[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm

Chương 58 : Rêu Hàn Ngọc

Người đăng: 

.
“Mười viên Hồi Xuân Đan có giá ba trăm viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, đây là linh đan của huynh, hãy cất kỹ!” Thất tỷ kia vẫn cười nhàn nhạt, vẻ mặt không có thì thay đổi. “Đợi đã, ta muối hỏi một chút, ở đây ta có một ít tài liệu luyện đan, không biết giá trị của nó như thế nào?” Mười viên Hồi Xuân Đan đã ngốn hết gần một nửa số Ngũ hành thạch hiện có của hắn rồi, Phong Nhược đành phải tính toán bán một ít rêu Hàn Băng, trên người hắn cũng chỉ còn lại thứ này có thể bán được mà thôi. “Tất nhiên là được, nhưng không biết tài liệu trong tay sư huynh có phẩm chất như thế nào?” Thất tỷ vẫn không tỏ vẻ gì thất thố, bĩnh tĩnh trả lời. “Rêu Hàn Băng, liệu có vừa mắt quý các hay không?” Phong Nhược liền trả lời, rêu Hàn Băng này vốn là nguyên liệu chính để luyện chế Ngọc Phách Nguyên Cực Đan, theo như dược tính kinh khủng của linh đan này được miêu tả ở trong ngọc giản thì chắc thứ này cũng có phẩm chất không hề thấp! “Rêu Hàn Băng?” Cuối cùng Thất tỷ cũng không giữ được vẻ bình tĩnh thoải mái như từ đầu đến giờ nữa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng liền vội vàng hỏi:”Đương nhiên, đó là tài liệu thượng phẩm có thuộc tính âm hàn, không biết trong tay của huynh đài có bao nhiều phần?” “Mấy phần? Ha ha! Cho ta cái giá trước thử xem!” Lập tức vẻ mặt của Thất tỷ thay đổi nhưng không qua được mắt Phong Nhược, hắn đang thầm mừng rỡ, chắc chắn rêu Hàn Băng này có gí trị rất lớn, mà càng sung sướng hơn chính là hắn có tới hai nghìn phần, tha hồ bán! “Điều này, thật có lỗi với sư huynh, nhưng ta cần nhìn qua rêu Hàn Băng trong tay huynh một chút đã, để xem tuổi cũng như khối lượng rồi cho một cái giá phù hợp được!” Thất tỷ lắc đầu nhẹ nhàng nói. “Chà! Phiền toái như vậy à!” Phong Nhược sờ sờ cằm suy nghĩ một chút rồi mới lấy ra một cái hộp nhỏ làm bằng Quỷ Hòe Mộc, lúc hắn mới lôi cái hộp ra lập tức không khí trong phạm vi vài chục trượng lạnh đi trông thấy! Cảnh này làm cho Thất tỷ tái mặt, nàng liền tỏ vẻ không thể tin nổi hỏi Phong Nhược:”Sư huynh, trong này có bao nhiêu phần rêu Hàn Băng?” “Ha ha! Cũng không nhiều lắm, một trăm phần thôi mà!” Phong Nhược rất thoải mái nói nhưng lời này lại làm cho vị Thất tỷ kia hét lên kinh hãi, sau đó hốt hoảng nói:”Sư huynh, ngàn vạn lần không được mở hộp gỗ này ra, ta đi đây một chút sẽ trở lại ngay!” Nói xong Thất tỷ quay người nhanh chóng đi lên tầng lầu phía trên, đợi một chút liền có một lão già tóc trắng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ vội vàng đi xuống, vừa nhìn thấy Phong Nhược đã vội vàng hỏi:”Ngươi chắc chắn bên trong có tận một trăm phần chứ?” “À! Tất nhiên, có chuyện gì sao?” Phong Nhược chẳng hiểu mô tê gì, một trăm phần thì sao chứ? Một trăm hay một thì cũng là rêu Hàn Băng thôi mà! “Ha ha! Vị đạo hữu này, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi!” Lão già kia nói xong liền dẫn Phong Nhược đi thẳng đến một căn phòng nhỏ kín đáo, đến khi hai bên đã bình tĩnh ngồi xuống hắn mới tiếp tục nói:”Chắc đạo hữu cũng không hiểu rõ về vật phẩm rêu Hàn Băng này, ta cũng không có gì giấu diếm, đây là nguyên liệu thượng phẩm chuyên dùng để luyện chế Ngọc Phách Nguyên Cực Đan, tuy thế vẫn chưa tính là quá mức quý hiếm, nhưng vật này có một đặc tính kỳ lạ, nếu trong một thời gian ngắn có thể thu thập đủ một trăm phần rêu Hàn Băng để vào hộp gỗ Quỷ Hòe Mộc thì chúng sẽ dần dần cắn nuốt lẫn nhau, chín chín tám mươi mốt ngày sau sẽ tạo ra một một loại rêu Hàn Ngọc cực kỳ hiếm thấy, linh hiệu của nó mạnh gấp trăm lần rêu Hàn Băng, tất nhiên theo đó giá trị cũng sẽ tăng lên rất nhiều!” “À! Thì ra là vậy!” Nghe được những lời giải thích này Phong Nhược mới hiểu rõ mọi chuyện, thảo nào lúc nãy hắn vừa mới lấy hộp gỗ ra thì hàn khí tỏa ra lại mạnh hơn trước rất nhiều, mà như vậy thì chẳng phải mười chín hộp gỗ còn lại của hắn đều sẽ trở thành rêu Hàn Ngọc cả hay sao? “Xin hỏi giá của rêu Hàn Ngọc như thế nào?” “Ha ha! Căn cứ theo giá của thị trường thì một phần rêu Hàn Băng bình thường có giá từ ba mươi đến năm mươi viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, nhưng nếu đạo hữu đồng ý bán cho bổn tiệm thì cứ lấy theo giá cao nhất là năm mươi viên Ngũ hành thạch hạ phẩm đi, như vậy một trăm phần rêu Hàn Băng sẽ có giá là năm nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, đạo hữu có đồng ý không?” Lão già cười híp mắt nói. “Như vậy sao được? Nếu tính như vậy thì ta thà đợi đủ tám mốt ngày rồi đi bán rêu Hàn Ngọc còn hơn!” Phong Nhược nhíu mày nói, lão già này quả là gian thương, bây giờ hắn rõ ràng bán rêu Hàn Ngọc mà lại ra giá của rêu Hàn Băng! Nghe mấy lời của Phong Nhược lão già kia cũng không tỏ vè bất ngờ, hắn chậm rãi nói:”Rêu Hàn Ngọc tuy rất hiếm gặp nhưng theo giá thị trường thì bán được tầm tám nghìn đến một vạn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, nhưng phải bán ở hội đấu giá mới được như thế, nếu không phải do lão phu nói ra mọi chuyện thì sợ đạo hữu cũng không biết đến sự tồn tại của rêu Hàn Ngọc đâu! Giá này đã rất hợp lý rồi, cho dù đạo hữu đi sang những thương hội khác cũng không bán được với giá tốt hơn đâu! Nếu không tin thì đạo hữu đi bán thử mà xem!” “Chà chà!” Phong Nhược há hốc miệng, lão già này thật thẳng thắn, nhưng mà cũng quả là như thế thật, nếu lão già này không nói ra thì thật sự hắn cũng không biết chuyện này. “Được rồi! Năm nghìn viên thì năm nghìn viên, nhưng ta cũng muốn hỏi một chút, rêu Hàn Ngọc làm nguyên liệu để chế tạo linh đan gì?” “Ha ha! Rêu Hàn Ngọc!” Lão già kia lại cười ha hả rồi nói:” Đạo hữu chắc không hiểu nhiều về thuật luyện đan nhỉ, vậy hỏi điều này để làm gì? Huống hồ muốn sử dụng được rêu Hàn Ngọc thì ít cũng phải có tu vi Kim Đan kỳ, hơn nữa rêu Hàn Ngọc này rất khó bảo quản, đạo hữu phải cẩn thận đó!” Nghe được mấy lời này Phong Nhược liền chửi thầm trong lòng, lão già này tâm tư rất cẩn mật, chắc chắn đã đoán ra trong tay hắn còn có rêu Hàn Ngọc, nhưng mà lão nói cũng đúng, bản thân hắn giờ không có thời gian học tập thuật luyện đan hơn nữa tu vi hạn chế nên còn lâu mới sử dụng được loại rêu này! “Được rồi! Lão già, ngươi thắng! Mau đi lấy năm nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm cho ta đi!” * * * “Gian thương, đúng là gian thương! Khác nào xẻ thịt người ta chứ!” Đứng trước chỗ bố trí truyền tống trận của Cửu Thần Cung, Phong Nhược đau lòng nhìn trời ngắm đất, một canh giờ trước hắn còn nắm trong tay tài sản lớn nhất đời cho đến giờ phút này, một vạn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm! Mà đợi đến khi hắn bước chân ra khỏi thương hội Thương Nguyệt thì cũng chỉ còn lại có hai nghìn hai trăm ba mươi sáu viên nữa mà thôi! Điều này làm hắn vô cùng đau lòng! Hắn cũng có mua được nhiều thứ đâu chứ, năm viên Đại Hồi Xuân Đan, năm viên Hoạt Lạc Đan đã hết ba nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm rồi, sau đó hai tấm linh phù phá băng, hai tấm linh phù tụ hỏa, một tấm phù phòng ngự đã làm hắn đi tong gần năm nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm nữa, mà đây là hắn đã cò kè mặc cả mãi mới được như vậy! “Ai! Xem ra học chế phù sẽ kiếm được rất nhiều Ngũ hành thạch!” Phong Nhược lầm bẩm tự nói với mình, Đại Hồi Xuân Đan với Hoạt Lạc Đan thì thôi, nhưng năm tấm linh phù kia chỉ là loại cấp thấp nhất mà mỗi tấm đã có giá gần một nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm! Quá đắt đỏ! Thật là trắng trợn cắt cổ con nhà người ta mà! Nhưng Phong Nhược bây giờ cũng chỉ đành đứng nhìn thèm muốn chứ không có khả năng kiếm được món lời này, vì nghe nói ngay cả linh phù hạ phẩm cũng phải có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể chế tác được, nếu pháp lực không đủ thì căn bản không thể làm nổi! Mà những linh phù này trong chiến đấu vô cùng lợi hại, Phong Nhược đã từng được lĩnh giáo qua uy lực của phá băng phù, lúc xưa hai toà Chính Phản Như Sơn Trận Pháp của hắn bị một kích của phá băng phù do Diệu Hưng tung ra phá nát, nếu không phải hắn chạy nhanh thì đã bị mấy mũi băng đâm thủng lỗ chỗ rồi! Cũng chính vì như thế tuy hắn thừa biết sẽ bị vặt lông xẻ thịt không thương tiếc nhưng vẫn đành cắn răng mua năm tấm phù cấp thấp nhất. Dù sao Ngũ hành thạch cũng là vật ngoài thân không thể sánh với cái mạng nhỏ được, Phong Nhược cũng không lạ gì Khô Mộc Hải, ở đó môi trường sống vô cùng khắc nghiệt và đầy rẫy nguy hiểm, chưa tính đến Mộc Yêu, chỉ cần tất cả đám linh thú dưới đất mò lên đã khủng bố lắm rồi! Hắn cũng không thể biết được tương lai đi vào nơi đó sẽ gặp phải những chuyện gì nhưng cứ chuẩn bị được từng nào hay từng đó! Truyền tống trận ở phía trước chớp lên liên tục, đệ tử của Cửu Thần Cung truyền tống trước, nghe nói lần này Cửu Thần Cùng xuất ra năm trăm người, mấy đại môn phái các cùng các tông môn lớn nhỏ đều phái ra rất nhiều đệ tử tham gia cuộc chiến này, mười tám tuyến phòng ngự của Khô Mộc Hải bây giờ ít cũng có hơn vạn tu sỹ canh chừng! “Các đệ tử Trấn Thiên Tông tiến vào truyền tống trận!” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, năm mươi người Phong Nhược lập tức bước vào bên trong truyền tống trận, tất cả đều mang vẻ mặt khẩn trương lo lắng bời vì dù sao đi nữa Khô Mộc Hải cũng là một trong tam đại hiểm địa của Thương Ngô Giới, rất ít người có thể toàn mạng đi xuyên qua nơi đó, hơn nữa bây giờ Thị Huyết Yêu Long lại xuất hiện, có trời mới biết sắp tới sẽ có bao nhiêu người ngã xuống, dù sao trận chiến đẫm máu của nghìn năm trước vẫn còn hiển hiện trước mắt! “Vù vù…” Từng tràng âm thanh vang lên, Ngũ hành thạch khảm nạm xung quanh truyền tống trận bắt đầu tỏa ánh sáng rực rỡ, các luồng ánh sáng đan xen vào nhau nhìn rất thần bí! Mà khi những luồng ánh sáng này tràn ngập không gian thì mọi người bắt đầu thấy trời đất quay cuồng, tối tăm mặt mũi! “Năm mươi đệ tử Trấn Thiên Tông mới đến chia thành mười nhóm nhỏ, đi tới phòng tuyến thứ mười bảy! Đến đó các ngươi sẽ được phân nhiệm vụ! Nhanh! Mấy tên ngu ngốc này, lề mề cái gì! Ở đây là Khô Mộc Hải! Nếu không muốn bị Mộc Yêu giết chết thì tỉnh táo nhanh nhẹn lên cho ta nhờ!” Bọn người Phong Nhược còn chưa kịp hoàn hồn sau quá trình truyền tống thì lại nghe giọng nói như sấm vang lên bên tai, rất nhiều người tức giận nhìn sang nhưng lại vội vàng co đầu rụt cổ, bởi vì người vừa quát tháo kia có tu vi Kim Đan trung kỳ, không ai dám đùa với hổ! Trong lúc mơ mơ màng màng năm mươi người Phong Nhược đã bị chia thành mười nhóm nhỏ, sau đó mỗi nhóm lại bị nhét vào một cỗ xe giống như xe ngựa….nhưng không có bánh xe mà được năm con Sa Tỷ Thú kéo đi. Không gian trong cái xe quái quỷ này khá rộng, ngoài trừ nhóm năm người Phong Nhược ra thì bên trong còn có mười lăm người nữa, nhưng nhìn rất xa lạ, theo như lệnh bài và trang phục của bọn họ thì chắc là đệ tử của môn phái khác. Mà trước xe có một lão già tu vi Trúc Cơ hậu kỳ dẫn đầu, nhưng nhìn vẻ mặt lão rất thờ ơ lạnh nhạt không lo lắng hay băn khoăn chút nào cả, chắc hẳn lão đã ở Khô Mộc Hải này lâu rồi! “Ha ha! Các vị, ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Kim Bất Không, từ bây giờ cho đến khi tiêu diệt được Thị Huyết Yêu Long hoặc cho đến khi các ngươi ngã xuống nên nghe theo sự chỉ huy của ta! Ta có thể cam đoan sẽ cố gắng giúp các ngươi sống càng lâu càng tốt, cũng giúp các ngươi thoải mái hơn trong mọi chuyện, nhưng tất nhiên các ngươi cũng có thể lựa chọn làm theo ý mình, còn có chuyện gì thì tự mình gánh lấy thôi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang