[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
Chương 27 : Quỷ Thôn
.
"Đường Thanh ! Nghiêm Minh ! Đổng Nhạn Ngu ! Lấy ngọn núi này làm trung tâm, ba người các ngươi hãy cẩn thận kiểm tra khu vực năm mươi dặm xung quanh xem sao ! Riêng ta và Phương sư huynh sẽ bố trí trận pháp phòng ngự, còn hai người Khổng Phi với Phong Nhược lập tức đi thu thập nhiều củi vào, sau đó đem chất hết vào trong trận doanh đi !”.
Ngay khi vừa đáp xuống mặt đất, Khúc Vân đã phân phó ngay cho mọi người, dĩ nhiên tất cả đều không chút do dự mà lĩnh mệnh thực hiện, hiển nhiên với tình hình thế này bọn họ đã quá quen thuộc rồi.
Phong Nhược cũng đi theo sau Khổng Phi mà có chút thắc mắc quái lạ, rõ ràng nơi đây giáp ranh với Thanh Vân Sơn vốn là địa phận đã có phàm nhân cư ngụ, theo lý mà nói ắt hẳn sẽ không thể nào xuất hiện linh thú lợi hại mới đúng, huống chi với tu vi của mọi người hiện nay thì cho dù ngọn gió trên đỉnh Thanh Vân Sơn này có lạnh cỡ nào đi nữa thì bọn họ cũng đã không còn chút nào e sợ nữa rồi, thì cần chi một lượng củi lớn để sưởi ấm chứ ?
Tuy nhiên những nghi vấn này Phong Nhược chỉ dấu kín trong lòng, dù sao tại nơi hoàn toàn xa lạ thế này mà Khúc Vân chỉ bố trận khá đơn giản, cho nên tốt hơn hết vẫn phải cẩn thận đề phòng một chút !
Ngược lại ở khu vực này lại rất dễ thu lượm củi khô, dường như lân cận dãy núi này không có phàm nhân cư ngụ, chung quanh lại có một khu rừng rộng lớn bao bọc, hai người Phong Nhược và Khổng Phi cũng không cần cố công đi tìm kiếm củi khô, mà chỉ cần lấy kiếm khí ra chém loạn xạ một hồi, tiếng động “Răng rắc …” vang lên liên hồi, trong nháy mắt ngã xuống gần trăm cây lớn nhỏ chất đống dưới đất, không nói tới chỉ muốn có một đống lửa nhỏ, mà cho dù bày ra thành một bức từng lửa cũng dư sức.
“Hắc, Khổng sư huynh ! mỗi lần đi ra ngoài ngươi đều được phân công đi gom củi hết sao ?” Phong Nhược thu lại Thanh Phong Kiếm trên lưng, liền tiện tay vác lên hai bó củi cỡ một người ôm, rồi nhẹ nhàng đi về hướng trận doanh.
Khổng Phi vừa dự định trả lời, bỗng dưng ánh mắt gã chứng kiến thấy cử động của Phong Nhược thì tức thời lắp bắp kinh hãi nói “Phong Nhược, sao khí lực ngươi mạnh lên dữ vậy ? Cơ hồ sắp sửa đuổi kịp Khúc sư huynh rồi !”
‘Vậy à, thật không ?” Lúc này Phong Nhược mới để ý đến hai bó củi to đang vác trên vai mình, mặc dù đã tỉa bớt đi vài chạc cây vướng víu, nhưng hiện tại ít nhất mỗi bó cũng đã hơn ngàn cân rồi ! Cộng hai bó lại cũng trên hai ngàn cân, rõ ràng mình chưa vận dụng đến pháp lực mà đã xách lên nhẹ nhàng thế này !
“Chẳng lẽ đây là hiệu quả của Phi Phượng Thủ Trạc ?” Phong Nhược thầm nghĩ, rõ ràng hắn biết được gần đây tuy thể chất hắn tăng lên rất nhiều nhưng cao tay lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng vác nổi vật nặng khoảng ngàn cân mà thôi, dù cho là vậy nhưng muốn làm được thế đâu có dễ dàng gì, thế nhưng nếu vận dụng pháp lực thêm vào tất nhiên đó lại là chuyện khác.
Dĩ nhiên đối với nguyên nhân sâu xa bên trong, Phong Nhược không cần phải cho Khổng Phi biết rõ, nên hắn chỉ cười hắc hắc hai tiếng rồi tiếp tục di dời đám củi còn lại.
Không bao lâu sau, cả trăm cây đều đã được hai người bọn Phong Nhược chuyển hết vào doanh trận, chỉ với bằng đó việc quả thật đối với bọn họ chả thấm vào đâu, bước kế tiếp cũng rất đơn giản, liền đem đống cây đó chặt ra làm nhiều khúc nhỏ để dành đốt lửa.
Sau khi mọi việc hoàn tất, Phong Nhược liền lấy thanh đoản đao Ánh Nguyệt ra, chỉ cần một đao xuất ra lập tức những quầng hỏa diễm liền táp vào vài bó củi, kế tiếp chợt nghe những tiếng lửa bùng cháy “O o...” reo lên, không cần phải bàn cải gì nữa, vốn luồng hỏa diễm trên Hỏa Diễm Đao này chính là do pháp lực kết hợp cùng Ngũ Hành Thạch mà hình thành nên, cho dù đó là khối băng đi nữa cũng sẽ bị đốt cháy huống chi chỉ là đám gỗ bị chút ẩm ướt này.
Trong lúc này, mọi chú ý của Phong Nhược đều đặt cả vào hai người Phương Huyễn và Khúc Vân, bọn họ đang tiến hành bố trí trận pháp phòng ngự, tuy nhiên đối với sự tình thần bí thế này xem ra Phong Nhược hoàn toàn không hiểu gì cả, ngược lại đối với kiến thức nửa vời như Khổng Phi còn có thể hiểu ra đôi chút.
“Đây là Trận Pháp Như Sơn một trong tám loại trận pháp phòng ngự cơ bản nhất, không những nó có thể sử dụng riêng biệt mà còn có thể phối hợp để tăng cường thêm khả năng phòng ngự của trang phục, phạm vi hữu hiệu của trận pháp là trong vòng mười trượng, còn thời gian duy trì liên tục và mức độ phòng ngự sẽ tùy thuộc vào
số lượng và phẩm chất của Ngũ Hành Thạch được khảm vào. Trận pháp mà hôm nay Khúc sư huynh và Phương sư huynh bố trí thuộc loại thấp nhất, nên chỉ cần khảm vào năm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp là có thể duy trì suốt đêm rồi !”
“À ! Hóa ra Ngũ Hành Thạch còn có công dụng này nữa !” Phong Nhược hơi ngạc nhiên một chút, hiện giờ hắn mới hiểu được tại sao mỗi lần bọn Khúc Vân cũng thu được rất nhiều Ngũ Hành Thạch, nhưng cũng mau hết nhanh quá, thì ra ngoại trừ dùng Ngũ Hành Thạch tinh luyện cường hóa binh khí và trang phục ra, nó còn có tác dụng khác nữa !
“Đương nhiên rồi, thật ra mỗi lần đi săn chúng ta hao tốn rất nhiều Ngũ Hành Thạch, lần này bố trí trận pháp Như Sơn mới chỉ cần sử dụng năm viên thôi, nếu ở những nơi nguy hiểm khác thì phải cần bố trí ít nhất hai mươi viên mới đủ ! Mặt khác, mỗi tháng những con chiến đấu tọa kỵ kia đều phải ăn hết một viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, nếu gia tài ít ỏi thì làm sao nuôi nổi chứ !” Lúc này trông Khổng Phi rất chán nản mà thất vọng thốt ra.
“Thật thế à !” Phong Nhược cũng bị ảnh hưởng mà cảm thán y như Khổng Phi, lúc trước hắn còn dự tính mua một con tọa kỵ Kên Kên cũng đâu có gì quá lớn lao, nhưng hiện tại rõ ràng nên cẩn thận xem xét kỹ lại, dù sao thì Bạch Vũ Hạc phải mất cả năm mới ăn hết một viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, thế mà tiêu phí cho tọa kỵ Kên Kên lại cao hơn gấp mười hai lần Bạch Vũ Hạc ! Thật sự khó nuôi nổi a !
Trong lúc hai người nói chuyện thì Khúc Vân và Phương Huyễn đã bố trí hoàn tất trận pháp Như Sơn rồi, lúc này Phương Huyễn mới đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức khuông viên trong vòng mười trượng xung quanh phát ra một quầng sáng màu vàng mờ ảo, nhìn lên trên có cảm giác như có một chiếc lồng màu vàng chụp xuống vậy.
“Ách ách … ! Thứ tốt a !” Trong nội tâm Phong Nhược cảm thán tự nhủ, hắn thật sự muốn trở thành đệ tử chính thức của Thanh Vân Tông ngay bây giờ, bởi vì một khi gia nhập được vào Thanh Vân Tông, thì những kiến thức cơ bản về trận pháp sẽ được truyền thụ miễn phí !
“Cũng còn may, mình còn có sư phụ chiếu cố, hy vọng không bao lâu nữa bản thân có thể thỏa nguyện được rồi !”
Phong Nhược còn đang mơ màng suy nghĩ, thì ba người nhóm Đường Thanh đang dò xét xung quanh đã điều khiển tọa kỵ Kên Kên quay trở về, tuy nhiên xem sắc mặt bọn họ tựa như có chuyện không vui.
“Có chuyện gì à ?”Sau khi đợi ba người vào trong trận pháp, Khúc Vân liền hỏi lập tức.
“Chúng ta cũng không rõ lắm, tuy nhiên dường như khu vực này có
chút tà môn đấy ! Bọn ta phát hiện ra một thôn xóm phàm nhân cách đây hơn mười dặm, đáng lý ra lúc này chính là thời gian những phàm nhân phải nhóm lửa nấu cơm mới phải, nhưng rõ ràng chúng ta thấy được cả thôn làng đều yên tĩnh vô cùng, hết sức quỷ dị !” Sắc mặt Đường Thanh hơi tái nhợt liền nói ngay.
“Đáng lẽ chúng ta chỉ nghĩ là thôn xóm này có lẽ đã xãy ra chiến loại gì đó, nhưng đến khi bọn ta đến gần xem xét thì mới phát hiện ra các căn phòng trong xóm cơ bản không thấy dấu vết bị phá hư, cũng trong mấy căn phòng khác không hề tìm thấy bất kỳ sinh vật nào, thậm chí cả đám ruồi nhặng cũng không thấy, tuy nhiên toàn bộ quần áo, dụng cụ và lương thực đều còn y nguyên, trông giống như tất cả những người trong thôn đều biến mất hoàn toàn mà không kịp mang theo bất cứ thứ gì !”
Mọi người nghe qua Đường Thanh thuật lại, sắc mặt đều lộ vẻ khó coi, mặc dù cả bọn hầu như đều săn giết linh thú từ lúc còn bé, nên ai nấy đều to gan cùng mình, thế mà hôm nay lần đầu gặp phải chuyện quỷ dị thế này, không khỏi khiến cho bọn họ đều khẩn trương.
“Có lẽ … có lẽ những người trong thôn làng kia ra ngoài đi dạo thôi ! Chúng ta cần gì quản tới đám khỉ gió bọn họ làm chi, hãy cắm trại ở đây một đêm đi, sáng mai lập tức đi Thiên Đãng Sơn là được rồi !” Lúc này Khổng Phi liền mở miệng đề nghị, hẳn nhiên hắn có vẻ hơi sợ hãi.
“Đúng rồi ! Chúng ta chỉ là kẽ qua đường thôi mà, những phàm nhân kia đâu có liên quan gì tới bọn ta” Nghiêm Minh cũng nói vào, vừa rồi gã tận mắt chứng kiến thôn trang đó quỷ dị thế nào, đến bây giờ trong lòng gã vẫn còn chút sợ hãi.
“Chuyện này không đơn giản thế đâu !” Lúc này Khúc Vân lại nhíu mày nói ra, ánh mắt của hắn nhìn về ánh mặt trời đỏ nhạt đang lặn về hướng Tây, cuối cùng thở dài một tiếng “Cũng được ! Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi, đêm nay mọi người hãy đề cao cảnh giác vào, Phương sư huynh ! hãy tăng cường thêm mười lăm viên Ngũ Hành Thạch vào trận pháp Như Sơn nữa đi !”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện