[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
Chương 60 : Hắc Sắc Năng Lượng
.
Mộc Phong nâng Liễu Diệp lên không, lòng bàn tay xuất ra một vầng khí mờ trắng hình cầu bao lấy Liễu Diệp, trong nháy mắt, vụ khí màu trắng tan đi, thân hình tuyệt mỹ của Liễu Diệp như đã sạch khô, tỏa ra 1 làn hương quyến rũ tựa như một khối mỹ ngọc. Mộc Phong không hề mở mắt, dùng ý niệm lấy ra một bộ y phục của Yên Nhiên, điều khiển thần linh chi lực mặc quần áo cho nàng.
Mộc Phong từ từ mở mắt, thần sắc lộ ra một tia mỏi mệt, nhẹ nhàng đặt Liễu Diệp nằm lên giường rồi đắp chăn lên người. Hắn nhanh chóng lấy ra hai viên tử ngọc tinh thạch nhỏ nắm trong tay, theo thói quen xuất thần thức ra bên ngoài cơ thể, đi dần vào trạng thái luyện công.
Sau hai canh giờ, Mộc Phong tỉnh lại, thần linh chi lực bị tiêu hao vửa rồi đã được khôi phục lại, liếc mắt nhìn Liễu Diệp trên giường, nàng vẫn ngủ say, khóe miệng như khẽ mỉm cười.
Bên ngoài phòng dường như có ai đó đang vội vàng đi tới.
Mộc Phong quay đầu xuất thần thức ra bên ngoài dò xét, nguyên lai bên ngoài có vài hỏa hồ ly đang vui vẻ chơi đuổi bắt mà thôi. Thấy hồ ly, Mộc Phong liền thu hồi thần thức. Hắn chợt nhớ Lan nhi, không biết nàng có biết những con hồ ly bên ngoài căn phòng? Thiên hạ hồ ly rất nhiều, Lan Nhi mặc dù là cửu vĩ linh hồ (hồ ly chín đuôi), nhưng khó có thể biết hết! Mộc Phong biết là mình đang nhớ Hàn Yên, bản thân giờ đây tu luyện không thành, Yên Nhiên đã phi thăng thành tiên, Hàn Yên không biết nơi nào, tự thấy mình trời đất rộng lớn mà ko biết đi đâu.
Mộc Phong ở trong căn phòng nhỏ suy nghĩ mông lung suốt một đêm, đầu óc càng trở lên hỗn loạn, chẳng bao lâu trời đã sắp sáng, xa xa từ vùng núi đối diện truyền đến vài tiếng gà gáy sáng.
Trên giường bỗng nhiên Liễu Diệp trở mình một cái, Mộc Phong liền xoay người lại nhìn nàng.
Hiện tại, Liễu Diệp da còn rất non, làm cho người khác không nhịn được muốn chạm vào. Cơ thể nàng cũng biến đổi thành cao hơn một chút, mặc dù ngũ quan không thay đổi, trông vẫn bình thường, khi ngủ miệng ngậm chặt mà vẫn toát ra một loại mị lực rất đặc biệt.
Ánh nắng buổi sớm rọi lên bức tường bên ngoài, qua khe hở chiếu vào trong phòng, có mấy vệt sáng xuyên qua khe chiếu lên mặt đất khiến ta thấy những hạt bụi nhỏ li ti như đang nhảy múa bên trong, trông giống như là các tinh linh sống động vậy.
Liễu Diệp tỉnh dậy, thấy Mộc Phong đứng không xa ở bên giường, nhanh nhẹn ngồi dậy thẹn thùng cười nói:
- Ta ngủ khi nào vậy? hại ngươi đứng một đêm?
Mộc Phong thấy nàng tỉnh lại, điều đầu tiên là quan tâm ngay đến mình, trong thâm tâm có chút hồi hộp, mỉm cười nói:
- Diệp tử, nàng đã ngủ được 1 giấc, bây giờ cảm thấy như thế nào?
- Ta nghĩ tinh thần ta chưa bao giờ tốt như lúc này.
Liễu Diệp ngơ ngác nhìn y phục trên người kêu to:
- Y phục của ta đâu?
Y phục của ngươi bị bẩn, tuy chưa được ngươi đồng ý nhưng ta tự tiện giúp ngươi tắm rửa và thay đổi y phục.
Mộc Phong nở nụ cười mị nhân.
- A…!
Liễu Diệp kéo cổ áo lên bỗng phát hiện bản thân chỉ được bọc trong một bộ trường sam, khuôn mặt ửng hồng như trái táo chín, kéo chăn che kín đầu.
Mộc Phong vẫn giữ bộ mặt mỉm cười khi thấy Liễu Diệp chui vào chăn. Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của Liễu Diệp.
Một lúc sau, Liễu Diệp mới kéo chăn xuống, cúi đầu xuống mân mê ngón tay, lầm bầm nói
- Ngươi đã nhìn thấy gì?
- Ha ha, hình như ta chưa nhìn thấy gì hết à.
Mộc Phong không nhịn được cười to.
Liễu Diệp má càng thêm ửng hồng, cầm đuôi tóc đưa vào trong miệng cắn, không biết làm sao cho phải.
- Tiểu tỷ tỷ, chủ nhân ta ngay cả da thịt ngươi cũng không chạm vào.
Tiểu Tinh Linh lập tức cười lớn.
- Đúng rồi, ta khẳng định ca ca của ta trong lúc giúp ngươi tắm rửa thì mở mắt, còn lại tòan bộ thời gian đều là nhắm mắt.
Diệu Diệu bay vòng tròn trên đỉnh đầu Mộc Phong, nghiêm trang nói:
- Ta cũng đã thấy qua rồi, kỳ thực việc đó đâu có gì quan trọng, không thể so sánh với việc ăn cơm được.
- Liễu Diệp nghe thấy thanh âm hai tiểu hài một nam một nữ từ bên trong người Mộc Phong truyền ra, ánh mắt nhìn thẳng, miệng như chuẩn bị hét “a” lên một tiếng nhưng âm thanh không phát được ra ngoài.
Hai kẻ này vừa tung vừa hứng, khiến cho Mộc Phong cảm thấy căng cả đầu.
- Giúp ta thay quần áo lại còn nói là ko đụng chạm à?
Liễu Diệp thất thần lạc phách tự lẩm bẩm, bỗng nhiên bất ngờ kêu lên:
- Đồ xấu xa, ra khỏi đây mau!
Mộc Phong thay y phục trong tình thế không thuận tiện làm cho Liễu Diệp suy nghĩ lung tung. Hắn cười khổ, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng. Nắng thu rực rỡ từ trên cao chiếu xuống trước cửa tạo ra một vùng sáng màu vàng thật tiêu sái. Trên một dòng suối nhỏ cách đó không xa nổi lên nhiều điểm kim quang trên từng gợn sóng, thỉnh thoảng có chú cá nhỏ tinh nghịch vui đùa nhảy xuyên qua bọt nước.
Mộc Phong đứng dưới ánh nắng, có cảm giác thích thú, không nhịn được nâng hai tay lên vươn người cho sảng khoái, đột nhiên hắn phát hiện trong lòng bàn tay có chút ấm áp, ngẩng đầu lên thấy ánh dương quang sáng chói, bên trong mặt trời có một khối vật chất tròn màu đen đang di động. Nhiệt lượng trong lòng bàn tay chính là từ chỗ đó truyền đến.
Năng lượng!
Mộc Phong phi thân bay lên, thân hình như một vệt ánh sáng hướng về phía mặt trời. Càng tới gần thái dương, hắn càng cảm thấy nóng hơn, cảm giác mình có thể bị quay chín.
Thân hình Mộc Phong dừng lại giữa không trung, ngồi xếp bằng giữa mây mù, nhắm mặt lại, xuất ra một tia thần thức cố gắng truy đuổi nguồn năng lượng vừa rồi mình đã hấp thu trong bàn tay.
Tia thần thức quả nhiên không phụ kỳ vọng của Mộc Phong, phát hiện ra khối tròn màu đen chính là vật chất dẫn xuất năng lượng từ mặt trời. Hắn liền xuất ra thêm một tia thần thức bay vòng quanh người, rồi tập trung tinh thần, đem thần thức còn lại đi sâu vào trong kinh mạch, vận khởi công pháp, thúc đẩy năng lượng liên tiếp tiến nhập cơ thể.
Diệu Diệu bay một cung tròn tuyệt đẹp quanh người Mộc Phong, sau đó tìm vị trí thích hợp dừng lại ở không trung, trên đầu hắn cũng có một quầng sáng chuyển động cực kỳ chói lọi, thông linh bẩm sinh của thú vương chi vương, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội quá lớn trước mắt.
Không biết ngồi bao lâu, Mộc mở mắt, Diệu Diệu đã trở lại trên đầu hắn. Phía trên đầu vẫn là vầng thái dương, rực rỡ nhưng không làm chói mắt. Mộc Phong phát hiện khối tròn vật chất màu đen ở mặt trời đã biến mất, thì ra vì thế mà hắn tỉnh lại, có thể do năng lượng có thể hấp thu đã biến mất. Mở thiên nhãn, Mộc Phong thử phóng một luồng kim quang về phía tâm mặt trời.
Kim quang bay về phía mặt trời trong một khoảng thời gian rồi dừng lại, hạ xuống. Mộc Phong vận hết công lực, kim quang tiến vào bên trong thêm một đoạn, sau đó lại không thể tiếp tục tiến lên được. Bên trong mặt trời độ nóng khủng khiếp tiếp tục bao phủ dung hóa kim quang.
Mộc Phong giật mình nhận ra, nguyên nhân do công lực của mình không đủ nên năng lượng trong kim quang từ thiên nhãn phát ra vẫn không đề kháng được nhiệt độ cao của mặt trời.
Mộc Phong kiểm tra lại nội thể, vui mừng nhận ra mình đã hấp thu khá nhiều năng lượng, ước chừng hiện tại tu vi đã sắp đột phá tầng thứ năm. Hắn liền dùng thần niệm bảo Diệu Diệu rời đến lòng bàn tay. Diệu Diệu cũng đã thay đổi, mầu lông phấn hồng trước kia không còn nữa, toàn thân biến đổi thành đen tuyền, bên ngoài được che phủ những chiếc vẩy ti li giống như ngọc đen.
Mộc Phong ngạc nhiên nói:
- Diệu Diệu, Ngươi vừa rồi cũng luyện công à?
Vâng, ca ca, ta bẩm sinh chỉ có thể hấp thu những quang năng hoặc nhiệt năng kỳ quái mà thôi.
Diệu Diệu ngừng lại một lát, rồi lại thở dài nói:
- Vừa rồi nhìn ngươi hấp thu, ta cũng cố hấp thu lấy một ít, tỉnh lại thấy mình biến thành hình dạng kỳ dị thế này. Ngươi có biết tại sao không?
- Ta cũng không minh bạch, khi ta có thời gian sẽ giúp ngươi tra cứu lại điển tịch, có lẽ sẽ làm sáng tỏ vấn đề.
Mộc Phong lắc đầu nói:
- Chúng ta về thôi, không biết đi ra ngoài đã bao lâu, có thể Diệp tử ở nhà sốt ruột lắm, nàng đối với ta có ân, ta còn chưa dạy nàng công pháp tu hành, nên chưa thể bỏ đi thế này được.
Diệu Diệu hiểu ra, bay nhanh trở về đỉnh đầu Mộc Phong.
Mộc Phong lại hướng về lam sắc tinh cầu quê hương phóng xuất một lượng lớn thần thức, cuối cùng tìm được Liễu Diệp tại một căn nhà hai gian. Thân hình hắn liền chuyển động, một đạo kim quang bay về phía chân trời.
Mộc Phong hạ xuống trước cửa phòng Liễu Diệp, một ngày vừa mới bắt đầu. Hắn thong thả đi đến gõ cửa, nói nhỏ:
- Diệp tử, nàng có ở đó không?
Sau một tiếng kêu “két”, cửa mở ra…
Liễu Diệp, trông vẻ ngoài không có gì thay đổi, ngơ ngác nhìn Mộc Phong ngoài cửa, mắt long lanh ngấn nước, môi mím chặt, đột nhiên lao đến ôm chặt lấy Mộc Phong.
Mộc Phong hai tay buông thõng, lần đầu tiên được một cô gái mới quen ôm lấy làm cho hắn không biết làm sao, hai tay đưa lên, chả biết đặt vào chỗ nào.
Liễu Diệp chỉ ôm Mộc Phong một lúc, xong lại buông tay, nhẹ nhàng cười nói:
- Công tử đã đi mười năm, ta biết công tử rồi sẽ trở về gặp ta nên ta một mực chờ người.
Mộc Phong giật mình, không hiểu bèn hỏi lại:
- Ta không phải vừa mới ra đi ngày hôm qua sao ? Mười năm á?
Liễu Diệp chưa kịp nói gì, Linh Lung Thần Anh trong nội thể Mộc Phong cao giọng nói:
- Diệp tử tỷ tỷ, chủ nhân ta thích giả vờ làm thằng ngốc, thường xuyên tìm lý do cho việc bỏ đi vô trách nhiêm, tỷ tỷ đừng để bộ dạng của hắn mê hoặc!
- Tiểu Linh Lung, ngươi nói linh tinh cái gì đó?
Mộc Phong nóng nảy nói:
- Ta vô trách nhiệm lúc nào?
- Chủ nhân à, Diệp tử tỷ tỷ toàn thân trên dưới đều bị ngươi nhìn hết, từ xưa nam nữ thụ thụ bất thân, việc ngươi nên có trách nhiệm còn phải hỏi sao?
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong làm bộ nói.
- Tiểu Tinh Linh, ngươi cũng nhìn, ngươi không có chút trách nhiệm nào sao?
Mộc Phong luống cuống nói bừa.
- Ta không phải nam nhân, ta có trách nhiệm gì đây? Ngươi nói vậy làm người nghe cười ngươi đến hở hết cả răng ra mất.
Tiểu Tinh Linh cực kỳ bất mãn.
- Nói gì mà ồn ào quá, hai người các ngươi không nên châm chọc ca ca của ta, Hắn sẽ cưới Liễu Diệp tỷ tỷ, không cần các ngươi phải bận tâm!
Diệu Diệu nhảy ra trước ngực Mộc Phong mổ vào ngực hắn biểu thị sự không bằng lòng với hai đứa nhỏ.
- Diệu Diệu lại nói tốt cho ta rồi.
Mộc Phong trầm ngâm 1 lát rồi nói:
- May mắn là vẫn có người giúp ta đòi lại công bằng, nhưng mà Diệu Diệu à, ca ca đã có thê tử, việc này… ngươi xem phải làm sao cho ổn thỏa đây.
- Diệu Diệu là con người sao?
Tiểu Tinh Linh cất tiếng kỳ quái nói:
- Kêu đệ đệ của ngươi cưới Diệp tử tỷ tỷ đi, hừm!
Mộc Phong nhất thời tức giận, đến mức trợn mắt líu lưỡi nghĩ thầm: “Đồ miệng lưỡi giảo hoạt, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
Linh Lung Thần Anh cười nói:
- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, chủ nhân đang mắng tỷ này!
Mộc Phong hét lớn:
- Tất cả các ngươi không ai được nói nữa! Bằng không ta đem 2 người các người bỏ vào trong cấm chế !
Hai tiểu oa nhi bên trong cơ thể Mộc Phong lè lưỡi ra lêu lêu, như muốn nói “Chúng ta không có quản cái tên vô trách nhiệm này, đợi đến khi hắn ong bướm chán chê rồi, hắn lấy nhiều vợ thì hắn sẽ chết thôi.”
Liễu Diệp chỉ nghe thấy tiếng của trẻ con nói qua nói lại nhưng không nhìn thấy một bóng người nào, há hốc mồm, hai tròng mắt như muốn rơi xuống dưới đất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện