[Dịch]Phong Ngự

Chương 18 : Kinh sợ

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

.
Qua thời gian ngắn, Phong Nhược cưỡi Bạch Vũ hạc đã bay tới bầu trời của Đông Phong, tốc độ này nhanh gấp mấy lần so với đi bộ, càng tiện lợi hơn là có thể thưởng thức phong cảnh xung quanh, làm cho người ta cảm thấy vui thích. Đây là lần đầu tiên Phong Nhược được quan sát Đông Phong trong phạm vi lớn, cho nên hắn không quen ghi nhớ lại toàn bộ địa hình địa vật nơi đây, tất nhiên đây thuần túy chỉ là thói quen. Toàn bộ Đông Phong rất lớn, qua một quãng thời gian Phong Nhược cũng mới chỉ thăm dò được một phần nhỏ mà thôi, còn chưa nói đến những thung lũng phía dưới, đó mới là những địa phương nguy hiểm, dù là linh thú cấp ba bình thường cũng có thể nhìn thấy, đám người Khúc Vân một quý trước chính là tới Tây Phong cốc săn thú. Ngoài Tây Phong cốc còn có Đông Phong, Bắc Phong, Nam Phong cốc, bốn cái thung lũng lớn này coi như lằn ranh của bảy mươi hai ngọn núi, là nơi đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông rất thích săn bắn. Phong Nhược đi quanh Đông Phong một vòng nhưng cũng không dám tới Đông Phong cốc, không chừng ở đó sẽ có linh thú phi hắn, gặp một con thì cũng làm hắn đau khổ dài dài. Phong Nhược cũng chỉ nhìn thấy Chủ Phong Thanh Vân sơn cùng Bắc Phong, còn những phương hướng khác đều bị mây mờ che khuất. Sau một chút trải nhiệm mới mẻ ban đầu, Phong Nhược bắt đầu điều khiển Bạch Vũ hạc làm một ít động tác phi hành phức tạp, lúc trước hắn vẫn luôn để cho Bạch Vũ hạc duy trì trạng thái vững vàng. Nhưng nếu cứ như vậy thì không đủ vì khi ra ngoài săn thú sẽ gặp các trường hợp đột ngột khó xác định, mà Bạch Vũ hạc không phải là linh cầm chiến đấu cho nên nhất định phải nắm được kỹ xảo cưỡi linh hoạt. Phong Nhược từng nhìn thấy mấy người Khổng Phi điều khiển Bạch Vũ hạc làm ra nhiều loại động tác cực kỳ nguy hiểm và khó khăn, chỉ là mỗi người bọn hắn đều có hơn mười năm kinh nghiệm điều khiển thú cưỡi, nhất là tác dụng của áo choàng Tuyết tằm càng làm cho bọn họ giữ vững được thăng bằng. Cho nên không cần trông cậy vào sự phát huy của Bạch Vũ hạc mà tất cả đều phải dựa vào kỹ xảo cưỡi thú để gánh vác. Trong khi Phong Nhược không ngừng điều khiển Bạch Vũ hạc bay lên cao hoặc hạ xuống bất ngờ có mấy bóng đen từ trong mây vọt ra, bay về phía Chủ Phong Thanh Vân sơn, trùng hợp là phương hướng của Phong Nhược. Tốc độ phi hành của mấy bóng đen này rất nhanh, ít nhất là nhanh hơn Bạch Vũ hạc một đoạn, qua chốc lát liền bay tới vị trí cách Phong Nhược tầm ngàn trượng. “ Ồ! Là đám người của Thiên Xu viện!” Phong Nhược lúc này đã có thể thấy rõ ràng mấy bóng đen kia, đó là ba con thú cưỡi Kên Kên, đây là loại thú cưỡi chiến đấu cấp thấp nhất ( linh thú cấp hai – chiến đấu cấp một ), mặc dù là cấp thấp nhất nhưng cũng vượt qua Bạch Vũ hạc nhiều, nhất là mấy người đang cưỡi Kên Kên là tay chân của tên xấu xa Sở Thiên kia,nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Phong Nhược lập tức điều khiển Bạch Vũ hạc tránh qua bên cạnh. “ Hắc! Tiểu tử này là ai? Nhìn có chút lạ mắt! Là người Thiên Cơ viện sao?” Một nam tử áo đen cưỡi trên con Kên Kên dẫn đầu cười to nói, Phong Nhược nhận ra người này, là một trong những tay chân của Sở Thiên tên là Mã Viễn, nghe nói hắn trời sinh thần lực, dù tu vi chỉ có Luyện Khí trung kỳ nhưng lại có thể cùng linh thú cấp ba đối kháng. Hai người bên cạnh Mã Viễn một người tên là Hề Ngọc Kiều, một người tên Lương Thực, cũng là thủ hạ của Sở Thiên, chỉ là không biết tại sao ba người bọn hắn lại xuất hiện ở nơi này? “ Hình như không phải người Thiên Cơ viện, nếu ta nhớ không nhầm thì đây là tên tạp dịch viện chủ Thiên Cơ viện nhận nửa năm trước!” Hề Ngọc Kiều chợt lên tiếng nói. “ Hắc! Chỉ là một tên tạp dịch làm sao lại có Bạch Vũ hạc? Bắt hắn lại!” Mã Viễn cười một tiếng quái dị, lập tức điều khiển Kên Kên đuổi them Phong Nhược, Hề Ngọc Kiều cùng Lương Thực mỗi người cũng khống chế Kên Kên của mình chặn hai bên. Biến hóa bất ngờ này làm cho Phong Nhược cảm thấy không ổn, chỉ là hắn cũng không kịp tức giận mà nhanh chóng điều khiển Bạch Vũ hạc bỏ chạy về phía trước, nếu như nói là ở trên mặt đất hắn còn có thể phản kháng một chút nhưng hiện tại ở trên trời cao, không có thú cưỡi chiến đấu hắn không cách nào đối kháng với bọn Mã Viễn, thậm chí ba con Kên Kên kia đều kêu lên một tiếng là có thể dọa Bạch Vũ hạc gần chết, lúc đó thì hắn sẽ rất thảm. Mặc dù Phong Nhược liều mạng hết sức điều khiển Bạch Vũ hạc bay về phóa trước nhưng do khoảng cách hai bên không quá xa, hơn nữa Kên Kên là linh thú cấp hai thuộc dạng chiến đấu, tốc độ nhanh hơn Bạch Vũ hạc nhiều, cho nên chỉ trong nháy mắt khoảng cách hai bên đã ngắn lại mấy trăm trượng. Thấy tình hình vậy Phong Nhược liền khống chế Bạch Vũ hạc bay xuống phía dưới, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể chạy xuống mặt đất rồi tính, có rừng cây rậm rạm kia ngăn trở thì ưu thế không trung của ba người Mã Viễn cùng mất đi. Đáng tiếc đây mới chỉ là lần đầu tiên Phong Nhược cưỡi con Bạch Vũ hạc này, không thể cùng bọn Mã Viễn so sánh trên nhiều phương diện, do những người này đã có kinh nghiệm mười mấy năm, thế nên tới khi hắn mới giảm xuống hai mươi trượng thì Hề Ngọc Kiều và Lương Thực cũng đã điều kiển Kên Kên giảm xuống năm sáu chục trượng, sau đó thật nhanh bay tới phía hắn! Không nghi ngờ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Phong Nhược sẽ bị bọn hắn bắt lại! Nhưng lúc này Phong Nhược còn cách mặt đất tới năm mươi trượng, dù là rơi xuống rừng cây cũng còn tới hai mươi trượng. Phong Nhược cấp tốc suy nghĩ, cắn răng một cái liền thu lại Bạch Vũ hạc, hắn không muốn chịu đựng hậu quả khi con Bạch Vũ hạc này bị dọa sợ hãi, đồng nghĩa với việc con thú này sẽ bị phế bỏ! Huống hồ hiện nay Phong Nhược chỉ là một tên tạp dịch, căn bản không có người nào bênh vực cho hắn! Khi Bạch Vũ hạc được thu hồi trong nháy mắt, thân thể Phong Nhược như một tảng đá trực tiếp rơi xuống! Chớp mắt đã tới bên trên rừng cây rậm rạp, sau đó truyền tới liên tiếp tiếng nhánh cây gãy “ rắc rắc rắc! “, cuối cùng hắn mới rơi xuống mặt đất một tiếng “ Phịch “. Cũng may là những nhánh cây rậm rạp kia giúp Phong Nhược tiêu trừ một lượng lớn lực rơi xuống, nếu không thì rơi từ năm mươi trượng độ cao đủ để làm hắn trở thành bánh thịt, nhưng dù là vậy thì Phong Nhược cũng ngã tới hoa mắt chóng mặt, khí huyết cuồn cuộn, cũng may là hiện nay pháp lực hắn đã tăng nhiều, thân thể cũng cứng răn hơn trước gấp đôi. Miễn cưỡng bò dậy, Phong Nhược nhanh chóng lấy từ trong túi càn khôn hai phần Chỉ Huyết tán nuốt vào, thật may là trước đây hắn đã chuẩn bị cẩn thận, nếu không xảy từ tình huống như hôm nay thì thật gây go. Hai đoạn hơi nóng từ trong bụng hắn dâng lên sau đó nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, sau mấy nhịp thở triệu chứng choáng váng của Phong Nhược đã giảm rất nhiều, thậm chí đau đớn trên cơ thể cũng giảm hơn nửa. “ Đáng giận! Tên tiểu tử này ở gần đây thôi, lục soát cho ta! Một tên tạp dịch nho nhỏ cũng dám trốn!” Đúng lúc này thì thanh âm của tên Mã Viễn từ phía trên truyền tới. Nghe được âm thanh này Phong Nhược tàn nhẫn cười lạnh một cái, một đạo sát khí trong mắt hắn hiện lên, mấy tên này thật càn rỡ, đúng là không biết chữ Tử viết như nào ( để thế cho hay )? Ở trên trời thì thôi nhưng lại dám chạy tới mặt đất tìm đường chết? Dường như không cần suy nghĩ gì nhiều, Phong Nhược nhặt một tảng đá trên mặt đất hướng về phía xa đáp tới, viên đá xuyên qua cành lá rơi xuống đất một tiếng “ Panh “, làm xong việc này hắn lập tức hướng về phía ngược lại bước đi, nháy mắt liền biến mất trong rừng cây. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang