[Dịch]Phong Ngự
Chương 33 : Ngân Giáp tri thù
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
Nghe được giọng nói của Phong Nhược, người đệ tử của ngự thú môn kia mới mở mắt, đảo qua đảo lại trên người hắn một lúc, sau đó nghi ngờ hỏi : “ Ngươi muốn mua à? Ngươi có đủ Ngũ Hành thạch sao? Ta đề nghị ngươi tốt hơn là mua một con thú cưỡi Bạch Vũ hạc, vừa dễ bảo lại tiện nghi, nhìn ngươi chắc cũng không khá giả gì, chỉ lấy rẻ ngươi bảy mươi lăm viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch thôi!”
“ Ách! “ Phong Nhược sửng sốt, lúc này mới nhớ ra là trên người mình còn mặc quần áo vải thô, rất nổi bật giữa nơi mà toàn sáo trang tinh xảo này, không trách được nãy giờ đi ngoài đường bị rất nhiều người nhìn với ánh mắt kỳ quái.
“ Hắc! Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, nhưng ta thật sự muốn mua con Kên Kên cấp hai này, ngươi có thể giảm giá chút không? “ Phong Nhược vừa nói vừa hơi bực mình, tên tiểu tử này không biết làm ăn rồi, ánh mắt kém hơn tên gian thương Khúc Vân nhiều!
“ A! “ Tên đệ tử Ngự Thú môn nhìn Phong Nhược với vẻ khó tin một lúc, sau đó mới chậm rãi giới thiệu : “ Đây là con linh cầm chiến đấu cấp hai Kên Kên, có thể bay trong đêm tối, chở được vật nặng tối đa là hai trăm cân, giá bán là hai trăm bốn mươi viên Ngũ Hành thạch, thiếu một viên cũng không bán!”
“ Hai trăm bốn mươi viên? Gấp ba lần giá tiền Bạch Vũ hạc, cái giá này cũng khá hợp lý, dù sao thì mười con Bạch Vũ hạc cũng không đánh lại một con Kên Kên cấp hai! “ Phong Nhược đứng tính toán một lúc, hắn vốn có một trăm hai mươi bốn viên Ngũ Hành thạch, sau đó còn đổi thêm hai trăm mười viên nữa, tất cả là ba trăm ba mươi bốn viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch, nếu mua con Kên Kên này sẽ còn dư lại chín mươi sáu viên, số tiền này chắc chắn là không đủ mua sáo trang rồi.
Suy nghĩ thêm chút, Phong Nhược mới nói : “ Ta chỉ có hai trăm ba mươi viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch, ngươi có bán hay không! “
Tên đệ tử Ngự Thú môn nghe được giọng nói cứng rắn của Phong Nhược liền nhìn hắn thêm một cái, sau đó cười nói : “ Nhìn dáng vẻ chật vật của ngươi chắc cuộc sống trong môn phải cũng khá khó khăn hả? Cũng được, con Kên Kên này vốn do ta tự bồi dưỡng, bán ngươi giá hai trăm ba mươi viên Ngũ Hành thạch không tệ! Nếu sau này muốn đổi thú cưỡi phi hành chiến đấu cấp cao hơn cứ tới tìm ta! Ta là Đinh Hiên đệ tử Ngự Thú môn!”
“ Ra là Đinh sư huynh! Ngưỡng mộ đã lâu! “ Phong Nhược khách sáo nói, nhanh chóng giao dịch với Đinh Hiên, hắn cũng không muốn làm quen với Đinh Hiên này, không chừng sau này đối phương còn có thể đuổi giết hắn nữa.
Đinh Hiên cũng không để ý nhiều, sau khi nhận được Ngũ Hành thạch của Phong Nhược liền đưa cho hắn một chiếc phong ấn hoàn màu xanh đậm bên trên khắc hình Kên Kên, cái phong ấn hoàn này là đồ bán kèm với con Kên Kên kia, nhưng nếu là thú cưỡi phi hành từ cấp ba trở nên thì phải mua phong ấn hoàn riêng biệt.
Sau khi phong ấn con Kên Kên cấp hai uy phong kia, Phong Nhược nhanh chóng rời đi, hiện giờ hắn còn phải mua một bộ Tuyết Tằm sáo trang nữa. Hắn không dám hy vọng mua được đồ do đệ tử Diệu Âm môn chế tạo mà chỉ có thể tới những môn phái khác để mua.
Nhưng Phong Nhược đi rất lâu cũng không thấy chỗ nào bán ra Tuyết Tằm sáo trang, trời cũng đã khuya nên nhiều người tu đạo đã thu hồi gian hàng của mình, dù sao hôm nay mới chỉ là ngày bắt đầu của chợ phiên Thiên Nãng sơn, về sau còn kéo dài tới năm ngày nữa!
Trong lòng suốt ruột, đột nhiên Phong Nhược nhìn thấy không xa cách đó có một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng đó, từ bóng dáng có thể đoán được người này hẳn là nữ, hắn vội vàng đi về phía trước, mượn những vầng sáng của các loại trận pháp phòng ngự xung quanh có thể thấy được đây là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng tu vi không tệ, đã là Luyện Khí hậu kỳ, điều này làm cho Phong Nhược thêm cảm khái, trong đám đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông đạt tới Luyện Khí hậy kỳ cũng chỉ được mười mấy người, nhưng giờ những môn phái khác tùy tiện người nào cũng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, không trách được địa vị của Thanh Vân tông trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc lại thấp như thế!
Thiếu nữ kia nhìn thấy Phong Nhược đi tới thì chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi không thèm quan tâm nữa, dường như biết chắc rằng hắn sẽ không mua thứ gì.
Nhưng Phong Nhược cũng không quan tâm tới cái này, thứ vật phẩm mà cô gái này bán ra chính là Tuyết Tằm sáo trang, hơn nữa phẩm chất cũng rất tốt, dù chưa truyền pháp lực vào đó nhưng nó vẫn toát ra một tầng ánh sáng mỏng manh!
Liếc mắt nhìn Phong Nhược cũng đoán được đây tuyệt đối là cực phẩm Tuyết Tằm sáo trang, vì những sợi tơ tuyết tằm dùng để chế tạo Tuyết Tằm sáo trang cũng có sự chênh lệnh khá lớn, cái này liên quan rất lớn tới việc cho Tuyết Linh tằm ăn, nếu chăm sóc thật tốt thì sợi tơ do Tuyết Linh tằm nhả ra sẽ tinh khiết như ngọc, có ánh sáng phát ra, còn nếu chăm sóc không kỹ thì tơ tuyết tằm sẽ mờ đục, độ bền cũng rất thấp.
Phong Nhược chăm sóc Tuyết Linh tằm nửa năm cũng chưa hề thu được loại tơ Tuyết Tằm có chất lượng cao như vậy, thực tế tất cả đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông chăm nuôi Tuyết Linh tằm cũng khó mà làm được thế, nếu không thì đám người Đường Thanh cũng không tiêu tốn một số tiền lớn đi mua Tuyết Tằm sáo trang của đệ tử Diệu Âm môn chế tạo ra.
“ Ách, xin hỏi cô nương, ngươi bán bộ Tuyết Tằm sáo trang này bao nhiêu viên Ngũ Hành thạch? “ Mặc dù biết rõ mình không mua được nhưng Phong Nhược không nhịn được vẫn hỏi một câu.
“ Một trăm năm mươi viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch! “ Thiếu nữ kia không thèm ngẩng đầu lên đáp lại ngắn gọn, nhưng trong giọng nói không giấu được vẻ tự tin, làm cho dũng khí mặc cả của người khác bị dập tắt ngay.
“ Một trăm năm mươi viên sao! “ Phong Nhược nhịn không được hít một hơi lạnh, hắn cũng biết Tuyết Tằm sáo trang do những môn phái khác bán ra cao nhất cũng chỉ một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm, mà tiểu nha đầu này vừa mở mồm ra đã muốn gấp rưỡi!
Nhưng nhìn đến bộ Tuyết Tằm sáo trang đang lóe ra những tia sáng yếu ớt kia thì Phong Nhược không thể không công nhận giá tiền này không đắt, chỉ tiếc là trên người hắn không còn nhiều Ngũ Hành thạch như vậy!
Suy nghĩ mông lung một chút, Phong Nhược cắn răng lấy những sợi tơ nhện mình kiếm được trước đây không lâu ra, những sợi tơ này ít nhất cũng vượt qua phẩm chất của tơ Tuyết Tằm, dùng để chế tạo trang bị Lăng Vân chắc cũng không vấn đề gì. Nhưng hiện nay hắn không có bản lĩnh chế tạo trang bị Lăng Vân. Muốn chế tạo những sợi tơ này trở thành quần áo còn phải khắc lên đó trận pháp tương ứng, cho dù là hai mươi năm nữa hắn cũng không làm ra được một bộ Lăng Vân sáo trang!
“ Ách, vị đạo hữu này, xin hỏi ngươi còn cần loại nguyên liệu này không? Phong Nhược dò hỏi, mặc dù bán những sợi tơ nhện này đi không ổn nhưng trước mắt hắn lại là Tuyết Tằm sáo trang mà hắn đang rất cần!
Đầu tiên thiếu nữ kia không để ý, nhưng sau đó kêu khẽ một tiếng, nhận lấy đám tơ nhện mà Phong Nhược đưa tới, cẩn thận xem xét một lúc mới giật mình hỏi : “ Đây là tơ bạc do Ngân Giáp tri thù nhả ra, ngươi lấy được ở đâu? Con Ngân Giáp tri thù này có phải do ngươi nuôi dưỡng không? Ngươi có bán nó không?
Thiếu nữ hỏi dồn dập làm cho Phong Nhược tưởng như trong mộng, dù cho kiến thức của hắn không bằng tên gian thương Khúc Vân nhưng cũng biết con nhện bị mình dọa cho sợ kia hẳn rất quý giá, nên hắn không hề nghĩ nhiều mà cố tình hỏi : “ Ngân giáp tri thù? Ta chưa hề nghe nói qua, cũng chưa từng nhìn thấy, đám tơ nhện này là do ta tình cờ tìm thấy trong một hang động ở nơi hoang dã thôi, lúc lấy xuống cũng tốn rất nhiều công sức!
Nghe thấy Phong Nhược nói thế thiếu nữ kia không khỏi thở dài tiếc nuối, sau đó khôi phục vẻ không quan tâm nói : “ Sợi tơ bạc này mặc dù không tệ nhưng lúc ngươi lấy xuống thì quá mạnh tay làm cho giá trị của nó giảm đi một nửa, còn nữa, đám tơ nhện này quá ít, ta không dùng được vào việc gì, giá trị giảm thêm một nửa, nếu ngươi bán thì ta trả ngươi mười viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm! “
* Tri thù : Nhện.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện