[Dịch]Phong Ngự
Chương 31 : Chợ phiên Thiên Nãng sơn
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
"Cứ nhận lấy đi Phong Nhược, sau này đến lúc ngươi có được một thanh nhị phẩm kiếm khí thì dùng viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm này tinh luyện là được!" Khúc Vân mỉm cười nói, tiện tay đưa viên Ngũ Hành Thạch sang.
Kỳ thật Khúc Vân bỏ qua mọi người mà tuyên bố viên Ngũ Hành thạch kia do Phong Nhược sở hữu ngoài việc Phong Nhược biểu hiện ra tác dụng kinh người trong trận, còn do hắn rất coi trọng tiềm lực của Phong Nhược, hắn có ánh mắt sắc bén của một tên gian thương, làm sao lại không nhìn ra được điểm đó? Nhất là khi Phong Nhược trực tiếp chịu một kích của Thi Quỷ cấp ba mà không hề bị thương nặng đã là một việc vô cùng cổ quái.
“ Chuyện này...” Nghe câu nói của Khúc Vân làm cho Phong Nhược rất là kinh ngạc, dù kinh ngạc nhưng hắn cũng không bỏ qua được việc tốt như vậy, nhưng viên hạ phẩm Ngũ Hành thạch này tốt nhất là để cường hóa kiếm khí nhị phẩm hoặc Lăng Vân sáo trang, hắn hiện giờ còn chưa mua nổi Tuyết Tằm sáo trang chứ đừng nói kiếm khí nhị phẩm.
Phong Nhược suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói : “ Khúc sư huynh, viên hạ phẩm Ngũ Hành thạch này trước mắt ta còn chưa dùng được, hay ngươi đổi thành thấp phẩm Ngũ Hành thạch cho ta được không? ”
“ Hắc! Để ta, để ta đổi cho! “ Phong Nhược vừa dứt lời thì Đường Thanh đã hưng phấn kêu lên, “ Hiện nay trên thị trường một viên hạ phẩm Ngũ Hành thạch có thể đổi được hai trăm viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch, ta đổi cho ngươi thêm mười viên, được không? “
“ Dựa vào cái gì mà phải đổi với ngươi? Phong Nhược, ta thêm cho ngươi mười lăm viên! Đổi với ta lời hơn! “ Mập mạp Nghiêm Minh không chịu yếu thế nói.
“ Đổi cho ngươi! Đổi cho ngươi thì ngươi lấy đâu ra Ngũ Hành thạch mua kiếm khí nhị phẩm? Cuối cùng cũng không dùng tới! “ Đường Thanh trừng mắt nhìn Nghiêm Minh nói.
“ Được rồi! Mập mạp! “ Nghiêm Minh đang định tiếp tục phản kháng thì bị Khúc Vân khoát tay ngăn lại, “ Công kích của tiểu đội chúng ta chưa mạnh, đưa viên hạ phẩm Ngũ Hành thạch này cho Đường Thanh thì tốt hơn. Như vậy thực lực sẽ tăng cường với chúng ta đều có lợi, chỉ là nếu trao đổi kiểu này thì người chịu thiệt sẽ là Phong Nhược! Nên biết ở chợ phiên không có ai muốn đưa ra trao đổi như vậy!”
“ Hắc! Không có gì, hiện giờ đệ cũng chưa dùng được nó, đổi lấy Ngũ Hành thạch thấp phẩm mua Tuyết Tằm sáo trang thì tốt hơn!” Phong Nhược cười cười nói, tiện tay nhận lấy hai trăm mười lăm viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch mà Đường Thanh đưa tới, nhìn không ra tên tiểu tử này cũng có vốn liếng thật lớn.
“ Tốt rồi! Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai chúng ta lập tức rời đi!” Khúc Vân tiếp tục phân phó, bây giờ trời đã khuya không có cách nào tiếp tục di chuyện, mọi người đành phải chịu mùi hôi thối này một đêm.
Nhìn mọi người nhanh chóng ngồi xuống khôi phục pháp lực, Phong Nhược ngược lại không thể nào nhập định được, nhìn qua trận chiến vừa rồi có thể thấy Phong Nhược biểu hiện rất tốt, nhưng hắn hiểu rất rõ phương thức chiến đấu này của hắn không hề cao minh chút nào, nếu như vui mừng quá sớm thì tương lai nhất định sẽ ăn nhiều đau khổ.
Ví dụ đơn giản nhất, nếu Khúc Vân có thể tiến cấp thành công trở thành Luyện Khí hậu kỳ như vậy pháp lực của hắn sẽ tăng thêm gấp đôi, nếu gặp lại sự tình như vậy hắn chỉ cần mở trận pháp trên Lăng Vân sáo trang, sau đó dựa vào thanh kiếm khí nhị phẩm vô cùng sắc bén kia thì một mình hắn cũng có thể nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ Thi Quỷ cấp một!
Phép thuật của Đổng Ngạn Ngu và Nghiêm Minh cũng giống như vậy, chỉ cần có đầy đủ pháp lực thì có thể phóng ra liên tục năm sáu hỏa cầu, dù nhiều Thi Quỷ hơn nữa cũng không đáng là gì!
Tóm lại là ưu thế hiện nay của hắn không thể tồn tại quá lâu, đến khi đám người Khúc Vân trở thành tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thì sự chênh lệch giữa bọn họ sẽ kéo giãn ra rất lớn, chứ đừng nói đến lúc là Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Không biết từ bao giờ trời đã sáng rõ, mọi người dần dần từ trong nhập định tỉnh lại, dưới sự chỉ huy của Khúc Vân tất cả đốt cháy hoàn toàn những thi thể tanh hôi kia, nếu để y như vậy không xử lý rất có thể ô nhiễm đến những động vật bình thường, thậm chí cả linh thú!
Sau khi xử lý xong tất cả, mọi người tìm một nguồn nước gần đó để rửa sạch hết những thứ dơ bẩn trên người, do đám người Khúc Vân có phòng ngự sáo trang nên việc thanh tẩy rất dễ dàng, chỉ có bộ quần áo vải trên người Phong Nhược là không có cách xử lý nào khác do bên trên đã dính đầy những thế uế tạp, hắn đành bất đắc dĩ lấy cây đuốc đốt cháy bộ quần áo này, sau đó mặc một bộ quần áo khác của thôn dân kia do Đường Thanh giữ lại, ít nhất thì cũng chưa tới mức trần truồng.
Khi mặt trời bắt đầu lên cao, đám người Phong Nhược mới mở phong ấn của thú cưỡi phi hành ra, hướng về phía chợ phiên Thiên Nãng sơn bay đến, cuối cùng đến khi chạng vạng tối thì ngọn núi Thiên Nãng sơn nguy nga mới xuất hiện trong mắt của bọn họ.
Phạm vi của Thiên Nãng sơn không rộng bằng Thanh Vân sơn, nhưng lại hiểm trở hơn nhiều, ba ngọn núi trung tâm đều cao vút chạm đến những tầng mây, bốn bên đều là những vách đá cao cả ngàn trượng, căn bản không có con đường nào đi lên bên trên ngọn núi trung tâm, chỉ có thể bằng thú cưỡi phi hành mới tới được đây.
Chợ phiên Thiên Nãng sơn được thiết lập ở trên một ngọn núi trung tâm, hai ngọn núi còn lại là do hai môn phái tu tiên khác năm giữ, điều này làm cho Phong Nhược càng thêm hâm mộ những đệ tử của hai môn phái này, bọn họ trong chốc lát là có thể chạy tới chợ Thiên Nãng sơn, còn bọn hắn muốn tới lại phải đi mất hơn hai ngày!
Như Khúc Vân giới thiệu thì chợ Thiên Nãng sơn vốn là chỗ mà đệ tử hai môn phái này tới giao dịch, dần dần mở rộng ra, cũng vì thế mà hai môn phái này trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc khá là giàu có!
Khi đám người Phong Nhược đến phiên chợ thì ở đã sớm xuất hiện nhiều người, hết sức náo nhiệt.
Chắc là do phiên chợ này mỗi hai tháng mới diễn ra một lần nên ở đây không có nhiều kiến trúc giống nhau, đa phần những người tu tiên đều tự mình chiếm một chỗ sau đó bố trí trận pháp phòng thủ, vì thế mà nếu liếc nhìn qua thì sẽ thấy đâu đâu cũng là những vầng hào quang do Như Sơn trận phát ra.
Do phiên chợ mới bắt đầu diễn ra nên thi thoảng lại nhìn thấy người tu đạo ngồi trên thú cưỡi phi hành tới đây, rất nhiều loại thú cưỡi phi hành xuất hiện, Phong Nhược cũng chỉ nhận ra vài ba loại trong đó, chỉ là rất ít khi xuất hiện thú cưỡi cấp thấp như Bạch Vũ hạc, hiển nhiên là ít có người tu đạo nào nghèo nàn như hắn.
Nhưng uy phong nhất trên bầu trời hiện tại là một con đại điêu màu vàng có sải cánh dài tới bảy tám trượng, Phong Nhược đoán con đại điêu này ít nhất cũng phải là linh thú cấp năm trở nên, vì dường như tất cả các thú cưỡi phi hành khác đều không dám đến gần nó trong vòng trăm trượng.
Trên lưng của đại điêu màu vàng có hai lão già râu dài nhàn nhã đánh cờ, còn con đại điêu này tự động bay chậm rãi xung quanh chợ phiên này.
“ Kia là hai vị tiền bối trông coi chợ phiên Thiên Nãng sơn, nghe nói cả hai đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ!” Lúc này Khúc Vân mới giải thích cho Phong Nhược, “ Trước hết chúng ta tìm vị trí ổn định đã, nơi này mặc dù nhìn thì rộng rãi nhưng đến lúc náo nhiệt thì phải có ít nhất hai ba ngàn người nữa! Còn ngọn núi này rất an toàn, mọi người có thể tự đi xung quanh xem, nếu phát hiện thứ gì tốt thì có thể mua, a còn nữa, Đường Thanh, ngươi cùng Phong Nhược đi xem một vòng, đừng để hắn bị người khác lừa!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện