[Dịch]Phong Ngự
Chương 27 : Quỷ thôn
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
“ Đường Thanh! Nghiêm Minh! Đổng Ngạn Ngu! Ba người các ngươi lấy ngọn núi này làm trung tâm kiểm tra tình hình năm mươi dặm xung quanh một lần! Ta cùng Phương sư huynh sẽ bố trí trận pháp phòng ngự, Phong Nhược cùng Đổng Phi lập tức đi kiếm thật nhiều củi chất vào trong trận doanh!
Vừa xuống dưới mặt đấy Khúc Vân đã nhanh chóng phân phó, mọi người cũng không hề chậm trễ tất cả đều nghe lệnh mà làm, hiển nhiên bọn họ sớm đã quen thuộc với tình hình này.
Phong Nhược đi theo Khổng Phi có chút thắc mắc, nơi đây rõ ràng thuộc về lằn ranh của Thanh Vân tông, đã có người phàm sinh sống, trên lý thuyết đáng ra sẽ không có linh thú gì lợi hại mới đúng, với tu vi của bọn hắn thì cả ngọn gió rét lạnh trên đỉnh Thanh Vân tông cũng không sợ, cần gì phải lấy thật nhiều củi để sưởi ấm?
Chẳng qua Phong Nhược đều để những nghi vấn này ở trong lòng mà thôi, Khúc Vân bố trí việc cũng không thừa, ở một nơi xa lạ như vậy cẩn thận một chút cũng đúng!
Việc thu thập củi rất nhẹ nhàng, xung quanh núi này không có phàm nhân sinh sống, ở đây còn có một khu rừng thật lớn, Khổng Phi cùng Phong Nhược không có ý định muốn đi nhặt củi khô làm gì mà mỗi người đều rút kiếm khí của mình chém loạn xạ, tiếng “ Rắc rắc rắc! “ vang lên liên tục, nháy mắt đã ngã xuống hơn trăm cây lớn nhỏ khác nhau, chỗ củi này đừng nói chỉ để đốt lửa mà dùng để xây một lâu đài nhỏ cũng không vấn đề gì.
“ Hắc hắc! Khổng sư huynh, lần nào ngươi cũng bị phân công đi đốn củi sao? “ Phong Nhược giắt Thanh Phong kiếm khí trên lưng, tay ôm hai gốc cây to cỡ một người nhẹ nhàng đi về hướng trận doanh.
Khổng Phi đang định trả lời thì thấy hành động của Phong Nhược, đột nhiên kinh sợ nói : “ Phong Nhược, từ khi nào mà sức lực của ngươi mạnh như vậy? Gần như là bằng Khúc sư huynh rồi!”
“ A? Thế sao?” Phong Nhược nhìn hai gốc cây trong tay mình, bỏ đi một ít cành cây vớ vẩn thì mỗi gốc cũng phải nặng tầm hơn ngàn cân rồi! Mà hai gốc cây là hơn hai ngàn cân, mình không vận dụng pháp lực mà có thể ôm lấy dễ dàng sao!
“ Chẳng lẽ đây là hiệu quả của Phi Phượng thủ trạc mang đến? “ Phong Nhược nghĩ thầm, hắn biết rất rõ dù thể chất hắn tăng lên nhiều nhưng cố lắm cũng chỉ cầm được vật nặng tầm ngàn cân thôi, cũng không dễ dàng làm như vậy, tất nhiên là nếu sử dụng pháp lực lại là chuyện khác.
Nguyên nhân Phong Nhược cũng không nói với Khổng Phi mà chỉ cười “ Hắc hắc “ hai tiếng rồi tiếp tục vận chuyển những cây cối này.
Chỉ mất một chút thời gian là hai người Phong Nhược đã đưa hết gần trăm cái cây về tới trận doanh, chút việc này với bọn hắn chẳng đáng là gì, tiếp theo cũng rất đơn giản, bổ nhỏ những cái cây cối này để trở thành những cây củi dễ cháy là được.
Sau khi làm xong hết mọi việc, Phong Nhược lấy ra Ánh Nguyệt đoản đao vung vẩy chém về phía đống củi, lập tức một ngọn lửa hừng hừng dấy lên ở trên đó, cũng không có gì kỳ lạ cả, Hỏa Diễm đao chính là do tác dụng của Ngũ Hành thạch và pháp lực tạo nên, đừng nói là mấy cây gỗ ẩm ướt này mà dù cho là khối băng thì cũng đốt được.
Lúc này Phong Nhược dành đa phần sự chú ý của mình vào Khúc Vân và Phương Huyễn đang bố trí trận pháp phòng ngự, chỉ là công việc kỳ bí này Phong Nhược nhìn hoàn toàn không hiểu gì hết, Khổng Phi ngược lại có thể nhận biết một chút.
“ Đây là một tám loại trận pháp cơ sở - Như Sơn trận, vừa có thể tăng cường năng lực phòng ngự của sáo trang, vừa có thể phòng ngự xung quanh, phạm vi hiệu quả là ba mươi trượng, thời gian tồn tại còn tùy thuộc vào số lượng và chất lượng của Ngũ Hành thạch khảm vào đó, Khúc sư huynh và Phương sư huynh đang bố trí loại trận pháp cấp thấp nhất, chỉ cần khảm vào đó năm viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch là có thể duy trì thời gian trong một đêm!
“ Ồ! Hóa ra Ngũ Hành thạch còn có tác dụng này! “ Phong Nhược ngạc nhiên nói, hiện giờ hắn mới hiểu vì sao đám người Khúc Vân thu được nhiều Ngũ Hành thạch nhưng cũng dùng hết rất nhanh, thì ra ngoài việc dùng Ngũ Hành thạch để tinh luyện cường hóa binh khí cùng trang bị còn có thể dùng vào trận pháp!
“ Điều này là tất nhiên, mỗi lần săn bắt chúng ta đều hao tốn rất nhiều Ngũ Hành thạch, lần này chỉ khảm vào Như Sơn trận pháp năm viên Ngũ Hành thạch, nhưng nếu ở những địa phương khác nguy hiểm hơn phải đưa vào tới hai mươi viên mới được! Còn điều nữa, những thú cưỡi chiến đấu kia mỗi tháng cũng cần ăn một viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch, nếu nghèo một chút thì cũng khó mà nuôi được!” Khổng Phi chán nản nói.
“ Như vậy sao! “ Phong Nhược cũng theo lời Khổng Phi mà trở nên cảm khái, lúc trước hắn tưởng mình mua một con Kên Kên sẽ không phải là một vấn đề lớn, nhưng bây giờ thì còn phải cẩn thận xem xét lại, dù sao thì mỗi năm Bạch Vũ hạc cũng chỉ ăn hết một viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch, còn loại Kên Kên này lại tiêu tốn hơn Bạch Vũ hạc mười hai lần! Thật là khó nuôi!
Trong lúc Phong Nhược, Khổng Phi nói chuyện thì Khúc Vân và Phương Huyễn cũng đã bố trí xong Như sơn trận, theo pháp quyết mà Phương Huyễn đánh ra, bên trong phạm vi ba mươi trượng xuất hiện một quần sáng vàng mông lung, nhìn thoáng qua thì giống như một chiếc lồng màu vàng chụp xuống vậy.
“ Hắc hắc! Thật là tốt! “ Phong Nhược thở dài trong lòng, hắn càng ngày càng muốn trở thành đệ tử Thanh Vân tông, chỉ cần gia nhập được thì những trận pháp cơ sở này sẽ được truyền thụ miễn phí!
“ Cũng may là mình đột nhiên có vị một sư phụ, chắc không bao lâu nữa sẽ được như ý nguyện! “
Trong khi Phong Nhược còn đang suy nghĩ thì đám người Đường Thanh ra ngoài thăm dò đã cưỡi Kên Kên trở về, nhưng dường như trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kỳ quái.
“ Tình hình sao rồi? “ Thu ba người vào trong trận pháp xong Khúc Vân lập tức hỏi.
“ Chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng dường như chỗ này có chút quỷ quái! Bọn đệ phát hiện một thôn xóm của người phàm cách đây mười mấy dặm, lúc này đáng ra họ phải nổi lửa nấu cơm mới đúng, nhưng lúc chúng ta đến thì thôn này vô cùng yên tĩnh, hết sức quỷ dị! “ Đường Thanh trên mặt hơi tái nói.
“ Bọn đệ vốn cho là thôn này gặp phải chiến loạn, nhưng tới khi bọn đệ tới gần mới phát hiện ra phòng ốc ở thôn xóm này không hề có dấu vết bị phá hoại, kiểm tra bên trong mấy phòng ốc thì không có bất kỳ vật sống nào, thậm chí một con ruồi cũng không có, nhưng quần áo, đồ đạc hay lương thực đều còn nguyên, dường như những thôn dân kia không mang theo bất kỳ thứ gì tự động biến mất toàn bộ!
Nghe xong lời của Đường Thanh trên mặt cả đám liền hiện lên vẻ khó coi, mặc dù mỗi người từ nhỏ đều săn giết linh thú, ai cũng đều rất cam đảm, nhưng việc quỷ dị như hôm nay là lần đầu gặp phải, không trách được bọn họ đều trở nên khẩn trương.
“ Chắc là.... chắc là những thôn dân kia đều đi ra ngoài chơi đấy! Chúng ta quản họ làm gì , ở đây dựng trại một đêm sáng sớm mai liền đi Thiên Nãng sơn là được! “ Khổng Phi đột nhiên đề nghị, hiển nhiên là hắn có chút lo sợ.
“ Đúng đúng! Những người phàm kia đâu liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi mà! “ Nghiêm Minh cũng nói theo, vừa rồi chính mắt hắn đã nhìn thấy sự quỷ quái của thôn xóm kia nên tới bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“ Chuyện này không hề đơn giản như vậy đâu! “ Lúc này Khúc Vân mới nhíu mày nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía tây nơi mắt trời đang lặn xuống, cuối cùng thở dài nói : “ Thôi cũng được! Chúng ta chỉ là đi ngang qua thôi, tối nay mọi người nên đề cao cảnh giác, Phương sư huynh phiền huynh thêm vào Như sơn trận mười năm viên Ngũ Hành thạch nữa!.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện