[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
Chương 57 : Yên Nhiên độ kiếp
.
- Tiểu tinh linh, chẳng lẽ ngươi đã nhận biết được tiểu kê kỳ quái này?
Mộc Phong băn khoăn hỏi.
Tiểu Tinh Linh thở dài nói:
- Chủ nhân, người và nó giống nhau. Người không thể thiêu đốt nó, nói thật ra, người có thiêu nó cũng không chết được.
Mộc Phong kinh hãi hỏi:
- Nó với ta như thế nào mà lại giống nhau được?
Tiểu Tinh Linh lại đáp:
- Lúc ban đầu, ta cũng không có chú ý tới, nhưng sau khi cẩn thận quan sát thật lâu, tiểu kê này đích thực là thú vương chi vương, không thể tưởng rằng nó lại xuất hiện ở chốn phàm giới này.
Yên Nhiên kinh hãi nói:
- Cái gì là thú vương chi vương? Trước kia tướng công không phải đã nói Ngư Đản mới là thần thú chi vương ư?
Tiểu Tinh Linh mặc cho Yên Nhiên thần sắc kinh dị, tiếp tục nói:
- Tiểu kê này thực đúng là cửu dương chi thể, trong truyền thuyết có nói nó chính là thú vương chi vương a. Nếu không phải nó còn nhỏ thế này, e rằng lão chủ nhân có đến đây cũng không thể dễ dàng thu phục nó.
Mộc Phong kinh hãi đến trợn mắt há mồm, phải chăng đúng là cửu dương chi thể thú?
Tiểu Tinh Linh nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân, người hãy sử dụng thần thức trao đổi với nó một chút, xem ra nhất định liên lạc được đó.
Mộc Phong y lời hướng về phía tiểu kê, thử xuất ra một tia thần thức dùng lời lẽ hết sức khéo léo nói:
- Tiểu phi kê, hai người bọn ta bởi vì tò mò nên đã vô ý tới chỗ này, chưa từng nghĩ sẽ là địch nhân của ngươi, không bằng trước tiên ta thả ngươi ra, ngươi cũng không công kích chúng ta nữa, được chứ?
Giữa tiên võng, ánh mắt tiểu kê chuyển động lia lịa, đột nhiên mở miệng như một con người nói:
- Ta chơi ở chỗ này vốn rất tốt, các người đến quấy rầy ta để làm gì?
Thanh âm rất giống với trẻ con vừa mới học nói, đáng yêu vô cùng.
Yên Nhiên vỗ tay vui vẻ nói:
- Thanh âm nghe hay quá!
Tiểu kê nhìn về phía Yên Nhiên, chớp mắt vẻ không hiểu hỏi:
- Ngươi nói ta đấy à?
Mộc Phong cũng cười nói:
- Tiểu kê này đúng là rất đáng yêu!
Lập tức triệt bỏ tiên võng.
Tiểu kê bay đến trước mặt Mộc Phong, vừa bay vừa nói:
- Sao trên người ngươi lại có mùi giống như ta? Chẳng lẽ ngươi chính là nương thân ta sao?
“Ha ha ha” Tiểu Tinh Linh và Yên Nhiên cùng cười thích thú.
Mộc Phong lúng túng nói:
- Có thể chúng ta đều là cửu dương chi thể, cho nên mới có sự giống nhau này.
Tiểu kê nhảy lên vai Mộc Phong ngó bên trái, ngửi bên phải rồi gật đầu nói:
- Hay chúng ta là huynh đệ?
Mộc Phong không biết nên khóc hay nên cười nói:
- Chắc không phải đâu.
Tiểu Tinh Linh cười “ha ha” nói:
- Chủ nhân, người và nó kỳ thật có thể nói là có chung một nương thân, đều là do tinh hoa thiên địa dưỡng dục mà thành.
Tiểu kê ở trên vai Mộc Phong tức thì “hắc hắc” cao hứng nhảy nhót, cười lớn:
- Ha ha, cuối cùng thì ta cũng đã tìm được một ca ca.
Tiểu kê mổ lên cái đầu rồng của Đỗ Ngu Thần Giáp trên vai Mộc Phong nói:
- À, người có biết nương thân của chúng ta ở chỗ nào không? Ca ca, chi bằng chúng ta cùng đi tìm nương thân để hỏi, được không?
Mộc Phong ngó lơ chỗ khác, tự nhủ:
- Ta cũng không hiểu nương thân làm sao lại sinh ra được một tiểu kê như thế này?
Mộc Phong nhất thời không biết nên nói sao nữa.
Tiểu kê nghiêm nghị nói:
- Ca ca, ngươi sẽ không bỏ ta lại, đúng không? Ta với người cùng nhau đi tìm nương thân.
Mộc Phong lắc lắc đầu, sau lại gật, nói:
- Được rồi, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời ta, không được chạy lung tung!
Tiểu kê giống như mổ gạo, liên tục gật đầu nói:
- Tốt rồi, ta nghe lời ca ca, không đi đâu hết, chỉ đi theo ca ca tìm nương thân thôi.
Nói xong bay đến trên đầu Mộc Phong, cứ thế tự nhiên đứng trên đó như thể đang ráp nối với hắn vậy.
Còn nhìn từ xa trông Mộc Phong giống như trên đầu đang cài một cái trâm lớn.
Mộc Phong cười khổ, Yên Nhiên vui vẻ, Linh Lung Thần Anh hưng phấn nhào lộn, Tiểu Tinh Linh thì lúc lắc tỏ vẻ đồng tình.
Vốn lúc đầu chỉ muốn thỏa chút tò mò, không ngờ bỗng nhiên lại tìm được một kê huynh đệ, Mộc Phong thầm nghĩ.
- Vậy ta gọi ngươi là Diệu Diệu nhé, huynh đệ!
Mộc Phong đành nói.
- Được, ca ca.
Diệu Diệu ở trên đầu Mộc Phong đùa nghịch, đứng theo thế kim kê độc lập*, lộ ra vẻ rất thú vị.
- Diệu Diệu, từ nay về sau ngươi không được gọi quái xà đến dọa tỷ tỷ của ngươi nữa, được chứ?
Yên Nhiên cười hi hi nói.
- Không đụng đến người thì người sẽ không đụng đến ta, tỷ tỷ, ta đang chơi ở đây rất tốt, ai bảo các người đến quấy nhiễu ta.
Diệu Diệu dùng mỏ mổ lên tóc Mộc Phong.
Mộc Phong bực mình nói:
- Diệu Diệu, không có việc gì thì để yên, không cần phải mổ vào đầu ta như vậy đâu.
Diệu Diệu khẽ trả lời:
- Dạ, rồi mặc kệ Yên Nhiên và Tiểu Tinh Linh trêu ghẹo như thế nào, nó cũng không thèm nói chuyện.
Mộc Phong mừng thầm, tự nhủ:
- Diệu Diệu quả là biết nghe lời, vì lẽ gì nó chỉ nghe theo một mình ta? Thật là kỳ lạ khó hiểu.
Mộc Phong kéo tay Yên Nhiên nói:
- Nơi này rất nhiều rắn, không có gì để xem, lại chẳng có gì thú vị, chúng ta trở về thôi.
Yên Nhiên liền đồng ý.
Mộc Phong đang chuẩn bị bay lên núi thì Tiểu Tinh Linh chợt kêu lên:
- Ở ven bờ hồ băng gần đây có một loại kỳ hoa, chúng ta đều đã đến đây, nếu không ngại giờ có thể đi xem cũng chưa muộn.
Mộc Phong ngạc nhiên hỏi:
- Kỳ hoa nào vậy?
Tiểu Tinh Linh cười nói:
- Loài hoa này có công dụng rất tốt, người tu chân nếu ăn vào, không cần tu luyện, công lực cũng sẽ đột nhiên tăng vọt!
- Loài hoa gì mà lại kỳ diệu như vậy?
Yên Nhiên vẻ mặt không hiểu.
- Các người xem xem, bên hồ băng không phải đã thấy một loại hoa có lá sắc nhọn, cánh hoa cũng nhọn, há không phải là loại Ngũ Sắc tiểu hoa ư?
Tiểu Tinh Linh nhắc nhở.
Mộc Phong và Yên Nhiên nhớ lại trước đây, chung quanh bờ hồ quả thực có một dải ngũ sắc tiểu hoa này.
- Loại hoa ấy tên gọi Băng Lăng hoa, đứng đầu trong số thập đại kỳ hoa ở Phàm Giới, tác dụng đặc biệt tăng cường công lực của tu chân giả, do chuyển hóa năng lượng mà sinh ra. Các người có biết vì sao nơi này lại lạnh đến vậy?
- Đây là hồ băng, đương nhiên phải lạnh rồi.
Mộc Phong buột miệng nói.
- Các người không biết vì cái gì mà hồ lại đóng băng, đúng không nào?
Tiểu Tinh Linh lúc lắc đầu nói, sau đó lại tiếp:
- Bởi vì bờ hồ có quá nhiều Băng Lăng hoa, thế nên nước hồ mới đóng băng lại.
- Oa, quả thật thần kỳ như vậy sao!
Mộc Phong yêu tài như mạng, biểu tình tựa như một thần giữ của, việc tốt đã ở ngay trước mắt, nhất thời vui mừng khôn xiết, nhanh chóng xuất thần thức tỏa ra kim quang, “vút vút vút” hơn nửa số hoa ngũ sắc ven hồ đã được thu vào ống tay áo.
Mộc Phong cầm lấy một bó, đưa cho Yên Nhiên, cao hứng nói:
- Nương tử, nàng hãy thử dùng một bó hoa này, để xem nó có hiệu quả đến thế nào.
Ngũ sắc tiểu hoa này ở trong tay Mộc Phong phát ra hàn khí, Yên Nhiên cẩn thận đưa tay ra đón lấy, khí lạnh tựa hồ xâm nhập vào tâm thần, chần chừ một lúc, nghĩ rằng Tiểu Tinh Linh dù sao cũng sẽ không lừa gạt mình, liền khẽ mở miệng ngọc, đưa từng đóa, từng đóa hoa vào.
Ngũ sắc tiểu hoa vừa vào miệng lập tức biến hóa, một cỗ thanh lương** nhanh chóng tràn vào cổ họng. Yên Nhiên cảm thấy khí lạnh xuyên suốt vào trong tim, làm nàng như bị đông cứng, đột nhiên phát hiện trong cơ thể nhiệt khí dâng trào, từ trong bụng một luồng khí di động dọc theo kinh mạch tiến vào giữa nguyên anh, nguyên anh chợt lóe lên một ánh bạch quang, bấy giờ ở giữa nội đan từ màu tím biến thành màu tím đậm.
Yên Nhiên cảm thấy trong cơ thể có sự thoải mái không thể nói rõ được.
Mộc Phong thấy biến hóa trong cơ thể của Yên Nhiên diễn ra nhanh như thế, ngây người ra nhìn.
Hai người lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa kinh ngạc.
Đúng vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng sấm đùng đoàng, trên trời mây đen hợp thành một đám lớn ùn ùn kéo tới.
Mộc Phong ngạc nhiên nói:
- Sắc trời sao cũng biến đổi quá nhanh như vậy?
Tiểu Tinh Linh cười nói:
- Yên Nhiên tỷ tỷ, người sắp phải thăng tiên rồi, mau mau chuẩn bị, tiên kiếp của tỷ sắp tới.
Hai người vừa nghe thấy, lập tức kinh ngạc đến ngây ra.
Yên Nhiên khẩn trương nói:
- Tướng công, nếu như ta có thể qua được tiên kiếp này, chúng ta có thể cùng nhau tới Tiên Giới, đúng không?
Mộc Phong gật gật đầu kiên quyết nói:
- Nương tử, hãy an tâm độ kiếp, có gì ta nhất định sẽ ra tay giúp nàng. Còn nữa, nơi này rất nhiều sinh linh, nếu như sấm sét đánh xuống, nhất định sẽ nguy hại đến chúng sinh vô tội, chúng ta hãy bay đến nơi khác cao hơn.
Nói xong, Mộc Phong không chờ Yên Nhiên trả lời, Đỗ Ngu Thần Giáp bên ngoài phát ra một ánh kim quang, bọc lấy Yên Nhiên đưa nàng lên tới đỉnh núi, lại nhanh chóng bay đến mấy trăm dặm theo hướng sau núi, từ xa trông như người đang thưởng ngoạn cảnh nước non.
Kiếp vân trên trời cũng di động bay theo hai người, kiên quyết bao phủ trên đầu Yên Nhiên, tụ lại một vòng quanh Yên Nhiên như một quả bom không khí, tùy thời sấm sét có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
Kiếp vân bắt đầu mở ra thành từng dải từng dải quay cuồng, không thấy sắc đen như lúc trước, toàn bộ đoàn mây bắt đầu phát sáng, ở chính giữa lóe lên bạch quang chói mắt. Theo đó bạch quang càng lúc càng lan rộng, xoáy tròn xung quanh đám mây, mới đầu chậm, sau càng lúc càng nhanh. Nhìn lại thật đúng là tạo ra một dòng cường quang xoáy tròn cực lớn.
Yên Nhiên thần sắc khẩn trương, hoán xuất Thiên Y Thần Giáp, trong tay nắm chặt phi kiếm màu lam. Tay trái bắt kiếm quyết, một vạch lưu quang từ mũi kiếm phóng ra, trong phút chốc, bạch quang của Thiên Y thần giáp và lam quang từ phi kiếm hòa vào với nhau. Từ xa nhìn lại, một dải lam quang bao quanh một đoàn bạch quang đang xoáy tròn rất nhanh.
Trên bầu trời kiếp vân cũng di chuyển, nhất thời cuồng phong đại tác, một tia chớp mãnh liệt từ giữa vòng xoáy bổ xuống, khí thế hung mãnh. Chung quanh Yên Nhiên vài cây đại thụ “rào rào” rít lên âm thanh kỳ lạ, cành lá điên cuồng vặn vẹo.
Mộc Phong đứng giữa không trung, cách Yên Nhiên chừng năm trượng, Tiêu Diêu Châu trong tay biến hóa ra bảo kiếm, vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn Yên Nhiên, Đỗ Ngu Thần Giáp trên người thoáng hiện lam quang le lói, phía cầu vai đầu rồng miệng ngậm bảo châu rúng động. Mộc Phong tùy thời sẵn sàng ra tay trợ giúp Yên Nhiên chống cự thiên kiếp.
Tia sét trong không trung vừa nhanh vừa mạnh đánh về hướng Yên Nhiên.
Yên Nhiên vận Thiên Y Thần Giáp phòng hộ tối đại, trên thân lam sắc phi kiếm trong nháy mắt mọc ra một con phượng hoàng lớn nghênh tiếp tia sét mãnh liệt đánh tới.
Tia sét đánh thẳng vào đầu phượng hoàng đang bay, lập tức truyền đến một âm thanh vang dội bốn phương, phượng hoàng trong chớp mắt bị sét đánh tan. Yên Nhiên vung lam sắc phi kiếm, một mảnh lam quang xuất hiện ngăn chặn dư điện còn lại. Một âm thanh phút chốc vang rền thiên địa, tựa như ngàn đạo thiên quân đang cực lực lao tới hướng nàng. Yên Nhiên cánh tay tê dại, trong lòng kinh hãi, khí huyết nhộn nhạo, cổ họng nóng ran, mở miệng phun ra một tia huyết dịch đỏ tươi.
Trong không trung, tia sét kia thuận theo kiếm quang của Yên Nhiên lao thẳng xuống mặt đất. “Ầm”, đất cát bắn tung lên đến mấy trượng, để lại một cái hố lớn sâu đến hai thước. Mấy cây gỗ lớn gần nàng nhất “đùng” cháy bừng lên, sau đó mặt đất cũng phừng phừng bốc cháy theo.
Mộc Phong nhanh chóng dụng thần niệm lấy ra một đóa Băng Lăng hoa đưa tới trước người Yên Nhiên.
Yên Nhiên cảm kích đưa mắt nhìn Mộc Phong, đưa tay ra lấy một đóa cho vào miệng, thanh lương vào đến cổ họng, nhiệt khí trong bụng bắt đầu lưu động, tiến vào kinh mạch. Vừa rồi có chút mệt mỏi nhưng nguyên anh trong chớp mắt đã phục hồi tức khắc, mở to đôi mắt sáng trong suốt thôi động chân khí trong nội thể nhanh chóng lưu chuyển.
Trong không trung kiếp vân lại kịch liệt quay cuồng, càng lúc càng nhiều, giữa những tầng mây ánh sáng lại lóe lên, đạo kiếp lôi thứ hai vừa thấy đã như sắp đánh xuống dưới.
*: đứng trên một chân.
**: khí lạnh tinh khiết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện