[Dịch]Phong Ngự
Chương 37 : Phong vũ
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
Mấy ngày sau, có một bóng người lấm la lấm lét vụng trộm xuất hiện ở Đông Phong, người này tất nhiên chính là Phong Nhược, do có thêm một người nên dù là thú cưỡi chiến đấu cũng chịu không thấu, thời gian hai ngày đường tự nhiên bị kéo dài tới tận bây giờ.
Cũng may là Thanh Vân sơn rất rộng, phần lớn đệ tử Thanh Vân tông lại đi chợ phiên Thiên Nãng sơn nên hành động của Phong Nhược không bị người khác phát hiện ra.
Sau khi mở một huyệt động bí mật trong hang động của con nhện kia, Phong Nhược cẩn thận đưa cô gái bị thương kia vào trong, sau đó ngụy trang kín kẽ bên ngoài cho an toàn rồi mới nghỉ tay!
Phong Nhược cũng không biết mình làm tất cả mọi việc cuối cùng có được chỗ tốt nào không? Chí ít thì hắn nghĩ thì lai lịch của cô gái này không hề đơn giản, không nói đến việc khác chỉ riêng đôi giày màu xanh kia đã làm cho hắn rất vui mừng rồi.
Sau khi đeo đôi giày kia vào, dưới tình huống truyền pháp lực vào đó Phong Nhược có thể nhảy cao tới ba bốn trượng, tốc độ chạy trốn cũng nhanh như gió! Phong Nhược đoán dù có gặp một con báo săn thì hắn cũng có thể dễ dàng đuổi kịp!
Nhưng còn không dừng ở đó, Phong Nhược còn phát hiện ra chỉ cần hắn tiếp tục gia tăng pháp lực thì độ cao và tốc độ chạy trốn cũng sẽ tăng theo! Ít ra hiện nay hắn còn chưa phát huy được toàn bộ tác dụng của đôi giày này.
Mà đôi giày cực phẩm này thì không phải thứ mà giày chiến Lăng Vân có thể so sánh được, so với nó giày Lăng Vân chỉ như rác rưởi mà thôi!
Thế nên một người có thể sở hữu đôi giày cực phẩm như vậy sao lại là một tiểu nhân vật được? Mà người có thể làm cho nàng bị thương thì càng đáng sợ hơn!
Vì thế mà Phong Nhược vừa lo lắng kẻ địch của nữ nhân này tìm tới, vừa lo lắng khi nàng này tỉnh lại sẽ đòi lại đôi giày cực phẩm này!
“ Không quan tâm nàng ra sao! Chỉ cần thương thế nàng nhẹ hơn chút ta sẽ đánh nàng ngất xỉu sau đó đưa ra bên ngoài núi Thanh Vân! “ Phong Nhược cuối cùng cũng đưa ra quyết định này, mặc dù dáng người của nữ nhân này không tệ nhưng đây không phải là người mà hắn có thể khống chế.
Sau khi lo liệu chu đáo cho nữ nhân này, Phong Nhược vẫn chưa vội mà trở về Thanh Vân tông. Hắn thử cùng con Ngân Giáp tri thù kia trao đổi một lúc những không thu được kết quả gì, lúc sau hắn liền tiến vào không gian có chứa Mộc linh thạch, lúc trước khi hắn đi chợ phiên Thiên Nãng sơn đã để lại con Tuyết Linh điệp ở đây, không biết trong thời gian này nó như thế nào rồi.
Vừa tiến vào không gian nhỏ này Phong Nhược đã cảm thấy linh khí ở đây dường như tinh thuần hơn một chút, hắn nghĩ rằng mình gặp ảo giác, nhưng sau khi dùng hỏa diễm trên Ánh Nguyệt đoản đao soi sáng không gian này hắn mới kinh ngạc nhận thấy viên Mộc linh thạch trên từng lớp rễ cây kia hình như đã lớn thêm một chút!
“ Không thể nào! Chẳng lẽ là do ta hoa mắt sao?” Phong Nhược vội vàng quan sát kỹ càng, không sai, quả thật viên Mộc linh thạch đã lớn thêm một vòng, hơn nữa ở đỉnh còn có một vật nhỏ nhỏ hơi nhô ra, may là ánh mắt của Phong Nhược khá tinh nếu không đã bỏ lỡ điều đó!
“ Kỳ lạ? Tại sao lại như vậy? “ Phong Nhược ngạc nhiên nói thầm, hắn biết rõ rằng các loại linh thạch sau khi thành hình sẽ không biến đổi hình dạng, chỉ có thể thêm tinh thuần mà thôi, cũng chính là trở thành linh thạch cấp cao hơn. Nhưng từ trước đến giờ chưa thấy có loại linh thạch nào lại tự mình lớn thêm được cả!
Phong Nhược suy nghĩ một lúc nhưng không đoán ra được thêm điều gì, dù sao thì tri thức của hắn về giới tu tiên cũng không nhiều, thế nhưng hắn cũng không quá để ý việc này làm gì, viên Mộc linh thạch biến đổi cũng chỉ làm cho linh khí ở đây thêm tinh thuần thôi, hắn lo nghĩ nhiều mà làm gì?
Lúc này, Phong Nhược đột nhiên phát hiện không thấy con Tuyết Linh điệp đâu!
“ Không thể thế được? Không gian này luôn bịt kín, chẳng lẽ con Tuyết Linh điệp kia lại có thể chạy ra ngoài sao? Phong Nhược đau đầu gõ gõ vài cái rồi cũng bỏ qua, vì bây giờ hắn đã có con Kên Kên cấp hai nên lực công kích nhỏ yếu của con Tuyết Linh điệp không còn được hắn coi trọng như trước kia nữa!
Dựa vào kinh nghiệm trước đây với Tuyết Linh điệp, Phong Nhược liền thả con Kên Kên ra, dù sao linh khí trong không gian này quá dồi dào, một mình hắn không cách nào hấp thu hết được, không bằng cho con Kên Kên cấp hai này hưởng sái một chút linh khí!
Cứ tiếp tục tu luyện như vậy qua mấy ngày, Phong Nhược đoán đám người Khúc Vân có thể đã sớm trở về, hắn liền phong ấn con Kên Kên rồi đi tới Chủ Phong, trước đó vẫn không quên đi xem xét nữ tử bị thương kia một chút, nàng tuy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh nhưng mạch đập đã ổn định rất nhiều, chắc chỉ mất khoảng mười ngày nửa tháng nữa là có thể khôi phục.
Sau khi cho nàng dùng thêm mấy phần Ngưng Huyết tán, Phong Nhược không để ý tới nữa mà một mạch rời đi.
Hắn vừa về đến Chủ Phong Thanh Vân sơn liền nhận ra có điều gì đó không bình thường, đệ tử đi tuần trong núi nhiều thêm mấy đội, trên mặt người nào người nấy đều hiện lên vẻ ngưng trọng.
Dù sao Phong Nhược vẫn chỉ là một chân tạp dịch thôi, hắn cũng không dám hỏi nhiều, không để ý nữa mà nhanh chóng bay về nơi ở của sư phụ mình ở tiểu cốc, nhưng tới khi hắn vừa đến cửa vào tiểu cốc thì bị một đội đệ tử của Thiên Xu viện ngăn lại!
“ Đứng lại! Đây là cấm địa của bản tông, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào! “ Một đệ tử đời thứ hai Thanh Vân tông đã có tu vi Trúc Cơ kỳ quát làm Phong Nhược đành đứng yên không dám tới nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy không yên!
“ Ách ách, kính chào sư thúc! Ta.... ta muốn mua một ít bánh gạo! “ Dù cho trong lòng sợ hãi nhưng Phong Nhược vẫn muốn biết tình hình của sư phụ mình như thế nào rồi?
“ Hừ! Không có bánh gạo đâu, tự mình làm ra hoặc đi chỗ khác mà mua!” Vị đệ tử đời thứ hai này không hề khách khí nói.
“ A, là như vậy sao! Còn vị... lão bà bà kia đâu rồi? “ Phong Nhược bất chấp hỏi, dù sao đi nữa thì đó cũng là sư phụ của hắn!
“ Đó là phản đồ của bản tông! Đã trốn thoát rồi, ngươi nói hỏi nhiều như vậy làm gì, hay ngươi có quan hệ gì tới tên phản đồ kia? “ Vị đệ tử đời thứ hai này rốt cục cũng nổi giận, nhìn chằm chằm Phong Nhược quát.
“ Ách.... Không... không! Ta chỉ muốn mua bánh gạo thôi mà!” Phong Nhược vội vàng giải thích sau đó cuống quít bỏ chạy.
“ Ta phải làm sao bây giờ? Sư phụ của mình lại trở thành phản đồ của Thanh Vân tông, không biết mình có phải chạy theo không? “ Phong Nhược rời khỏi tiểu cốc kia, trong đầu liên tục suy nghĩ, hiện nay khó khăn lắm hắn mới tìm được chỗ đứng trong Thanh Vân tông, tưởng rằng cứ đơn giản như vậy cố gắng tu luyện rồi sẽ có cơ may Trúc Cơ thành công, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!
Mặc dù nói chuyện mình bái Mộ Hàn Yên làm sư phụ không có người nào biết, nhưng nếu cao tầng Thanh Vân tông điều tra cẩn thận thì rất có thể sẽ liên lụy tới mình.
“ Ngươi chính là Phong Nhược sap? “ Phong Nhược đang do dự không biết có nên chạy trốn hay không thì có một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên gần đó, hắn ngẩng đầu nhìn hóa ra là Lam sư tỷ, người đã cướp thịt nướng của hắn cũng là người gọi sư phụ hắn một tiếng "Sư thúc".
“ Vâng, chính là ta! “ Phong Nhược nhất thời không biết làm sao Lam Lăng lại tự dưng tìm mình.
“ Kể từ ngày hôm nay, ngươi chính là đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ viện Thanh Vân tông, đây là lệnh bài chứng minh thân phận của người, ngoài ra những vật phẩm khác thì ngươi có thể đi Chấp sự điện dùng lệnh bài để nhận, ngươi ở nhà chữ Hoàng, số ba mươi mốt, mỗi ngày từ giờ mẹo tới giờ tỵ phải đi đại điện của Thiên Cơ viện học tập tiên thuật phụ trợ!”
Trên mặt Lam Lăng luôn hiện lên vẻ lạnh lùng, thậm chí lời nói cũng lạnh như băng, nhưng rơi vào trong tai Phong Nhược lại giống như tiên âm vậy, sư phụ hắn đã từng nói sẽ nghĩ biện pháp để hắn gia nhập Thanh Vân tông, nhưng tới nay dù người đã rời đi nhưng vẫn có thể thực hiện cam kết đó, hẳn là thực lực của nàng trong Thanh Vân tông cũng có chút ảnh hưởng?
“ Đa tạ Lam sư tỷ! “ Phong Nhược cố gắng nhịn không hỏi tin tức sư phụ Mộ Hàn Yên của hắn, mặc dù hắn biết chắc chắn Lam Lăng biết rõ tình hình của Mộ Hàn Yên.
Lam Lăng lạnh lùng nhìn Phong Nhược một lúc mới nhẹ giọng nói : “ Ba ngày trước, chưởng môn bổn tông trên đường đi bị người khác mai phục tấn công, thương thế rất nặng, năm mươi vị tinh anh nhị đại đệ tử cũng chết gần hết, trước mắt còn không biết ai là hung thủ, ngươi làm việc nên cẩn thận một chút! Nếu không cần thiết thì không nên rời khỏi phạm vi của đại điện Thiên Cơ viện!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện