[Dịch]Phong Ngự

Chương 34 : Gian thương

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

“ Cái gì! Mười viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm! Chẳng thà ta cho không ngươi là xong! “ Phong Nhược bị chọc cho nổi giận, dù cho hắn mới tiến vào cái thế giới tu tiên này chưa tới một năm nhưng cũng không phải loại dễ bị người khác lừa gạt! Độ cứng cáp của tơ nhện này hắn là người biết rõ nhất, thế mà tiểu nha đầu này tùy tiện mở mồm nói một câu là giảm nửa giá, mở mồm thêm câu nữa là giảm thêm một nửa! “ “ Lời của ta cực kỳ chân thật nhé! Ngươi không hề nuôi dưỡng con nhện bạc kia, trong tay cũng chỉ có đám tơ nhện ít ỏi này, ta mua thì có ích lợi gì? “ Thiếu nữ này ngẩng đầu liếc Phong Nhược một cái, nói một cách hùng hồn. “ Trong người ta có năm chùm tơ nhện như vậy, muốn đổi với bộ Tuyết Tằm sáo trang này của ngươi! “ Phong Nhược bắt đầu phát cáu, giờ nhìn lại thì tiểu nha đầu này nhất định cùng một loại với tên gian thương Khúc Vân, chỉ có thể dùng da mặt dày đánh bạc một lần, nhưng đúng như hắn nói, năm chùm tơ nhện là do hắn khổ cực ép con nhện kia nhả ra, nếu như không phải gặp tình huống khẩn cấp như bây giờ thì hắn tuyệt đối không bán! “ Năm chùm? “ Nghe thấy Phong Nhược nói thế trong mắt thiếu nữ này thoáng lóe lên một tia nhưng sau đó lập tức trở lại dáng vẻ bất cần “ Năm chùm quá ít! Nếu người có thể lấy ra mười chùm thì có thể đổi lấy bộ sáo trang này! “ “ Cái gì cơ! Mười chùm! “ Phong Nhược nhịn không được tí thì thổ huyết, người này thật xảo quyệt! Mười chùm tơ nhện chắc cũng đủ để luyện chế đầy đủ một bộ Lăng Vân sáo rồi! “ “ Không có! Chỉ có năm chùm, ngươi có đổi không! “ Phong Nhược nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải hắn sợ đánh thua tiểu nha đầu này không chừng đã lao vào cướp! “ Hì hì! Sao phải thế! Hòa thuận mới có thể phát tài! “ Tiểu nha đầu này cười nghiêng ngả, ra vẻ rất đắc ý nói “ Được rồi! Mỗi người chúng ta lui một bước được không, chín chùm tơ nhện Ngân Giáp, đây là giá chót của bổn cô nương! “ “ Không có! Thêm một chùm cũng không có! “ Phong Nhược trợn mắt nói, hắn bị chọc tức muốn chết! “ Được rồi! Vậy thì tám chùm nhé? Ngươi cũng biết là ta rất vất vả mới chế tạo được bộ Tuyết tằm sáo trang này! “ “ .... ” “ Thôi được, bảy chùm nhé? Nói sao thì ta cũng là một mỹ nữ đó! Ngươi sẽ không tuyệt tình như vậy chứ? “ “ ...... “ “ Rồi rồi! Hôm nay ta gặp ngươi coi như là xui xẻo, nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi cũng thấy tội, năm chùm tơ nhện Ngân Giáp, đưa đây! “ Tiểu nha đầu này cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý đổi lấy năm chùm tơ nhện, cũng may là trong tay Phong Nhược chỉ có năm chùm, nếu không chắc đã sơm bị nàng lừa rồi. “ Cám ơn! “ Phong Nhược đưa tới năm chùm tơ nhện sau đó cầm bộ Tuyết Tằm sáo trang quay người rời đi, hắn thật sự rất sợ tiểu nha đầu gian thương này! “ Này này! Lần sau còn có sợi tơ như vậy nhớ bán cho ta nhé! “ Tiểu nha đầu nhiệt tình hô với theo. “ Hừ! Bán cho ngươi sao? Nằm mơ đi! “ Phong Nhược thầm nghĩ cho bớt giận, nhưng trong lòng cũng tính toán xem lần này trở về có nên bắt con Ngân Giáp tri thù kia lại không, qua lời tiểu nha đầu kia thì hình như nó rất có giá trị đấy! Trở lại chỗ tập trung của mọi người, Phong Nhược phát hiện ra đám người Khúc Vân đã sớm trở về, nhưng trên mặt ai cũng rất nghiêm nghị, hiển nhiên là việc đám người Sở Thiên đi cùng Thiếu chủ Ngự Thú môn làm cho bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn, mặc dù nói hai bên đều là đệ tử Thanh Vân môn, Sở Thiên còn chưa dám hạ độc thủ nhưng một khi bị hắn chặn lại chắc chắn thì việc bị cướp bóc là bình thường, không ai muốn hai tay dâng Ngũ Hành thạch mà mình vất vả khổ cực kiếm được cho người khác nhét vào túi. “ Khúc sư huynh, các ngươi có tính toán gì chưa? “ Phong Nhược hỏi thẳng, hắn không muốn chạm mặt đám người của Sở Thiên, đám người Khúc Vân đỡ hơn, nhiều nhất cũng chỉ bị cướp một ít Ngũ Hành thạch, loại chuyện này trước đây cũng đã từng xảy ra rồi, nhưng hắn thì khác, tên Sở Thiên từng tuyên bố muốn chặt bỏ một cánh tay cũng một chân của hắn, cho nên đám người Khúc Vân có quyết định như thế nào thì tối nay hắn cũng phải rời khỏi nơi này! Khúc Vân có chút khó khăn nhìn Phong Nhược một chút rồi mới nói : “ Lưu sư thúc của bổn tông vừa mới tới, hắn ra lệnh cho tất cả đệ tử Thanh Vân tông tụ họp về nơi này do mấy thành thị của người phàm trong khu vực Nhạn Bắc bị Thi Quỷ chiếm, mấy vạn người phàm cũng bị biến thành Thi Quỷ. Thế nên liên minh tu tiên Nhạn Bắc ra lệnh cho các tông môn phái người ra áp chế để tránh cho sự việc này tiếp tục mở rộng! Chưởng môn chúng ta hai ngày sau cũng mang theo năm mươi người đệ tử đời thứ hai tới nơi này! Vì vậy mà ta nghĩ có chưởng môn ở đây thì tên Sở Thiên kia không dám ngang ngược quá mức đâu! “ Thi Quỷ sao? “ Phong Nhược hơi sửng sốt, nếu như thế thì đám người Khúc Vân đúng là khó mà có thể lặng lẽ rời khỏi đây, chỉ có điều chưởng môn nếu đã mang đệ tử đời thứ hai tới đây thì còn cần đám đệ tử đời thứ ba này ở lại làm gì? Nên biết toàn bộ những đệ tử đời thứ hai kia đều là cao thủ Trúc Cơ kỳ, tu luyện qua Ngự Kiếm thuật, trong vòng trăm trượng lấy đầu người khác là việc dễ dàng, cho nên việc tiêu diệt Thi Quỷ nguy hiểm như vậy đáng ra không nên đưa đám đệ tử đời thứ ba tới đó mới đúng! Mặc dù trong lòng còn thắc mắc nhưng Phong Nhược cũng không nói ra, cũng may hiện giờ hắn chưa phải là một đệ tử của Thanh Vân tông, hoàn toàn không cần nghe theo lệnh này, huống chi đám người Mã Viễn Lương Thực còn hận hắn tới tận xương tủy, không dám động thủ do sợ chưởng môn nhưng nếu tiến tới chiến trường chắc chắn sẽ làm ra nhiều việc khuất tất, cho nên bất kể ra sao hắn cũng không tham dự vào chuyện này. “ Xin lỗi ngươi Khúc sư huynh, ta không muốn chạm mặt đám người đó nên sẽ rời đi trong đêm nay, ta đã mua một con Kên Kên cấp hai nên việc bay trong đêm tối sẽ không xảy ra vấn đề gì! “ Phong Nhược không do dự mở miệng nói. “ Ừ, như vậy cũng tốt, nhưng ngươi trở về một mình thì phải cực kỳ cẩn thận nhé! “ Khúc Vân gật đầu nói. “ Tốt! Gặp lại mọi người ở Thanh Vân sơn! “ Phong Nhược hướng về mọi người gật đầu một cái, sau đó mở phong ấn con Kên Kên cấp hai, trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm mịt mờ. Nhìn thấy bóng dáng của Phong Nhược biến mất, Đường Thanh buồn bực nói : “ Khúc sư huynh, hay chúng ta cũng lén trở về, Lưu sư thúc kia là người của Thiên Xu viện, hắn dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải nghe theo, nhất là còn phải hợp tác với đám người Sở Thiên kia nữa chứ, vừa nghĩ tới đã cảm thấy khó chịu! “ “ Đúng thế! Khúc sư huynh, ngay cả chưởng môn nhân cũng đã mang đệ tử đời thứ hai tới trước tiêu diệt Thi Quỷ, những đệ tử đời thứ ba như chúng ta đi theo để làm gì, dọn dẹp chiến trường à? Vừa ngửi tới cái mùi đó là ta đã không chịu nổi rồi! “ Nghiêm Minh cũng lắc lắc đầu nói. “ Cũng không hoàn toàn xấu như thế, nếu sự việc gây ra ảnh hưởng lớn như vậy thì có thể trong bầy Thi Quỷ kia sẽ có tồn tại Thi Quỷ cấp cao, nếu như may mắn không chừng có thể lấy được mấy viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm, tiểu tử Phong Nhược không nhìn ra, chẳng lẽ các ngươi cũng không nhận ra hay sao? “ Phương Huyễn đứng một bên đột nhiên mở miệng nói. Nghe Phương Huyễn nói thế đám người Khúc Vân chỉ hơi nhíu mày nhưng không nói gì thêm, hiển nhiên là cũng ôm hy vọng với những viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang