[Dịch]Phong Ngự

Chương 2 : Ngũ Hành Thạch

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
May là từ trước tới nay Phong Nhược đều không trông chờ loại chuyện quá tốt như thế sẽ rơi xuống đầu hắn, nếu không hắn đã bị vị tiểu sư huynh này chọc cho tức hộc máu rồi. Nên biết một bộ đầy đủ Tuyết Tằm sáo trang ít nhất cũng cần một trăm viên cấp thấp ngũ hành thạch mới mua được, mà một con Bạch Vũ hạc cùng với chiếc vòng tay trữ thú cũng cần tới tám mươi viên ngũ hành thạch cấp thấp. “ A, này, Phong Nhược, gần đây ta muốn ra ngoài xử lý một số chuyện, ngươi có thể thay ta để ý một chút ruộng lúa cùng vườn tằm được không? “ Khổng Phi đột nhiên nói. “Gì?” Phong Nhược thiếu chút nữa rơi từ cây Linh Tang mộc xuống, hắn biết tên tiểu tử này chạy đây cũng không có vệc gì tốt đẹp, thay hắn trông nom vườn tằm chẳng phải là mệt chết ? “Hắc! Phong Nhược, người không nên từ chối nhanh như thế, thù lao là một viên ngũ hành thạch thuộc tính hỏa được không? Ngươi nhìn thanh đao mẻ của ngươi, ngay cả mấy cây trúc xanh cũng không chém đứt được, nếu như có viên ngũ hành thạch cường hóa thì dù ngươi gặp cấp thấp linh thú cũng không đến mức bó tay chịu trói đâu! “ Khổng Phi mặt mỉm cười dụ dỗ, dường như không sợ Phong Nhược không đáp ứng. “Được rồi! Cần phải trôm nom bao lâu?” Phong Nhược trầm mặc một chút, chuyện này không phải là không thể dàn xếp, hắn mặc dù rất muốn có được Bạch Vũ hạc hoặc Tuyết tằm sáo trang, nhưng so ra thì hắn càng hy vọng có được một viên ngũ hành thạch. Ngũ hành thạch tại tu tiên giới có tác dụng tuyệt đối quan trọng, nó không những có thể dùng để giao dịch bộ phận lớn vật phẩm tu tiên, còn có thể dùng để chữa trị binh khí hoặc sáo trao hỏng hóc, nhưng quan trọng nhất, ngũ hành thạch có khả năng tăng cường các loại binh khí cùng sáo trang thuộc tính, còn gọi là tinh luyện cường hóa! Thậm chí khi sử dụng ngũ hành thạch cấp cao còn có tỷ lệ xảy ra tình huống biến dị! Có thể nói thực lực người tu đạo có ít nhất ba phần liên quan tới ngũ hành thạch, hay nói cách khác, Tu tiên giới coi như là ngũ hành thạch thế giới! Ngũ hành thạch bình thường có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại, nhưng trong truyền thuyết cũng xuất hiện Phong Lôi hai loại cực phẩm thuộc tính Ngũ hành thạch có thể phân chia làm Thấp phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tiên phẩm, thần phẩm 7 loại. Thấp phẩm là loại thông thường nhất, theo thứ tự là hạ phẩm trung phẩm thượng phẩm cho tới cực phẩm, tiên phẩm cùng thần phẩm chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Thấp phẩm, hạ phẩm ngũ hành thạch sản sinh trong Thất giới rất nhiều, thậm chí trong cơ thể của một ít Linh thú cùng Yêu ma cũng có loại cấp thấp ngũ hành thạch này tồn tại, nhưng tỷ lệ thật ít đến đáng thương, mấy vạn linh thú cũng chưa chắc có thể xuất hiện một viên ngũ hành thạch. Còn những loại đã vượt qua trung phẩm ngũ hành thạch thì nghe nói tại một số địa phương đặc thù mới có, dù hiểu biết rộng như Khổng Phi cũng không rõ ràng lắm. Mà Phong Nhược cũng chỉ hi vọng có được ngũ hành thạch loại thấp nhất, đúng như Khổng Phi nói, hắn thật sự cần một thanh tiện tay binh khí, mà dùng ngũ hành thạch cường hóa thanh đao mẻ này là thích hợp nhất. “Thời gian cũng không quá lâu, chỉ ba tháng mà thôi ! “ Khổng Phi nhẹ nói nhẹ nhàng. “Cái gì! Ba tháng! Không được! Quá lâu! Nếu như vậy thì cần hai viên ngũ hành thạch!” Phong Nhược không chút do dự từ chối, nói đùa, ba tháng có chừng chín mươi ngày, mà thù lao chỉ có một viên ngũ hành thạch. Mặc dù hắn rất muốn có được ngũ hành thạch nhưng cũng không thể tùy tiện mà làm, phải biết rằng nuôi Tuyết Linh tằm thật sự rất tốn thời gian, lại nuôi đến mười tám con Tuyết Linh tằm tuyệt đối sẽ làm hắn bận rộn liên tục, mà hắn cũng cần thời gian để làm những chuyện quan trọng khác! “ Hắc! Không lẽ không còn cách khác sao?” Dù keo kiệt như Khổng Phi cũng đại khái hiểu được điều kiện này rất hà khắc, hắn cười hắc hắc nói: “ Nhưng toàn bộ ngũ hành thạch của ta đều dùng để mua áo choàng Tuyết Tằm hết rồi, trong người chỉ còn có một viên, ta có thể nợ ngươi một viên được không? Ngươi yên tâm, Khúc sư huynh có nói lần này chúng ta đi khẳng định kiến được rất nhiều ngũ hành thạch!” “Khúc Vân? Là tên gian thương kia?” Phong Nhược trong lòng ai oán, “ Được rồi! Chỉ lần này mà thôi, còn nữa, ngươi phải đưa trước viên ngũ hành thạch kia cho ta” Phong Nhược cũng không quá bức bách, tên Khổng Phi này cũng hắn quan hệ cũng không tồi, mặc dù có chút keo kiệt nhưng vẫn đáng kết giao, còn như những người khác hoàn toàn không để hắn vào mắt, lại càng giống như tên gian thương Khúc Vân kia luôn có thái độ khinh bỉ hắn. “Tốt, không thành vấn đề!” Khổng Phi vui mừng nói, tiện tay lấy từ thắt lưng trữ vật ra một viên giống bi đỏ rực, to cỡ long nhãn, đồng thời cởi xuống túi càn không bên hông đưa cho Phong Nhược. Túi càn khôn chuyên dùng để chứa Linh Tang Diệp, thắt lưng chữ vật không gian bên trong lớn hơn túi càn khôn nhiều lần nên cất đồ càng tiện lợn, trong chiến đấu cũng có hiệu quả lớn. Cho nên ngoài mấy tên nghèo rớt mồng tơi như Phong Nhược, cơ bản không có người tu đạo nào coi túi càn khôn là bảo bối cả. Nói thêm một chút sự việc lặt vặt, Khổng Phi mới điều khiểu Bạch Vũ hạc rời đi, nhìn hắn biến mất trên mặt Phong Nhược không khỏi hiện lên vẻ trầm tư. Phong Nhược đương nhiên biết Khổng Phi đi đâu, việc này là do gian thương Khúc Vân dẫn đầu đưa đệ tử ra ngoài giết cấp thấp Linh thú sau đó mang tới chợ bán đi, nhờ vậy mới có được Tuyết Tằm áo choàng. Phong Nhược cũng rất muốn gia nhập nhóm săn linh thú này vì đây là con đường duy nhất giúp hắn thu được Ngũ Hành thạch, cũng là phương pháp duy nhất để hắn có được thú cưỡi Bạch Vũ hạc cùng Tuyết Tằm sáo trang. Dù sao hắn cũng chỉ là một chân tạp dịch, Thanh Vân tông có thế cho hắn ở lại núi Thanh Vân cũng là rất tốt rồi, những ưu đãi khác hắn vốn không có tư cách đạt được. Cho dù là đi săn linh thú cấp thấp nhất thì Phong Nhược cũng không có khả năng, dù quá khứ hắn từng tôi luyện được một thân bản lĩnh trong chiến trường nhưng ở thế giới tu tiên này cái gì cũng khác , như thanh tinh cương đao của hắn ngay cả cây trúc xanh bình thường bình không chặt được, càng không nói đến đi săn những con linh thú cấp thấp này. Thế nên Phong Nhược mới có mong ước dùng một viên ngũ hành thạch tinh luyện cường hóa thanh trường đao của mình một chút, tốt nhất là làm ra một thanh kiếm khí, dù một thanh kiếm khí thấp nhất so ra còn mạnh hơn thanh trường đao của hắn cả trăm lần. Hắn từng tận mắt nhìn thấy Khổng Phi dùng thanh kiếm khí nhất phẩm không tốn chút sức lực nào dùng một kiếm chém đứt hơn mười cây trúc xanh đậm, thật sự là chỉ cần một kiếm rất nhẹ nhàng. Chỉ tiếc là thanh nhất phẩm kiếm khí đó cũng không là gì so với bộ quần áo Tuyết Tằm, Phong Nhược cũng chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng mà thôi. “ Dù sao cũng tốt rồi, cuối cùng cũng có một viên ngũ hành thạch có tính chất công kích, chắc là có thể đạt tới tiêu chuẩn đi săn bắt linh thú cấp thấp!” Phong Nhược nghĩ lại có chút cảm khái. Trong năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì Kim Hỏa hai loại là có thuộc tính công kích, chuyên dùng để cường hóa binh khí, mà mộc thuộc tính cùng thủy thuộc tính thì công kích hơi kém một chút, nhưng kèm thêm tính chất phòng ngự và chữa thương, còn lại thổ thuộc tính trong ngũ hành thạch chỉ có tính phòng ngự thôi, ba loại thủy mộc thổ phần lớn chỉ dùng để tinh luyện cường hóa các loại trang bị. Khi mà mặt trời đã xuống núi, Phong Nhược mới hái xong số Linh Tang Diệp cho mười tám con Tuyết Linh tằm ăn ngày hôm sau, cho dù thân thể hắn dù cường tráng cũng không chịu nổi. Đón ngọn gió núi thổi tới, Phong Nhược gấp gáp chạy về chỗ ở đơn sơ bằng trúc của mình. Ở hậu sơn này chỉ có mình hắn, các đệ tử Thanh vân tông khác đều có chỗ ở riêng biệt. Ít ra thì nơi này cũng gần Thanh Vân tông, không có cấp thấp linh thú chạy tới đây. Khi Phong Nhược về đến căn chòi trúc, gió núi đã mạnh lên, tiếng “ Ô ô “ vọng lại không ngớt từ trong sơn cốc như hàng ngàn hàng vạn quỷ dữ tru lên, hơn nữa dưới ánh trắng mờ ảo đúng là làm cho da đầu người ta tê dại. Loại gió núi này từng làm cho Phong Nhược ăn nhiều đau khổ, cũng không biết gió này có điều gì cổ quái, trong đó ẩn chứa một luồng khí vô cùng âm hàn có thể xuyên thấu quần áo, thổi đến tận cùng xương thịt, làm cho người ta đau buốt khó có thể tưởng tượng. Nhưng cũng vì gió này quá âm hàn nên vị trưởng lão Thanh Vân tông kia mới phá luật mang Thanh Vân quyết tầng thứ nhất cho Phong Nhược, dù sao thì phàm nhân bình thường không thể chống cự lại loại gió âm hàn này. Bằng loại tầm pháp này, hắn có thể không được như đám người Khổng Phi thi triển ra chút thần thông dễ dàng nhưng hoàn toàn có thể chống cự lại gió núi này. “Ta chán ghét ăn bánh gạo! ” Phong Nhược nói thầm, khuôn mặt rầu rĩ có chút cam chịu, ngồi dưới đất lấy từ trong ngực ra một Túi Càn khôn khác, đây là đồ ăn chính suốt một năm của hắn – bánh gạo. Cái này do Hương Linh thóc chế biến thành, nhưng không biết vì sao cái loại bánh gạo này cực kỳ khó ăn. Cắn một miếng vào miệng cảm giác như một khối mềm nhũn nhăn nheo, nhai còn giống “ da trâu “. Làm cho người khác khó chịu hơn nữa là cái “ da trâu “ này có mùi vị rất kinh khủng, kinh khủng tới mức làm cho Phong Nhược mỗi lần ăn xong đều buồn bực nguyền rủa một trận! Nhưng bụng đói không cho hắn có quyền lựa chọn! Ở Thanh Vân sơn này dù là món ăn thôn quê cũng khó làm được, còn mấy chuyện như nhai vỏ cây thì không cần nghĩ tới đi, hắn tự biết hàm răng của mình còn chưa cứng bằng thanh trường đao kia ! Tất nhiên là cái bánh gạo này cũng không phải không có lợi, thực tế chỉ cần nuốt một miếng, suốt cả ngày không cần ăn thêm bất kỳ thứ gì khác, nhiều lúc Phong Nhược hơi nghi ngờ, có phải những người tu đạo kia có khuynh hướng tự hành hạ bản thân hay không. Vất vả lắm hắn mới nuốt trôi được miếng bánh gạo, thể lực tiêu hao trước đó rất nhanh khô phục như cũ. Bây giờ Phong Nhược mới cẩn thận lấy viên cấp thấp Ngũ hành thạch hỏa thuộc tính ra, viên ngũ hành thạch này to cỡ long nhãn không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ chói, cầm trong tay càng có thể cảm nhận một luồng ấm áp. Tuy nhiên viên ngũ hành thạch này hiện nay cũng chỉ để trưng bày, muốn kích phát uy lực chân chính bên trong phải dùng pháp lực dẫn dắt, cũng may là trong thời gian tu luyện qua Thanh Vân tông công pháp, trong cơ thể Phong Nhược cũng có một chút ít pháp lực, mặc dù không thể điều khiển Tuyết tằm sáo trang nhưng kích hoạt một viên cấp thấp ngũ hành thạch thì không vấn đề gì, đó cũng là lý do tại sao hắn luôn hy vọng có được một viên ngũ hành thạch. Một tay cầm viên Ngũ hành thạch, Phong Nhược gỡ trường đao sau lưng xuống đặt ở đầu gối của mình, mới thúc dục pháp quyết, dẫn dắt điểm pháp lực ít đến thương cảm của mình từ đan điền di chuyển vào trong viên ngũ hành thạch này. Cùng với pháp lực tiến vào, viên ngũ hành thạch cấp thấp bắt đầu từ từ sáng lên một đoàn ánh lửa, bên ngoài cũng nhanh chóng nóng lên, may là Phong Nhược đã sớm dùng pháp lực bảo vệ cánh tay trái của mình nếu không lúc này sớm đã bị bỏng! Lúc này bên ánh sáng bên ngoài viên Ngũ Hành thạch càng ngày càng rực rỡ, nhìn xuyên qua quầng sáng này liền có thể thấy rất rõ ràng bên trong có một đoàn hỏa diễm ( lửa ) hừng hừng thiêu đốt, đây chính là tinh hoa của khỏa Ngũ Hành thạch này. Lúc này Phong Nhược đầu đã đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, dù sao thì pháp lực của hắn cũng quá ít, chỉ ngắn ngủi trong chốc lát cũng đã tiêu hao gần như không còn! “ Hô” một tiếng, một đoàn hỏa diễm tầm ngón tay xuất hiện trước mặt Phong Nhược, hỏa diễm này nhìn qua cực kỳ linh động, tinh xảo lung linh, so với lửa bình thường càng thêm linh động. Mà cũng với đoàn hỏa diễm này xuất hiện thì viên Ngũ Hành Thạch đã “Phanh” một tiếng mà hóa thành tro bụi, nhìn thấy cảnh này Phong Nhược không hề chậm trễ đưa thanh trường đao của mình vào trong đoàn hỏa diễm. Dường như đồng thời, một đoàn hỏa quang trước mắt hắn hiện lên, lập tức chuôi trường đao này cũng hoàn toàn bị lửa bao bọc, chỉ một vài hơi thở sau đó thân thanh trường đao bắt đầu thu nhỏ lại, cho đến chỉ còn lại một phần ba so với lúc đầu thì mới ngừng lại. Sau khi hoàn thành, đoàn lửa này dường như trở nên mơ hồ, một trận gió núi thổi qua liền làm nó tàn lụi! “Thành công! “ Phong Nhược không để ý đến thân thể vô cùng mệt mỏi, trong lòng mừng như điên mà nhìn thanh trường đao đã qua tinh luyện, đưa thanh đoản đao tới trước mặt, dưới ánh trăng mờ hồ bắt đầu cẩn thận quan sát. Cây đoản đao này chiều dài ngay cả một thước cũng không tới, độ rộng cũng giảm đi rất nhiều, với điểm ấy Phong Nhược cũng không quá thắc mắc, dù sao thì chất liệu chế tạo thanh trường đao này của hắn rất bình thường, mà viên Ngũ Hành thạch kia dù là cấp thấp nhất cũng có thể tinh luyện thanh trường đao này một lần nữa, xóa đi rất nhiều tạp chất nên không rút nhỏ lại mới là chuyện lạ. Làm cho Phong Nhược trong lòng vui mừng chính là đao này nhìn qua cực kỳ sắc bén, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn rõ từng đoạn ánh sáng chậm rãi chuyển động, hắn thậm chí còn ảo giác rằng thanh đao này ngay cả ánh trăng hư vô cũng có thể hấp thu vào trong. “Hắc! Cái thanh đoản đao này đặt ở thế giới phàm nhân bình thường cũng phải trên mức “ Thần binh “ đi, như vậy thì gọi nó là Ánh Nguyệt ! “ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang