cao kia quan sát nét mắt chỉ hơi biến đổi một chút, nhưng sau đó lập tức cười ha ha bước xuống trước mặt Lam Lăng, tao nhã đưa viên Chỉ Huyết đan kia cho nàng, sau đó vỗ tay vài cái thở dài nói: “ Cuộc tỉ thí này thật đặc sắc, xem ra Thiên Cơ viện chúng ta lại xuất hiện thêm một đệ tử thiên tài rồi, Lam sư muội, gần đây sư huynh đang chuẩn bị luyện chế Hoạt Lạc đan, sư muội có hứng thú muốn đi xem một chút không? Nếu hai người chúng ta dốc lòng hợp tác không chừng tỉ lệ luyện chế thành công sẽ tăng lên nhiều “
Lời nói của Ninh Viễn nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Phong Nhược cũng không nhịn được hiện lên vẻ quan tâm!
Hoạt Lạc đan chính là loại linh đan khôi phục pháp lực cấp cao, Chỉ Huyết đan khó mà có thể so sánh với nó, trên thị trường thì mười viên Chỉ Huyết đan chưa chắc đã đổi được một viên Hoạt Lạc đan. Do trong trận chiến nếu như bị thương thì còn có khả năng tiếp tục chiến đấu, nhưng nếu tiêu hao toàn bộ pháp lực thì chẳng khác nào trở thành một con cừu non cả. Từ kinh nghiệm mà mập mạp Nghiêm Minh phát ra Hỏa cầu có thể thấy khi mà cơ thể không còn pháp lực thì sẽ đáng sợ dường nào!
Thế nhưng Hoạt Lạc đan rất khó chế tạo thành công, dù cho chính những đệ tử đời thứ hai Trúc Cơ kỳ kia ra tay cũng không nắm chắc chắn luyện chế ra được, nếu mà Ninh Viễn có thể thành công luyện ra Hoạt Lạc đan thì chỉ sợ địa vị của hắn trong hàng đệ tử đời thứ hai cũng sẽ tăng lên rất cao!
“ Không cần, ta còn có việc khác, cáo từ! “ Lam Lăng không chút nào để ý đến Ninh Viễn đang khoe khoang, trả lời tùy tiện một câu liền quay người đưa Chỉ huyết đan ném cho Phong Nhược, sau đó nghiêm nghị cảnh cáo: “ Phong Nhược, nếu như ngươi còn tiếp tục gây chuyện ta sẽ báo cáo lên Giám Luật hộ pháp thiên cơ viện, phạt ngươi diện bích nửa năm!” ( Giam lỏng tu luyện )
Lam Lăng nói xong lập tức triệu hoán con Ngân Sắc đại điêu, ngang ngược rời đi trong trận cuồng phong!
Ninh Viễn dù bị từ chối nhưng trên mặt không hiện lên chút nào tức giận cả, chỉ nhìn theo bóng lưng Lam Lăng mà nở ra nụ cười thâm thúy.
Cho đến khi bóng dáng Lam Lăng hoàn toàn biến mất Ninh Viễn mới kéo theo đám người Vi Đà quay trở về đại điện Thiên Cơ viện, chỉ là khi đi qua bên cạnh Phong Nhược hắn đột nhiên nhìn lướt qua đôi giày xanh đậm của Phong Nhược cười mà như không cười nói một câu.
“ Giày chiến Lăng Vân tăng tốc độ sao, ha ha! Phong Nhược ngươi quả là làm cho ta ngạc nhiên, nhưng ngươi chỉ dựa vào vật này mà nói thì sau nay chưa chắc đã dùng được! “
Phong Nhược không trả lời hắn, Ninh Viễn cũng không nói thêm gì mà đi thẳng về phía trước.
“ Xem ra mình lại đắc tội với một tên gia hỏa lợi hại! “ Phong Nhược cười cười không cho những gì Ninh Viễn là đúng, cất viên Chỉ Huyết đan vào trong thắt lưng trữ vật rồi cũng hướng về đại điện Thiên Cơ viện bước tới.
Kỳ thật Phong Nhược hoàn toàn hiểu rõ ý tứ câu nói kia của Ninh Viễn, đó là trận chiến vừa rồi hắn chỉ dựa vào tốc độ kỹ xảo mà thắng được thôi, nếu trực tiếp giao thủ với Vi Đà thì hắn còn chưa phải đối thủ, nếu thật sự phát sinh xung đột thì chỉ cần Vi Đà có thêm hai người ở cạnh dùng pháp thuật phối hợp tấn công từ xa thì sẽ làm cho hắn không có cách nào dùng lại trò cũ nữa!
“ Pháp thuật! Đó mới là mấu chốt! “
Trong lòng Phong Nhược thầm nghĩ, hiện nay hắn đã là đệ tử Thanh Vân tông, chỉ cần hắn có thể tiến cấp trở thành tu sĩ Luyện Khí trung kỳ thì có thể học một loại pháp thuật trụ cột! Còn nếu hắn may mắn Trúc Cơ thành công thì sẽ có tư cách học công kích mạnh nhất của người tu đạo – Ngự Kiếm thuật!
“ Chưa biết Ngự Kiếm thuật thì chưa phải người tu đạo chân chính! Mục tiêu của mình bây giờ trước hết là tăng tu vi lên Luyện Khí trung kỳ, sau đó tranh thủ thời cơ đột phá Trúc Cơ kỳ! “
Phong Nhược hít sâu một hơi, không để ý đến ánh mắt của mọi người mà chậm rãi bước về phía đại điện Thiên Cơ viện, trước đây hắn đã từng cố gắng tưởng tượng ra nơi này nhiều lần, nhưng đến nay có thể tận mắt chứng kiến lại làm cho hắn chấn kinh!
Đại điện Thiên Cơ viện này còn to lớn rỗng rãi gấp mấy lần Phong Nhược tưởng tượng, thứ đầu tiên ánh vào mắt chính là tám mươi mốt cây cột điêu khắc hoa văn Đằng Long, tám mươi mốt cây cột trụ này chẳng những chống đỡ toàn bộ sức nặng của Thiên Cơ viện mà còn là trận nhãn ( trung tâm trận pháp ) của tòa đại điện này, nếu khi bước vào đây mà không có lệnh bài thân phận thì sẽ bị một loại lực lượng mạnh mẽ đẩy ngược ra ngoài.
Bốn phía đại điện Thiên Cơ viện có một trăm lẻ tám gian tĩnh thất đơn độc, trong đó có ba mươi sáu gian dùng để luyện khí, ba mươi sáu gian dùng để chế phù, mười tám gian dùng để luyện đan, mười tám gian dùng để tập luyện trận pháp.
Những gian tĩnh thất này hoàn toàn miễn phí cho đệ tử sử dụng, bên trong cũng bố trí rất tốt, như mỗi gian luyện khí đều có một tòa đỉnh luyện khí cấp thấp, trong gian tĩnh thất luyện đan cũng có một tòa đan đỉnh cấp thấp.
Diện tích đại điện Thiên Cơ viện ngoại trừ một trăm lẻ tám gian tĩnh thất kia vẫn cực kỳ rộng rãi, có một loạt những tấm bồ đoàn được xếp thẳng tắp, nơi đây chính là chỗ Truyền Công hộ pháp cứ cách một khoảng thời gian lại tới giảng giải cho đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ viện các loại tiên thuật phụ trợ.
Đương nhiên những đệ tử hạch tâm như Lam Lăng không cần tới nơi này vì mỗi đệ tử hạch tâm đều có tư cách bái đệ tử đời thứ hai làm sư phụ, giống như sư phụ của Lam Lăng chính là viện chủ Thiên Cơ viện Diệp Hoằng.
Lúc này trong đại điện Thiên Cơ viện không quá đông, chỉ có khoảng mấy chục người mà thôi, khi thấy Phong Nhược đi vào tất cả không hẹn mà đều tránh qua một bên, ai cũng biết rõ dù Phong Nhược lợi hại đấy nhưng lại đắc tội với Ninh Viễn, ngày sau sợ sẽ chịu nhiều đau khổ.
Phong Nhược với việc này như không thấy gì, chỉ tự mình tìm một cái bồ đoàn trong góc mà khoanh chân ngồi xuống, im lặng chờ đợi, bây giờ còn chưa qua giờ mẹo, có thể sẽ đợi được Truyền Công hộ pháp.
Theo như Phong Nhược biết thì Thanh Vân tông có hai vị Truyền Công hộ pháp, đều là những tu sĩ thuộc vào đệ tử đời thứ nhất không có hi vọng tấn cấp Kim Đan kỳ, tuổi thọ lại không còn bao nhiêu, cũng chỉ có những người như họ mới có thể tĩnh tâm tới đây dạy dỗ đám đệ tử đời thứ ba mà thôi.
Nhưng những vị tiền bối truyền thụ công pháp này không tuân theo bất cứ quy luật nào, bọn họ muốn dạy cái gì cũng tùy theo tâm trạng trong lòng họ, thậm chí thời gian xuất hiện cũng rất khó đoán biết được.
Chỉ là việc này cũng rất bình thường, dù sao thì tiên thuật phụ trợ không hề quan trọng, đa phần đệ tử đều tự chọn cho mình một loại tiên thuật sau đó tự tu luyện, sau khi gặp khó khăn mới quay lại đây xin chỉ dạy.
Vận khí của Phong Nhược cũng rất tốt, hắn vừa mới đợi chừng một khắc ( hai lăm phút ) thì một lão giả tuổi già sức yếu, thân mặc Huyền Y cưỡi trên một con Thanh Ngọc Tiên Hạc phiêu diêu bay đến!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện