[Dịch]Phong Ngự

Chương 25 : Phi Phượng thủ trạc ( Phần 2 )

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Cho đến khi rời khỏi tiểu cốc, Phong Nhược vẫn còn chút mơ mơ màng màng, đủ loại sự việc trước đó khiến cho hắn cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng vậy. Nếu không phải chiếc Phi Phượng thủ trạc lạnh như băng vẫn yên ổn đeo trên cổ tay hắn thì hắn đã nghĩ sự việc vừa rồi chỉ như một giấc mơ. Chỉ là hắn không biết cái Phi Phượng thủ trạc này là loại thần vật gì? Đeo ở cổ tay lại biến mất giống như phong ấn hoàn, làm cho Phong Nhược cũng thoát được một chuyện rất khó xử, bất kể ra sao thì hắn cũng là một nam nhân đích thực a! Đeo một chiếc thủ trạc của nữ nhân thì cực kỳ cổ quái! Nếu mà bị người khác nhìn phát hiện thấy thì..., hắn vừa nghĩ tới tình hình đó tóc gáy đã dựng ngược hết cả lên. Nói thế nào thì đây cũng là vật do sư phụ ban tặng, lời sư phụ khó cãi! Quan trọng hơn là Phong Nhược phát hiện bản thân sau khi đeo cái thủ trạc này lên thì có một hơi thở ôn hòa truyền tới, làm cho bước chân của hắn nhanh nhẹn lên rất nhiều, xác thực nói thì toàn thân Phong Nhược đều trở nên linh hoạt hơn. Dưới trạng thái kỳ lạ này, Phong Nhược hoàn toàn tin rằng mình có thể làm nhiều động tác từ trước tới nay không làm được, điều này đồng nghĩa với việc khi gặp kẻ địch hắn có thể nhanh chóng tấn công trước, cũng có thể nhanh chóng chạy trốn! Trừ việc đó ra thì Phi Phượng thủ trạc dường như còn làm lực lượng của hắn tăng thêm một chút, chỉ là hiện giờ hắn không có phương pháp xác định thật hư! “ Uây! Phong Nhược, ngươi lấm la lấm lét ở đây làm gì thế? “ Phong Nhược đang chìm đắm trong công dụng mà Phi Phượng thủ trạc mang đến thì một giọng nói quen thuộc cách đó không xa vang tới, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì ra là hai tên tiểu tử Nghiêm Minh cùng Đổng Ngạn Ngu. Không thể không nói hai người này rất xứng đôi, Nghiêm Minh thì mập mạp như một viên bi tròn ủng, còn Đổng Ngạn Ngu thì gầy như que củi, hai ngươi bọn họ thường thích đi chung một chỗ, làm cho Thanh Vân tông có một cảnh tượng khá kỳ lạ. “ Hắc! Không có gì, ta đi xung quanh đây một vòng tiện thể ngắm phong cảnh một chút!” Phong Nhược mới bái sư xong, dù không thể công bố bên ngoài có sư phụ, nhưng trong núi cũng như có chỗ dựa, cho nên giọng nói của hắn khá vang dội, cam đảm cũng tăng lên rất nhiều! “ Ha ha! Còn có hứng ngắm phong cảnh! Gan của ngươi cũng lớn quá ha Phong Nhược!” Tiểu mập mạp Nghiêm Minh giơ một ngón tay cái về phía Phong Nhược, sau đó không nhanh không chậm mỉm cười nói : “ Sở Thiên đã nói ra rằng không cần mạng nhỏ của ngươi, chỉ muốn chém đứt một cánh tay cùng một cái chân của ngươi, hơn nữa ai có thể báo cho hắn hành tung của ngươi liền thưởng cho người đó mười viên Ngũ Hành thạch! Sao nào? Ngươi vẫn còn muốn ngắn phong cảnh sao? “ “ Mới có một cái chân cùng một cánh tay thôi sao! Tên Sở Thiên này còn khá đần độn, ha ha! Thật là đáng tiếc! “ Phong Nhược hiện nay có chỗ dựa, sẽ không còn để Sở Thiên và trong mắt! Tất nhiên dù là như trước không có chỗ nữa thì hắn vẫn không coi Sở Thiên ra gì! “ Đáng tiếc điều gì? “ Nghiêm Minh tò mò hỏi, hắn vốn nghĩ sau khi Phong Nhược nghe được tin tức này sẽ bị dọa cho mất mật, ít ra cũng phải biểu hiện một chút khiếp đảm mới đúng, mà giờ thì hắn dường như hoàn toàn không thèm quan tâm. “ Đương nhiên là đáng tiếc cho tên tiểu tử Sở Thiên kia, hắn không có cơ hội này đâu!” Phong Nhược thản nhiên nói, hiện tại hắn có được kiếm khí nhất phẩm, còn có cả hiệu quả gia tăng thân pháp của Phi Phượng thủ trạc, có lẽ không phải đối thủ của đám người Sở Thiên Mã Viễn nhưng muốn thoát khỏi thì rất đơn giản! “ Đi thôi! Tới gặp Khúc sư huynh! Nói thật là ta cũng rất mong tới ngày đi chợ Thiên Nãng sơn đấy! “ Phong Nhược cười hắc hắc nói, đưa tay quàng lên bờ vai của tên mập mạp Nghiêm Minh, còn về cái cây củi khô kia thì không có cách nào chạm tới, bả vai hắn quá cao! Nghiêm minh chỉ hơi sững sờ một chút trước cử động thân thiết này của Phong Nhược, sau đó nở nụ cười hiếm hoi rồi đi về phía trước, chợ Thiên Nãng sơn có sức hút không riêng gì với Phong Nhược mà còn với tất cả các đệ tử đời thứ ba bọn hắn, dù sao thì ai cũng mong vũ khí trang bị của mình tốt lên, mà chợ Thiên Nãng sơn có thể giúp họ làm điều này, tất nhiên điều kiện kiên quyết là phải có đủ Ngũ Hành thạch. Có hai người Nghiêm Minh dẫn đường, ba người nhanh chóng tới chỗ ở của Khúc Vân, lúc này họ mới phát hiện đám người Khổng Phi Đường Thanh và Phương Huyễn đã sớm chờ ở chỗ này. “ Ồ? Phong Nhược, gần đây tu vi của ngươi lại có đột phá sao? “ Vừa mới thấy mặt, Khúc Vân có tu vi cao nhất trong đám người cũng có chút kinh ngạc hỏi, làm cho mọi người dồn ánh mắt sang hắn. “ Ách! Đột phá sao? “ Phong Nhược hơi sửng sốt một chút liền hiểu được, bọn họ mới không gặp hắn nửa tháng, hắn cũng không phải loại thiên tài tu luyện hiếm có hàng nghìn hàng vạn người mới gặp, đột phá cái...lông ấy! Khẳng định đây là hiệu quả của Phi Phượng thủ trạc mang tới! Nghĩ tới đây Phong Nhược có chút lo lắng, ngay cả đám người Khúc Vân cũng có thể nhìn ra vậy những người tu đạo cao cường hơn chẳng phải liếc cái liền biết rõ ràng sao? Chỉ là suy nghĩ một chút Phong Nhược an tâm lại, sư phụ Mộ Hàn Yên của hắn dù sao cũng là một người thành danh của tu tiên giới, làm sao sẽ phạm phải loại sai lầm đơn giản này? Mặc dù Khúc Vân có thể nhìn ra khác biệt cho bọn họ mới gặp nhau nửa tháng trước, mà tên này trời sinh lại có lỗ mũi nhạy cảm như cẩu của gian thương, hắn nhận ra được tất nhiên là bình thường, ngoài hắn ra hình như không người nào nhận ra điều đó? “ Hắc! Ánh mắt của Khúc sư huynh quả là sáng như đuốc, nhìn thấu chuyện nhỏ, liếc xa vạn dặm! Khâm phục, khâm phục!” Phong Nhược không phủ nhận mà nịnh bợ Khúc Vân một cái thật to. “ Ha ha! Tâm trạng ngươi hôm nay thật tốt! Tới đây ngồi một chút, ta đang định nhờ Khổng Phi đi tìm ngươi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường tới chợ phiên Thiên Nãng sơn, cách mỗi hai quý mới có một lần, vô cùng náo nhiệt, nếu bỏ lỡ thì đáng tiếc vô cùng!” Khúc Vân cười ha ha một tiếng mới bảo Phong Nhược ngồi xuống. “ Chỉ là lần này có thể bọn Sở Thiên sẽ quấy rồi, cho nên chúng ta phải xác định một con đường thật tốt, mọi người có đề nghị gì không?” Nghe thấy vậy không khí giữa mọi người trở nên ngưng trọng, hiển nhiên trong lòng mọi người vẫn có áp lực rất lớn từ thực lực cường đại của đám người Sở Thiên. Thầm thở dài một hơi Phong Nhược suy nghĩ một chút rồi nói : “ Mục tiêu của đám người Sở Thiên đó là ta, hay là lần này để hành hành động một mình, Khúc sư hunh cùng các ngươi chỉ cần nói rõ vị trí chợ phiên Thiên Nãng sơn cho ta là được!” “ Như vậy sao được!” Khúc Vân không cần nghĩ ngợi lên tiếng từ chối : “ Nếu như ngươi đã gia nhập tiểu đội săn bắt của ta thì chính là một thành viên của chúng ta, làm sao có thể để ngươi đi một mình! Huống hồ không có ngươi thì đám người Sở Thiên vẫn y như vậy chặn chúng ta lại!” “ Không sai! Loại chuyện như thế này không phải lần đầu tiên xảy ra, ngươi cũng không cần học thói cao thượng như vậy đâu Phong Nhược, dù sao thì lần này Lam sư tỷ cũng đã trở lại, đám người Sở Thiên cũng không quá mức ngang ngược đâu!” Tiểu mập mạp Nghiêm Minh lúc này mới lắc đầu lên tiếng. “ Hắc! Mập mạp, ngươi đừng gửi quá nhiều hy vọng vào Lam sư tỷ, nàng cũng không nhớ ngươi là ai đâu! Chúng ta vẫn phải dựa vào bản thân mình mới được!” Đường Thanh ngồi cạnh trừng mắt cười nói. “ Đường Thanh! Ngươi ghen tị sao! Dù sao Lam sư tỷ đã cùng ta nói một câu, còn ngươi thì sao?” Nghiêm Minh không có chút khách khí nào phản kích lại. “ Đúng thế đúng thế! Ta tí nữa đã quên mất Lam sư tỷ đã từng nói với ngươi một câu, à không! Đúng ra mà nói là một chữ, “Cút”! Ha ha ha!” Đường Thanh cố ý cười to. “ Được rồi! Trật tự đi!” Khúc Vân không nhịn được day trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nói : “ Đã để cho ngươi chê cười rồi Phong Nhược, hai ngươi này cũng không phải loại gì tốt, tên tiểu mập mạp kia từng đi nghe lén Lam sư tỷ đánh đàn, kết quả bị Lam sư tỷ mắng đuổi đi, mà tên Đường Thanh còn quái dị hơn, muốn đi nhìn lén Lam sư tỷ tắm, không ngờ lại gặp phải tỷ tỷ của tên ác bá Sở Thiên là Sở Hân, bị nàng đánh sưng mặt mũi, nhờ Lam sư tỷ giải vây mới thoát được nhưng cũng phải nằm liệt giường ba tháng”. Nghe được toàn bộ sự tình do Khúc Vân nói ra, đám Đường Thanh cùng tên mập mạp Nghiêm Minh mới thành thật đứng im, mà Phong Nhược lại càng than thở không thôi, thầm nghĩ hai người này tên nào cũng thật là lợi hại! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang