[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm

Chương 52 : Phi kiếm

Người đăng: 

". . . Ngươi? Phong Nhược? Ngươi nói vậy có ý gì?.." Nghe thấy mấy lời của Phong Nhược, Khuynh Lan Hiên đang tươi cười bỗng nhiên tối sầm mặt lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể hiểu được pha lẫn khiếp sợ, mà ở phía sau nàng vẻ mặt của các Đệ tử Cửu Thần Cung đều trở nên ngây dại, ai cũng không thể ngờ việc vốn đã nắm chặt trong tay tự nhiên lại bị đoạt mất, thế nhưng bất ngờ hơn cả là tên phá đám này lại chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ! "Tề Trưởng lão, đệ tử không phục! Tiểu tử này nhất định là đã ăn gian phạm quy nếu không thì tuyệt đối không có khả năng nhanh hơn đệ tử được! Huống chi hắn chỉ có một thân một mình, căn bản không có khả năng xuyên qua đầm lầy U Minh!" "Đúng! Vấn đề này khẳng định có gì đó cổ quái! Cái tên tiểu tử hỗn đản này sao có thể về đích đầu tiên được chứ? Chắc chắn rằng có điều mờ ám rồi!" Lúc này hai gã đệ tử lịch lãm phía sau Khuynh Lan Hiên phẫn nộ hét lớn, mà lời của bọn hắn cũng được sự hưởng ứng của những người khắc, cả lũ bắt đầu ầm ỹ khẳng định rằng Phong Nhược đã phạm quy! Lần này ngay cả mấy trăm đệ tử Cửu Thần Cung bên cạnh cũng bắt đầu xôn xao bởi vì sự việc này quá mức quỷ dị, phải biết rằng mười người đệ tử kia đều là những cao thủ có thực lực nhất trong đám môn nhân có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhất là Khuynh Lan Hiên, tất cả mọi người đều thần tượng nàng như nữ thần, nếu nàng chiếm được vị trí đầu tiên thì không có gì lạ cả thế nhưng bây giờ bị một tên ranh con góc nào chui ra đoạt mất, hơn nữa hắn lại có thực lực yếu như sên thì không ai có thể tin nổi! Trong khoảng thời gian ngắn, cục diện bắt đầu khó kiểm soát! "Tất cả câm miệng!" Một giọng nói lạnh lẽo quát lên, lập tức tất cả tiếng bàn tán ầm ỹ im bặt, người vừa nói chính là Khuynh Lan Hiên! "Thua là thua! Chẳng lẽ chúng ta không thể thua sao?" Ánh mắt bình tĩnh của Khuynh Lan Hiên chậm rãi đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng rơi trên người Phong Nhược, rồi nàng cực kỳ tự tin mỉm cười, một điệu cười nhạt diễm lệ kinh tâm động phách! "Có bản lĩnh, ngươi thắng một lần nữa xem sao!" Phong Nhược hơi trầm mặc một chút sau đó cố tình tránh ánh mắt của Khuynh Lan Hiên, cũng không có cách nào khác, nữ nhân này quá tự tin rồi, hơn nữa khí thế từ người nàng phát ra đúng là hoàn mỹ vô khuyết, không ai có thể kiên trì chịu nổi ánh mắt soi mói này, hắn cũng không ngoại lệ! Thậm chí hắn còn nghi ngờ có nam nhân ưu tú nào đứng trước ánh mắt soi mói này mà không cảm thấy tự ti mặc cảm không nữa? "Ha ha! Khuynh đạo hữu quá lời, thắng được đạo hữu một lần ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi cho nên nếu tỷ thí tiếp thì ta sẽ không tham gia nữa đâu, xin thứ lỗi!" Phong Nhược hướng về phía Khuynh Lan Hiên chắp tay sau đó liền quay người đi về đội ngũ đệ tử lịch lãm của Trấn Thiên Tông, lời vừa rồi cũng là nói thật, bởi vì cuộc tỷ thí kế tiếp là một chọi một, với thực lực hiện tại của hắn căn bản chỉ là miếng ngon cho đối thủ mà thôi, nếu như lúc này cùng Khuynh Lan Hiên so tài chỉ sợ sẽ thua rất chóng vánh! "Ha ha! Tốt, tốt! Trận tỷ thí thứ hai dừng ở đây! Còn lại ít thời gian nên để cho đệ tử hai tông được nghỉ ngơi một chút . . . Ba ngày sau chúng ta sẽ tiến hành trận tỉ thí thứ ba, Vạn đạo hữu, ý của ngươi như thế nào?" Lúc này lão già Tề Hoàn cũng khôi phục bộ dạng lúc trước, cười ha hả nói. "Bản thân ta không có ý kiến gì, chỉ sợ không tránh được phải phiền quý tông một phen rồi!" Viện trưởng Kiếm Tâm Viện vân vê cái râu trên cằm khẽ mỉm cười nói, cũng không biết là đang nghĩ điều gì! "Vạn đạo hữu chớ khách khí, Trấn Thiên Tông cùng với Cửu Thần Cung chúng ta đều thuộc năm Đại tông môn của Thương Ngô Giới, là đồng mình của nhau. . . Đã là người nhà thì đâu cần nói những lời như thế. Người đâu, dẫn tất cả đệ tử lịch lãm của Trấn Thiên Tông về chỗ ở! Ah, đúng rồi! Ai kia? Phong Nhược đúng không? Ngươi lưu lại, bởi vì dựa vào ước định, lần tỷ thí này những người nào lọt vào nhóm mười người đầu tiên đều được ban thưởng hậu hĩnh!" Lão già họ Tề nói đến đây lại quay về phía mười người Khuynh Lan Hiên hiền lành nói: "Hiên Hiên, các ngươi cũng đến đây đi!" Khuynh Lan Hiên nhẹ nhàng gật đầu cũng không quay lại mà thản nhiên ra lệnh: "Khung Nhân, ngươi rời khỏi đây đi!" "Vâng! Khuynh sư tỷ!" Đệ tử Cửu Thần Cung tên là Khung Nhân kia không do dự liền đáp, chứng tỏ Khuynh Lan Hiên đối với bọn chúng có uy danh rất lớn! Có điều cách đó không xa, Phong Nhược trong lòng lại đang cảm thấy không được tự nhiên bởi vì những ánh mắt của đệ tử Cửu Thần Cung hướng về phía hắn đều không có vẻ thiện ý! May mà viện trưởng Kiếm Tâm Viện còn ở đây nếu không hắn thật sự lo lắng bị những tên gia hỏa đang phẫn nộ này… ám sát mất! "Ha ha! Vạn đạo hữu, mời!" "Tề đạo hữu, mời!" Tề Hoàn cùng viện trưởng Kiếm Tâm Viện cùng tỏ ra khiêm tốn liền dẫu đầu đoàn, ngự kiếm quang hướng về những dãy núi trùng trùng điệp điệp đang sau phóng đi, hai người bọn họ đều dùng phi kiếm nên tỏa ra hào quang sáng chói mắt, chẳng những vô cùng linh hoạt mà những kiếm quang kia có thể phóng to thu nhỏ, biến ảo vô cùng! Kiếm quang của bọn Khuynh Lan Hiên bay phía sau rõ ràng kém cỏi hơn nhiều, Mị Ảnh của Phong Nhược thì không cần phải nói rồi nhưng ngay cả kiếm của Khuynh Lan Hiên cũng còn kém quá xa! Bởi vậy có thể thấy được Kim Đan kỳ cùng Trúc Cơ kỳ chênh lệch lớn đến cỡ nào! "Phi kiếm đó sao?" Phong Nhược đi sau cùng lúc này chợt thất thần suy nghĩ, trong đầu hắn đang hiện lên hình ảnh của con dao găm nhặt được ở Khô Mộc Hải! Có thể nói lần này hắn có thể sống sót sau đó còn về trước Khuynh Lan Hiên cùng một loạt cao thủ chính là nhờ công lao của con dao găm này! Bởi vì nếu không có con dao găm này căn bản hắn không có cách phá vỡ hoàn toàn phòng ngự của thi quỷ, chỉ sợ địa hành thi quỷ không phản kháng mà chỉ đứng yên cho hắn công kích, hắn cũng không có khả năng giết được nó! Bởi vì con thi quỷ kia có năng lực phòng ngự quá mạnh mẽ, lúc hắn còn ở đầm lầy U Minh đã từng lấy Bôn Lôi Kiếm ra chém thử nhưng không thể lưu lại một vết nhỏ nào trên người nó! Nhưng con dao găm này lại có thể dễ dàng cắt đứt móng vuốt sắc bén nhất của địa hành thi quỷ, đơn giản như cắt đậu hũ! Hơn nữa Phong Nhược vẫn hoài nghi, bên trên con dao găm này chẳng nhẽ có chứa độc dược, hoặc đây cũng là một đồ vật kỳ lạ, nếu không địa hành thi quỷ kia dù đau nhức đến mấy cũng không có khả năng nổi điên như vậy, dốc sức liều mạng chạy trốn về phía trước, thậm chí đến cả phương hướng cũng không cần để ý! Huống chi địa hành thi quỷ cấp chín kia còn có chút linh trí, cho dù đã bị chặt một đoạn đầu móng vuốt nhưng đáng lẽ chỉ kinh hoảng một chút thôi, về sau bình tĩnh lại sẽ nghĩ phương pháp đối phó với hắn, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, địa hành thi quỷ kia cứ như là gặp ma quỷ chỉ biết dốc sức chạy thục mạng! "Con dao găm này nhất định là phi kiếm! Nếu không sẽ không thể sắc bén như thế được, nhưng khẳng định trên đó tồn tại không ít bí mật mà mình không biết! Xem ra về sau khi mình sử dụng nên cẩn thận một chút, nhỡ may tự nhiên cắt đứt ngón tay rồi cũng chạy như điên giống thi quỷ kìa thì khốn mất!” Nghĩ đến việc quái quỷ này Phong Nhược không tài nào nén nổi nụ cười, lại nói, lần lịch lãm rèn luyện này hắn thu hoạch được rất lớn! "Ngươi ngây ngốc cười cái gì thế? Vẫn còn cảm thấy đắc ý ư?” Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ phía trước, là đệ tử Cửu Thần Cung Vân Hạo, cách đây không lâu hắn cùng Phong Nhược coi như đã so tài một lần. "Ha ha! Thì ra là Vân đạo hữu, ta mới nghĩ đến vài điều thú vị, về phần nói là đắc ý, ngươi cho rằng ta không nên đắc ý sao?" Phong Nhược mỉm cười lơ đễnh nói. "Hoàn toàn đúng! Ngươi có tư cách đắc ý, ta thừa nhận là đã đánh giá thấp ngươi, lúc này đây ta rất bội phục, nhưng mà ngươi có thể nói cho ta biết làm sao mà ngươi làm được như vậy không?" Vân Hạo chậm rãi giảm tốc độ phi hành, bay bên cạnh Phong Nhược! "Ha ha! Vân đạo hữu thật sự muốn nghe? Ngươi cũng không nên hối hận, bởi vì chuyện này rất khó tin đấy!" Phong Nhược làm ra vẻ thần bí nói. "Phong đạo hữu lại nói đùa rồi, không tin thì có thể làm gì, kết quả rành rành trước mắt rồi chẳng lẽ còn không tin hay sao?" Vân Hạo cười khổ nói. "Nói cũng đúng, kỳ thật rất đơn giản, chỉ dựa vào thực lực của chính ta tuyệt đối không có khả năng về đích trước các ngươi!" Phong Nhược cố ý nói lớn, hắn dám cam đoan đám người Khuynh Lan Hiên mà thậm chí cả hai lão già đang đi đầu tiên cũng đang cố gắng vểnh tai lên nghe câu chuyện này! Thật ra nguyên nhân chuyện này cũng không có gì là bí mật cho nên hắn cũng không ngại nói ra mọi việc, đây không phải vì hắn khoe khoang mà là tự bảo vệ mình, hắn không muốn mình trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người kể cả đám Chu Vũ, Mộc Hải! Đúng là hắn đến trước tất cả mọi người nhưng lại không phải dựa vào thực lực của chính mình! Có được vinh dự này quả thật rất sung sướng phấn khích nhưng không đánh giá đúng thực lực của bàn thân mình thì cũng chỉ như bóng trăng trong nước mà thôi, hư ảo không có thật, đúng như Khuynh Lan Hiên đã nói “Có bản lĩnh thì thắng một lần nữa xem sao”! . Mà điều hắn cần không phải thắng một lần, hai lần, mà là vĩnh viễn, là người cuối cùng dành chiến thắng! "Cứ như thế ta đã bị con địa hành thi quỷ kia kéo dưới đất đến nỗi đầu óc choáng váng, đến khi tỉnh lại thì đã thấy vượt qua được đầm lày U Minh rồi! Ha ha! Về chuyện sau đó thì ngươi tự hiểu!” "Ha ha! Thì ra là thế, Phong đạo hữu cũng may mắn quá làm người ta phải ghen tỵ đó!" Nghe xong những lời giải thích của Phong Nhược, Vân Hạo sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, việc này thật khiến người khác khó có thể tưởng tượng được, tuy vậy thế này không tính là ăn gian, cũng không tính phạm quy, bọn hắn không oan một tý nào! Thua như thế này muốn nóng cũng không nóng được! Mà lúc này Phong Nhược vô hình cảm thấy địch ý xung quanh mình đã giảm đi rất nhiều! Sau khi mọi người bay đến dãy núi, điều đầu tiên đập vào mắt mọi người là những vòng cầu vồng bảy sắc giữa không trung, nhưng...có tới mấy nghìn vòng cầu vồng như vậy, hơn nữa sắp xếp theo một thế trận rất kỳ quặc, bao phủ phạm vi cả nghìn dặm xung quanh dãy núi! Mà dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi có thể nhìn thấy nghìn vòng cầu vồng này tung bay biến ảo phối hợp với những áng mây trên bầu trời, lộng lẫy vô cùng! Không cần nói cũng biết đây chính là đại trận trấn phái của Cửu Thần Cung! Chỉ nhìn khí thế này cũng có thể đánh giá nó không hề thua kém đại trận trấn phái của Trấn Thiên Tông, thậm chí còn có phần lăng lệ hơn! Phong Nhược ngẩn ngơ ngắm nhìn, chỉ thấy cả vùng trời mỹ lệ tuyệt đẹp làm cho người ta say mê không muốn rời mắt, thật sự hắn không tưởng tượng nổi có người lại thần thông quảng đại đến mức này, có trí tuệ siêu phàm đến mức nào mới có thể dựng nên một đại trận trấn phái kinh diễm tuyệt luân như vậy chứ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang