[Dịch]Phong Ngự
Chương 24 : Phi Phượng thủ trạc ( Phần 1 )
Người đăng: Tiểu Bạch Tử
.
“ Bái sư? “ Phong Nhược nghĩ thế nào cũng không rõ sao đang trả nợ tự dưng biến thành bái sư? Hơn nữa đối tượng bái sư lại là lão bà bà mà mình luôn sợ hãi kia chứ!
Được! Điều này cũng không sao, dù cho bà lão này đáng sợ, kinh khủng tới đâu hắn cũng không ngán! Nhưng thực lực của lão bà luôn làm hắn sợ hãi, dù sao bà lão cũng là tầng lớp cao của Thanh Vân tông, nhưng của vì thế mà làm hắn khó hiểu, chẳng lẽ người Thanh Vân tông chết hết rồi sao, thế nào mà lão bà này tự dưng lại thu mình làm đồ đệ? Nên biết mình là một tên tạp dịch cùi bắp a!
Thế nên Phong Nhược nhất thời hoàn toàn trở nên ngây dại!
“ Thế nào? Ngươi nghĩ là lão thân không xứng làm sư phụ ngươi sao?” Khi lão bà chiếu đôi mắt như quỷ dữ tới Phong Nhược nhất thời dọa hắn sợ mất hồn mất vía.
“ Ách, vãn bối không dám, vãn bối chỉ là một tên tạp dịch, có đức hạnh gì để bái ngài làm thầy đây!” Phong Nhược vội từ chối nói, thật ra trong lòng hắn rất muốn, đừng nói là lão bà này trông giống như ác quỷ, kể cả là ác quỷ thật hắn cũng không ngán!
“ Hừ! Tạp dịch thì sao? Chỉ là một cái thân phận mà thôi, nếu như ngươi bái ta làm thầy tất nhiên ngươi sẽ là đệ tử Thanh Vân tông, chẳng lẽ sẽ có người dám dèm pha gì sao?” Lão bà hừ lạnh một tiếng nói.
“ Vâng! Vãn bối..... À không, đệ tử bái kiến sư phụ!” Phong Nhược không do dự nữa, vội vàng quỳ trên đất, cung kính bái tám cái.
“ Hô hô hô! “ Lão bà lúc này phát ra một tràng tiếng cười như quỷ khóc sói tru vậy, dọa cho Phong Nhược không dám hít thở, nếu không phải trước đây Lam Lăng từng gọi lão bà này một tiếng như thúc thì hắn thật sự lo rằng mình bái một yêu ma làm sư phụ!
“ Tốt lắm, ngươi đứng lên đi!” Lão bà bà rất nhanh khôi phục như cũ, hiển nhiên vừa rồi bà có chút kích động, điều này làm cho Phong Nhược rất hoài nghi, tại sao thế? Chỉ là thu đồ đệ thôi mà, với lão bà này hẳn là không phải việc khó khăn gì? Chẳng lẽ bản thân mình chính là một trong những thiên tài tu luyện ngàn vạn người khó tìm được một hay sao, thế nên lão sư phụ này giống như nhặt được bảo bối, trong người trở nên hưng phấn sao?
Phong Nhược còn đang nguy nghĩ liên miên thì lão bà thở dài một tiếng nói : “ Tên của vi sư trong tu tiên giới không có người biết, cho dù trong tông môn số người biết được cũng chỉ hai ba người, vì ngươi là đồ đệ đầu tiên của ta cũng là đệ tử duy nhất, việc này ta cũng không dấu ngươi, ta họ Mộ, tên là Hàn Yên, người biết trong lòng là được, không được nói cho bất cứ ai, nếu không nhỡ có đưa tới kẻ địch cũ của ta mà mất mạng thì cũng đừng trách vi sư không nhắc nhở ngươi trước!”
“ Vâng! Đệ tử đã hiểu!” Phong Nhược vội đáp, mặc dù hắn vẫn còn chóng mặt với cái việc tự dưng có thêm một sư phụ, nhưng hắn vẫn hiểu rõ được mấu chốt của chuyện này.
“ Thật ra thì khi ngươi tiến vào bản tông, vi sư đã chú ý ngươi! “ Mộ Hàn Yên chợt nói.
“ A? “ Nghe vậy Phong Nhược cả kinh, ngày đó hắn chém giết trên chiến trường bị thương nặng, vốn tưởng chết không phải nghi ngờ nhưng không ngờ bị thú cưỡi Phong Trần Tử bắt tới làm đồ ăn, sau đó hắn nghe nói có một vị trưởng lão Thanh Vân tông ra mặt để cho hắn trở thành một tên tạp dịch của Thanh Vân tông, cho tới nay hắn vẫn cho rằng vị trưởng lão đó là viện chủ Thiên Cơ viện – Diệp Hoằng, nhưng bây giờ ngẫm lại thì vị trưởng lão đó chắc là vị sư phụ này của hắn.
Chỉ là như vậy làm hắn càng thêm nghi ngờ, tại sao mình lại có được sự chú ý như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự là một thiên tài tu luyện vạn vạn người khó kiếm.
Thấy vẻ mặt Phong Nhược, Mộ Hàn Yên mới nói : “ Ngươi đoán không sai, ngày đó chính là vi sư ra mặt lưu lại ngươi, mà tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ nhất cũng là vi sư nhờ Diệp Hoằng sư huynh ban cho ngươi, nếu không ngươi nghĩ Thanh Vân tông thật sự cần một tên tạp dịch sao? Tự dưng có người giúp ngươi chống lại gió núi rét lạnh kia sao?
“ Nguyên nhân toàn bộ là do vi sư không thể rời khỏi tiểu cốc này nửa bước, càng bởi một số việc hạn chế mà không thể thu một tên nào trong đám đệ tử đời thứ ba làm đồ đệ, cho nên vi sư mới tranh thủ sự xuất hiện của ngươi, có thể nói đây là may mắn của người, cũng là may mắn của vi sư!”
Nghe được lời này cùng với toàn bộ nguyên nhân trước đây, Phong Nhược cũng hiểu được đại khái một hai, vị sư phụ này của hắn phải là đệ tử đời thứ nhất hoặc đời thứ hai Thanh Vân tông, ở tu tiên giới rất nổi danh, hơn nữa qua tên sư phụ thì có thể đoán được bà còn là một vị mỹ nữ, ách, tội lỗi tội lỗi!
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà biến thành một bà lão kỳ quái đáng sợ như bây giờ, hoa thấy là hoa tàn, hơn nữa còn bị tầng lớp cao cấp Thanh Vân tông giam cầm ở tiểu cốc này, không cho phép thu đồ đệ, nếu không phải nể tình đồng môn chắc đã sớm bị giết chết.
Nhưng không biết sư phụ trong lòng còn điều gì chưa hoàn thành được mới dùng cách cứng rắn thu tên xui xẻo, à không, phải nói là may mắn làm đồ đệ, dù sao đi nữa thì nếu không có sư phụ, hắn dù có nhặt được trở lại cái mạng nhỏ thì cũng chỉ giống như những người phàm nhân khác, đần đần độn độn sống hết kiếp người.
Nghĩ tới đây Phong Nhược trịnh trọng nói : “Sư phụ, người còn có tâm nguyên để đệ tử đi hoàn thành cho người?”
“ Ha ha! Ngươi rất thông minh! Cũng được, hai thầy trò ta vốn là lợi dụng lẫn nhau, vi sư liền nói rõ cho ngươi biết, ta có thể truyền cho ngươi tâm pháp của bổn tông, nhưng ngươi cũng phải phát ra lời thề, nếu tương lai có ngày học thành tài thì thay vi sư giết một tên tiểu nhân bạch tình bạc nghĩa! Nếu ngươi không muốn thì bây giờ có thể rời đi lập tức, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi!”
“ Hắc! Bạc tình bạc nghĩa sao, hóa ra sư phụ này của mình bị tình cảm làm tổn thương a! Chỉ là loại chuyện này cần gì phải phát hạ lời thề, chỉ cần mình gặp được nhất định sẽ giết chết!” Mặc dù nghĩ là như vậy nhưng Phong Nhược vẫn làm theo lời sai bảo của Mộ Hàn Yên, phát ra lời thề, nhất định giết chết tên tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa kìa, chỉ là tên của người kia Mộ Hàn Yên lại không nói ra.
Có lẽ do Phong Nhược phát ra lời thề rất chân thành nhiệt huyết, ánh mắt của Mộ Hàn Yên nhìn về phía hắn đã nhu hòa rất nhiều, tất nhiên cái này chỉ là tâm lý của hắn, cái mặt như quỷ của lão bà dù mỉm cười cũng có thể dọa ngươi từ sống về chết.
“ Nghe ta nói, chuyện bái ta làm thầy không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không tầng lớp cao tầng của Thanh Vân tông tuyệt đối không tha cho ngươi, nhưng vi sư có thể nghĩ cách cho ngươi gia nhập Thiên Cơ viện, như vậy thì việc tu luyện của ngươi sẽ không quá cực kỳ, còn nếu không còn việc gì quá quan trong thì cũng không cần tới tìm vi sư!”
Nói tới đây Mộ Hàn Yên thở dài một cái, suy nghĩ một chút mới gỡ xuống từ trên cổ tay khô vàng kia một cái vòng tay vô cùng tinh xảo màu xanh nhạt đưa cho Phong Nhược : “ Vi sư trải qua nhiều năm không như ý muốn, nhiều pháp bảo cũng bị phá hủy, cho nên bây giờ cũng không có gì ban tặng cho ngươi, cái Phi Phượng thủ trạc ( vòng tay ) này... vốn có một đôi, nhưng đưa cho ngươi một cái, cái Phi Phượnng thủ trạc này vốn để cho người con gái dùng nhưng không sao, hiện giờ tu vi của người còn thấp, chưa tấn cấp Trúc Cơ kỳ thì chưa dùng được, nhưng nếu không may gặp nguy hiểm thì thủ trạc này có thể cứu tính mạng của ngươi ba lần!
Thấy cái Phi Phượng thủ trạc này, Phong Nhược không nhịn được mà sửng sốt, nhưng trong lòng thì có chút cảm động, hắn từ giọng nói của Mộ Hàn Yên có thể đoán được tình cảm của nàng với cái Phi Phượng thủ trạc này rất sâu đậm, không chừng cái thủ trạc này có còn ý nghĩa quan trọng với nàng, nhưng bây giờ lại gỡ xuống đưa cho mình, điều này làm cho hắn có chút do dự. ( Từ giờ sẽ đổi sang xưng hô “ nàng “ cho hợp với cái tình bên trong )
“ Ngẩn ngơ cái gì? Cần lấy đi! Vi sư không dùng được cái thủ trạc này vào việc gì, với ta nó giống như cái gân gà thôi, ngươi đi ra đi!” Mộ Hàn Yên hừ lạnh một tiếng trực tiếp ném Phi Phượng thủ trạc cho Phong Nhược, sau đó im lặng đóng lại đôi mắt không nói gì tiếp.
Thấy cảnh này Phong Nhược cũng chỉ đành nhận lấy chiếc Phi Phượng thủ trạc này, cung kính thi lễ một cái mới nặng nề quay người rời đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện