[Dịch]Phong Ngự

Chương 32 : Ngự Thú môn

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Khúc Vân vừa phân phó xong thì ngoài Phương Huyễn ở lại bố trí Như Sơn trận còn đám người Khổng Phi, Nghiêm Minh đều nhanh chóng lẫn vào đám người, ngay cả Khúc Vân cũng nhanh chóng mất tích không biết đi đâu. Thấy cảnh này Phong Nhược cũng hiểu mỗi người bọn họ đều muốn đi mua vật phẩm mà mình cần, dù sao thì ở chợ Thiên Nãng sơn cũng không có các cửa hàng đặc biệt chuyên bán một loại vật phẩm mà do người tu đạo tự mình bày bán, cho nên cần phải cẩn thận chọn lựa mới được, mặc dù hơi phiền phức nhưng cũng có chút thú vị, không chừng có thể chọn được thứ tốt. “ Đường sư huynh, để ta tự xem cũng được rồi! Dù sao nơi này cũng rất an toàn!” Phong Nhược cười nói với Đường Thanh. “ Hắc! Không sao! Vốn ta cũng không muốn mua thứ gì, hiện giờ cũng không còn nhiều Ngũ Hành thạch!” Đường Thanh không để ý nói, hắn có thể đổi được một viên hạ phẩm Ngũ Hành thạch kim thuộc tính rất khan hiếm coi như không uổng chuyến đi này, “ A đúng rồi, ngươi định mua Tuyết Tằm sáo trang sao? Ta khuyên ngươi nên tới chỗ đệ tử Diệu Âm môn mà mua, Tuyết Tằm sáo trang của các nàng làm ra hơi đắt một chút nhưng chất lượng tốt nhất trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc!” “ Diệu Âm môn? Nghe có chút cổ quái! “ Phong Nhược hiếu kỳ hỏi. “ Hắc! Không có điểm gì cổ quái đâu, chỉ vì Diệu Âm môn chỉ thu nữ đệ tử, hơn nữa mỗi người đều xinh đẹp như hoa, đừng nghĩ các nàng chỉ là con gái nhưng thực lực cũng rất mạnh, tuy chỉ xếp thứ sáu trong tu tiên liên minh nhưng so ra còn lợi hại hơn bổn tông nữa!” Trên mặt Đường Thanh hiện lên vẻ hâm mộ nói. “ Diệu Âm môn am hiểu nhất là luyện chế sáo trang, cho nên mỗi lần diễn ra chợ phiên Thiên Nãng sơn đều có một ít đệ tử Diệu Âm môn tới sớm bán ra các loại trang bị, tất nhiên là những môn phái khác cũng có đặc điểm riêng của họ, giống như Cổ Kiếm tông am hiểu việc chế tạo kiếm, cho nên đệ tử bọn họ chủ yếu bán ra kiếm khí từ nhất phẩm tới tam phẩm, còn có Ngự Thú điện nữa, những linh thú phi hành cấp thấp này của chúng ta đều mua từ chỗ của bọn họ!” “ Ngoài sáo trang, kiếm khí và thú cưỡi phi hành thì trong chợ phiên Thiên Nãng sơn còn bán ra linh phù cấp thấp, linh đan. Ngươi cũng có thể bán vật phẩm của mình ra, nhưng những tên Luyện Khí kỳ như chúng ta chỉ coi như đám tiểu nhân vật mà thôi, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia mới là những đại gia. Mỗi lần họ giao dịch cũng tới mấy ngàn viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch, mà đồ vật bọn họ bán ra đều là hàng hóa cực phẩm, đáng tiếc chúng ta không mua nổi! Vừa nghe Đường Thanh kể Phong Nhược vừa cùng hắn sánh vai chậm rãi đi về phía trước, mà hai bên thì có rất nhiều người tu đạo bày ra vật phẩm mình muốn bán, mặc dù phẩm chất không cao nhưng cũng đủ làm cho Phong Nhược hoa cả mắt. “ Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi, còn chưa có vậy gì tốt, đợi đến ngày thứ ba sẽ xuất hiện những cao thủ Trúc Cơ kỳ, lúc đó mới là thời điểm náo nhiệt nhất, tất nhiên cũng không ảnh hướng gì đến chúng ta! “ Đường Thanh có chút tự giễu nói. Phong Nhược nghe Đường Thanh nói cũng khá đồng cảm với hắn, những vật phẩm tu tiên hắn nhìn được hai bên đường đều là những vật mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy, thậm chí còn chưa từng nghe nói qua, chút tài sản nhỏ trong người hắn hiện nay cũng chỉ mua một hai thứ mà thôi. Đột nhiên từ trong bầu trời chợt truyền đến một tiếng rít cực kỳ hung ác, thanh âm rất lớn làm Phong Nhược tí nữa không nhịn được mà phải bịt lỗ tai lại, mà những thú cưỡi phi hành trên bầu trời cũng trở nên run rẩy, thậm chí con đại điêu màu vàng trên cấp năm kia cũng không còn thần thái ung dung nữa mà dang rộng hai cánh, giống như chuẩn bị chiến đấu vậy. Cho đến khi tiếng rít dừng lại thì một bóng đen to lớn mới xuất hiện phía trên chợ phiên, dáng vẻ của bóng đen này cuối cùng cũng lộ ra trong ánh đèn sáng ngời, may mà Phong Nhược sớm chuẩn bị tâm lý nếu không đã bị dọa cho giật mình. Bóng đen kia mặc dù cũng có hai cánh khổng lồ nhưng cái đầu lại là đầu của một con hổ thật lớn, trong cái miệng như chậu máu kia đầy những chiếc răng trắng nhởn nhọn hoắt khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi. “ Đây là dị thú Hổ đầu cấp sáu, là thú cưỡi của Thiếu môn chủ Ngự Thú môn!” Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Đường Thanh nhìn thấy con dị thú này, thấp giọng giải thích cho Phong Nhược, “ Còn nữa, Ngự Thú môn cũng xếp hạng hai trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc cho nên những đệ tử của môn phái này đều rất ngang ngược phách lối, mặc dù chúng còn chưa dám hoành hành ngang ngược ở trong chợ phiên Thiên Nãng sơn này nhưng tốt nhất là tránh xa chúng một chút, nếu bị để ý tới thì rất phiền toái!” Nghe Đường Thanh nói thế Phong Nhược đành cười khổ một cái : “Đường sư huynh, sợ rằng chúng ta đã bị theo dõi rồi, đám Thiên Xu viện Sở Thiên dường như đi chung với mấy người Ngự Thú môn!” “ Cái gì? “ Đường thanh ngẩn ngơ một lúc mới nhìn thấy Sở Thiên cùng thuộc hạ của hắn đang ở phía sau con dị thú đầu hổ kia, chỉ là đám Sở Thiên vốn phách lối ngang ngược ở Thanh Vân tông giờ lại giống như mấy con chuột nhắt vậy, không ngừng nịnh nọt mấy tên đệ tử Ngự Thú môn xung quanh, cũng may bởi sắc trời khá âm u nên đám người Sở Thiên không nhìn thấy hắn và Phong Nhược, nhưng toàn bộ chợ phiên Thiên Nãng sơn vốn không lớn, sớm muộn gì hai bên cũng chạm mặt nhau. Sau khi Thiếu chủ Ngự Thú môn diễu võ dương oai trong không trung một lúc mới dẫn đám thủ hạ cùng đám người Sở Thiên đến một nơi khá xa dựng trại, tới lúc này thì đa số người tu đạo trong chợ phiên mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cấp bậc của con dị thú kia quá cao, chỉ bằng uy áp đã có thể chấn nhiếp toàn bộ tu sĩ tu vi Luyện Khí hậu kỳ trở xuống. “ Không ổn! Ta nhất định phải sớm nói chuyện này cho Khúc sư huynh biết, Phong Nhược ngươi tự mình đi xung quanh xem xét đi! Dù chạm mặt đám người Sở Thiên cũng không sao, bọn hắn không dám động thủ ở nơi này đâu!” Đường Thanh vội vàng nói một câu liền nhanh chóng theo đường cũ trở về. Nhìn bóng dáng của Đường Thanh biến mất, trong lòng Phong Nhược càng trở nên nặng nề, hắn sớm biết đám người Sở Thiên sẽ tới chợ phiên Thiên Nãng sơn này nên đã chuẩn bị ứng phó với nhiều loại phiền phức, nhưng không ngờ Sở Thiên lại có quan hệ với nhóm đệ tử Ngự Thú môn, vừa rồi từ vẻ mặt kinh hoàng của Đường Thanh cũng có thể đoán được mấy người bọn họ khó có thể chống lại đối phương. Phong Nhược hít sâu một hơi ổn định lại tâm lý, lúc này việc hắn muốn làm nhất chính là trong đêm dời khỏi nơi này, mà đám người Khúc Vân chắc cũng có ý nghĩ tương tự! “ Trước hết mình cứ mua một con Kên Kên đã, như vậy thì tốc độ phi hành chẳng những tăng lên mà còn có thể bay trong đêm tối! Nếu không thì sẽ ngáng chân đám người Khúc Vân!” Phong Nhược suy nghĩ thật nhanh vừa xem xét xung quanh, mặc dù bây giờ hắn rất muốn mua được một bộ Tuyết Tằm sáo trang nhưng lúc này thì thú cưỡi phi hành quan trọng hơn. Tìm kiếm một lúc lâu Phong Nhược mới nhìn thấy một con Kên Kên cấp hai dáng vẻ cực kỳ hung ác đang đậu trên khu đất trống, đằng sau nó là một thanh niên có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, nhìn áo choàng trên người hắn có thể xác định đây là đệ tử của Ngự Thú môn, nhưng dường như hắn không cùng nhóm với đám Sở Thiên ban nãy. Trong lòng hơi do dự một chút nhưng Phong Nhược vẫn tiến lên trước hỏi : “ Xin hỏi sư huynh, ngươi có bán con Kên Kên này không?” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang