[Dịch]Phong Ngự

Chương 14 : Khúc Vân

Người đăng: Tiểu Bạch Tử

Phong Nhược ngược lại không có cảm giác gì với những sự việc này, dù sao hắn không thuộc Thiên Cơ viện cũng không thuộc về Thiên Xu viện, ai thắng ai thua cũng không liên quan gì tới hắn. “Ồ? Phong Nhược? Ngươi tới chỗ này làm gì?” Đám người Khổng Phi mặt mày ủ rũ đang đi tới liền nhìn thấy Phong Nhược đang đứng ở trong một góc tường, mặc dù đám Khúc Vân không ai để ý tới hắn nhưng vẫn là Khổng Phi mở miệng hỏi trước. “Hắc! Cũng không có việc gì quan trọng, mấy ngày trước ta có săn giết được vài đầu linh thú cấp một, cho nên muốn bán nó đi!” Phong Nhược cẩn thận nói, ánh mắt thì nhìn về phía tên gian thương Khúc Vân. Tuổi tác của Khúc Vân cũng không lớn, chỉ hơn Khổng Phi vài tuổi, đã có tu vi Luyện Khí trung kỳ, tướng mạo cũng bình thường, nhưng có một đôi mắt rất linh động, làm người khác vừa nhìn đã biết đây là một người tinh ranh khéo léo. Sự thật cũng là như thế, người này dường như nắm giữ tất cả những tin tức lớn nhỏ trong Thanh Vân tông, các loại chuyện kỳ bí khác của Tu tiên giới cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, quan trọng hơn là Khúc Vân này cực kỳ am hiểu việc buôn bán, qua vài năm hắn đã kiếm được mấy trăm khỏa Ngũ Hành thạch cấp thấp, sau đó dùng số Ngũ Hành thạch này mua bộ Lăng Vân sáo trang. Lăng Vân sáo trang chính là trang bị do sợi tơ mà Kim Linh tằm nhả ra dệt thành, sức phòng ngự và độ bền đều vượt xa Tuyết Linh tằm sáo trang, quan trọng hơn là Lăng Vân sáo trang tất cả có bốn bộ phận là áo ,áo choàng, quần và giày chiến Lăng Vân, so ra thì nhiều hơn Tuyết Linh tằm một món, cũng thể hiện rằng nếu có đầy đủ bộ quần áo Lăng Vân thì khi phát động sẽ có bốn trận pháp trụ cột! Dù là gian thương như tên Khúc Vân cũng chưa thể tập hợp đầy đủ bộ Lăng Vân sáo trang, hắn còn thiếu áo choàng cùng giày chiến Lăng Vân, nhưng dù thiếu thì đây cũng rất tốt rồi, vì bộ Lăng Vân sáo trang là pháp khí trung phẩm, uy lực vượt qua Tuyết Tằm sáo trang rất nhiều, trong đội ngũ đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông số người sở hữu một món trong Lăng Vân sáo trang tuyệt đối không vượt qua con số mười, thế nên đám người Khổng Phi luôn coi Khúc Vân như thần tượng vậy. “ Ngươi sao? Mình ngươi có thể săn giết linh thú?” Phong Nhược vừa nói hết thì tất cả đám người kể cả Khổng Phi đều nhìn Phong Nhược với ánh mắt hoài nghi không ngoài dự đoán. Ai cũng biết cái tên tạp dịch này ngay cả Luyện Khí sơ kỳ cũng chưa đạt tới, nếu gặp phải linh thú dù là cấp thấp nhất cũng chỉ có con đường chết, tự dưng lại có thể đi săn giết linh thú, hơn nữa không chỉ có một con? “ Ồ?” Nhưng rất nhanh ánh mắt bọn họ nhanh chóng biến hóa, cuối cùng cũng nhìn kỹ lại Phong Nhược một lần từ đầu tới chân, trước đây còn không biết nhưng hiện tại đã phát hiện ra tu vi Phong Nhược không ngờ tăng lên Luyện Khí sơ kỳ. “ Oa! Phong Nhược! Ngươi được đấy, chỉ có ba tháng cũng đã trở thành Luyện Khí sơ kỳ, ngươi làm như thế nào vậy?” Không Phi vui mừng nói, dù sao thì quan hệ của hắn và Phong Nhược khá tốt, lúc này nhịn không được mà mừng thay cho Phong Nhược. “Hắc! Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra, tự dưng trở thành như vậy! “ Phong Nhược hắc hắc cười, cũng không giải thích gì nhiều chỉ là hướng ánh mắt về phía Khúc Vân, nãy giờ không nói câu gì những trong mắt cũng tỏ vẻ kinh ngạc. “ Ha ha! Chúc mừng ngươi nha! Con mồi ngươi săn được đâu Phong Nhược Nhược, nếu không ngại có thể lấy ra xem chút không! “ Khúc Vân mỉm cười nói một câu đơn gian, trên mặt cũng không hiện thêm điều gì. Phong Nhược không hề do dự lập tức lấy ra thi thể bốn con linh thú cấp thấp hắn săn được ra quá khứ , bốn cái thi thể này khá hoàn chỉnh, vết thương chỉ có hai ba chỗ do hắn tính toán trăm phương ngàn kế mới có được. “ Ồ! Ngươi thật sự là giết được những con linh thú cấp thấp này sao Phong Nhược!” Khổng Phi kinh ngạc nói, hiện tại thì hắn có chút khó tin , dù nói Phong Nhược đã trở thành tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ nhưng hắn chỉ mới tiến giai, trên người không có quần áo phòng ngự, dù là một thanh nhất phẩm kiếm khí ( kiếm khí cấp một ) cũng không có, kể cả như đám đệ tử đời thứ ba sau khi trở thành tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thì cũng phải kết đội với nhau mới có khả năng săn giết được linh thú cấp một! Không riêng Khổng Phi mà đám người Khúc Vân cũng rất kinh ngạc, bọn họ vốn chỉ nghĩ Phong Nhược may mắn mới có thể giết được một hai con linh thú là tốt lắm rồi, nhưng hắn đột nhiên có thể giết được tới bốn con, hơn nữa qua vết thương thì có thể thấy chúng đều là bị một nhát đao mà mất mạng, chỉ dựa vào điểm này đã vượt xa chiến tích ban đầu của bọn họ. Chỉ là đám người Khổng Phi và Khúc Vân không biết thật ra Phong Nhược đã có mười mấy năm kinh nghiệm chém giết trên chiến trường, ý thức chiến đấu vượt xa bọn hắn, nói cách khác là giết người không chớp mắt cũng không sai lắm. Thế nên Phong Nhược dù chỉ có một chút pháp lực, nhưng hắn có thể sử dụng rất tốt. Mà đám người Khúc Vân thì khác, mặc dù tư chất rất tốt, hơn nữa có nhiều điều kiện thuận lợi nhưng cũng chỉ là một đám trẻ ranh mà thôi, khi gặp những con linh thú hung dữ này chưa bị dọa tới mức phát khóc là may lắm rồi , như thế thì làm sao có thể xử lý gọn gàng như vậy? Sắc mặt đám người Khúc Vân không ngừng thay đỏi, ánh mắt nhìn về Phong Nhược đã không còn nét khinh thường, dù cho hắn vẫn chỉ là một tên tạp dịch. “Tốt lắm! Làm rất khá!” Khúc Vân nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười nói : “Bốn con linh thú này ta nhận, mỗi con liền trả người một viên Ngũ Hành thạch đi! Không biết ý ngươi như thế này? “ “ A! Tất nhiên không vấn đề gì!” Phong Nhược hơi sửng sốt, hắn không ngờ Khúc Vân sẽ trả giá cao như vậy, vì hắn cũng biết những linh thú cấp thấp này tại phiên chợ chưa chắc có thể bán cao qua giá tiền như vậy! “Ha Ha! Đây là bốn viên thấp phẩm Ngũ Hành Thạch, ngươi hãy nhận lấy!” Khúc Vân tiện tay đưa cho Phong Nhược bốn viên Ngũ Hành thạch có nhiều màu sắc, sau đó mới mỉm cười nói tiếp : “Phong Nhược, ngươi có hứng thu gia nhập đội săn của chúng ta không? Nếu như người đồng ý thì ta có thể chịu nợ thay ngươi một con Bạch Vũ hạc!” Khúc Vân vừa nói ra làm cho Phong Nhược cùng đám người Khổng Phi đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn về phía hắn. Bọn họ ít ra cũng có tu vi Luyện Khí trung kỳ, tất nhiên không rảnh đi săn giết những linh thú phổ thông này mà là linh thú cấp hai cấp ba, Phong Nhược chỉ là một người Luyện Khí sơ kỳ làm sao có thực lực này? Phong Nhược cũng có cảm giác khó tin nổi, nói thật hiện tại nếu hắn gặp linh thú cấp hai thì cũng chỉ muốn giữ lại mạng nhỏ, nếu như muốn tiêu diệt đối tượng như thế thì hắn sẽ phải bỏ ra một cái giá rất lớn, còn nói về việc gia nhập đoàn săn thú của Khúc Vân dĩ nhiên là hắn rất muốn gia nhập, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ khả năng của mình đến đâu. “Thế nào Phong Nhược? Ta thật sự có thành ý thay ngươi ứng ra Ngũ Hành thạch để mua Bạch Vũ hạc, ngươi chỉ cần trả từ từ là được. Mặc khác, gia nhập nhóm chúng ta mặc dù có điểm nguy hiểm nhưng lợi ích cũng rất lớn, có lẽ không quá lâu ngươi có thể mua được Tuyết Tằm sáo trang đấy!” Khúc Vân tiếp tục nhìn Phong Nhược nói, thật ra hắn xem trọng Phong Nhược như vậy không phải bởi tu vi Luyện Khí sơ kỳ của hắn mà bởi vết thương trên thi thể của bốn con linh thú, chỉ thể nói độc ác, chính xác để tưởng tượng! Có lẽ mỗi người trong đoàn thợ săn cũng có thể làm được điều đó, nhưng đó là do họ có tu vi Luyện Khí trung kỳ, có thêm quần áo phòng ngự cùng với kiếm khí sắc bén, trang bị mạnh mẽ như vậy nếu không làm được điều đó thì đừng nói thêm nữa. Nhưng trên người Phong Nhược chỉ có một bộ quần áo vải rách nát, thanh đoản đao giắt bên hông rõ ràng chỉ là binh khí phàm tục được cường hóa qua một lần, có thể ở điều kiện sơ sài như vậy mà làm được điều này chứng tỏ tiềm năng của hắn rất cao. Khúc Vân tự nhận là một người thương nhân, đương nhiên hắn hiểu được đạo lý đầu tư thu lợi! Phong Nhược cũng biết rõ dụng ý của Khúc Vân, hắn từ mười bốn tuổi đã ở trên chiến trường, hôm nay đã qua mười mấy năm, hạng người gì cũng đã gặp qua, làm sao lại không hiểu được tâm tư lòng dạ của tên tiểu tử kia, nhưng hắn thật sự rất mong có được một con thú cưỡi phi hành, cho dù chỉ là Bạch Vũ hạc cấp thấp nhất! Huống hồ thông qua sự quan sát trong thời gian này, Khúc Vân ngoài là một tên gian thương thì thái độ làm người cũng rất tốt, nếu không phải thì thì cũng sẽ không quan tâm tới mấy người Khổng Phi. “ Tốt! Không thành vấn đề! Ta gia nhập! Sau này xin các vị sư huynh giúp đỡ nhiều hơn! “ Phong Nhược cười gật đầu đáp. “Hắc! Thật tốt quá! Ngươi yên tâm, chỉ cần Khổng Phi ta còn nhất định có thể bảo vệ ngươi an toàn!” Khổng Phi là người thứ nhất hoan hô mói. “Khổng Phi, ngươi khoác lác ít thôi, lần nọ săn giết linh thú không phải ngươi núp ở phía sau sao!” Bên cạnh Khổng Phi một thiếu niên cùng cỡ tuổi hắn bĩu môi nói, sau đó quay lại gật gật đầu với Phong Nhược : “Ta tên là Đường Thanh, hoàn nghênh ngươi gia nhập!” “ Ta tên là Nghiêm Minh! Sau này săn giết linh thú ngươi cứ núp ở phía sau ta là được!” Một thiếu niên mập mạp mười bảy mười tám tuổi hét lên, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn chắc thực lực cũng không kém. “Đổng Ngạn Ngu!” Một thiếu niên có dáng người cao gầy hướng về phía Phong Nhược gật gật đầu nói, trái ngược hoàn toàn với tên mập mạp Nghiêm Minh, hắn luôn mang theo một bộ dáng lạnh lùng. “Phương Huyễn!” Cuối cùng là một có tuổi lớn nhất trong nhóm, hắn tầm hai ba hai tư tuổi, ánh mắt lãnh đạm làm người khác khó đoán được ý nghĩ của mình. Phong Nhược cũng cùng mấy người kia nói chuyện một chút, mặc dù tuổi của hắn lớn nhất nhưng do thân phận tạp dịch nên cũng chỉ có thể xưng hô bọn họ là sư huynh, chỉ là Phong Nhược không quan tâm tới những điều lặt vặt này, dù sao thì thực lực những người này đều mạnh hơn hắn rất nhiều. Mắt thấy từng người đều giới thiệu xong, Khúc Vân lúc này mới cười nói : “Lần này chúng ta đi săn thú vừa trở về, còn phải ở lại sơn môn nghỉ ngơi hồi phục một quý ( ba tháng ) mới có thể tiếp tục ra ngoài, Phong Nhược ngươi trong khoảng thời gian này chuẩn bị một chút, đến khi bắt đầu săn thú ta sẽ thông báo cho ngươi, mặt khác mấy ngày nữa ta sẽ đi chợ phiên Thiên Nãng sơn mua cho ngươi một con Bạch Vũ hạc, ngươi hãy tranh thủ trong khoảng thời gian này làm quen với việc phi hành!” Nói xong những việc này, Khúc Vân gật đầu với Phong Nhược rồi dẫn theo đám người Đường Thanh quay gót rời đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang