[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 55 : Tử Vân Sư Tỷ

Người đăng: 

.
Mộc Phong vội vàng lấy ra hai đóa Chúc Tâm U Lan, vừa vận khởi thần linh chi lực nhặt vài hòn đá và mấy mảnh gỗ cháy khét trên mặt đất, dùng luyện khí chi pháp trong nháy mắt luyện thành một chén nhỏ tinh xảo. Linh Lung Thần Anh trong nội thể Mộc Phong “oa oa” kêu la: - Ôi, bà nội ngươi! Một cái chén vỡ còn phải dùng thần linh chi lực để luyện, quả là không biết tốt xấu, của cải quốc gia đúng là bị loại người như ngươi lãng phí hết! Mộc Phong ngẩn ra một chút, mới định chửi lại một câu “Bà nội ngươi”, lại sợ là tự chửi mẫu thân mình, không khỏi lắc đầu thở dài, thầm nói: “Tiểu hài tử đúng là dễ dàng học bậy, bản thân ta cũng chưa nói những lời hạ tiện kiểu này mà nó đã học được rồi.” Mộc Phong lại đi tìm một chút nước suối, vội ném hai đóa Chúc Tâm U Lan vào trong nước. Chúc Tâm U Lan vào nước liền biến hóa, trong chén lờ mờ có bóng dáng hai tiểu hài, mùi hương xông lên mũi, Mộc Phong nhịn không được khen thần kì! Yên Nhiên và Tử Vân cẩn thận dùng chân lực hút lấy một ít U Lan thủy, lần lượt đưa vào trong nguyên anh của những người bị thương. Mộc Phong theo sau hai nàng, hai tay bưng chén nhỏ, đi mấy bước lại dừng một chút, khi hai nàng ngồi ở phía sau người bị thương muốn lấy nước Mộc Phong đành phải khom lưng xuống. - "Ha ha, tiểu tiên nữ tỷ tỷ, tỷ xem chủ nhân giống khiếu hóa tử xin cơm hay không?" Linh Lung Thần Anh trong cơ thể Mộc Phong cười ầm lên. - "Tiểu Linh Lung đúng là thông minh.” Tiểu Tinh Linh cũng cười sằng sặc. Không phải vậy chứ? Bước đến trước mỗi người bị thương mình đều nâng chén khom người, thật giống xin người khác bố thí gì đó. Mộc Phong trong chốc lát nghĩ thông vấn đề này, liền thay đổi cách nhìn nhận, giận ư, phiền ư, thời kỳ này làm việc tốt sở dĩ không cần lưu danh, nếu không ngươi cứu người khác, lưu lại danh tính, người khác còn cho rằng ngươi mong đợi hắn bố thí gì đó cho ngươi. Than thì than, Mộc Phong vẫn phải tiếp tục cúi người xuống. Ba người bận rộn đủ hai thời thần, cuối cùng mới đưa nước trong chén vào nguyên anh nội thể của hơn năm mươi người. Nhìn thấy mấy người này khí tức dần dần đã lưu loát, nguyên anh đang khôi phục, Mộc Phong cũng yên tâm. Yên Nhiên hơi có chút mệt mỏi đứng người dậy, Mộc Phong cười: - Chỗ này còn có chút nước, đưa cho hai vị ca ca của nàng một chút đi. Yên Nhiên dịu dàng mỉm cười, khẽ nói: - Vâng. Bàn Sấu Nhị Sát bị Yêu vương chấn thương nguyên anh, nhưng so với mấy người khác còn tốt hơn nhiều, U Lan thủy vừa vào nội thể, vận công một lần là có thể khỏe hơn khá nhiều. Hơn năm mươi người toàn bộ ngồi trên mặt đất hành công, Mộc Phong thầm nghĩ: “Cứ việc tốt, làm đến cùng.” Liền lấy ra một khối tử ngọc tinh thạch lớn, vận khởi Tiêu Diêu Châu, phân ra làm hơn năm mươi phần đều đặn, đặt vào lòng bàn tay mỗi người bọn họ một khối. Linh Lung Thần Anh ở trong nội thể Mộc Phong lại kì quái kêu lên: - Bại gia tử, gia tài lớn bao nhiêu cũng sẽ bị loại người này phá hết, đúng là con bán ruộng cha không đau lòng mà! ”Ồ hô, ngay cả cái này cũng học được?” Mộc Phong trong lòng thầm vui mừng, “Nhất thời không cẩn thận lại sinh ra một quản gia nhi.” Nghĩ xong lại bật cười khanh khách, bản thân chẳng biết lúc nào đã thừa nhận nó là do mình sinh ra, sau này nếu lại có người hỏi, há không phải càng khó giải thích sao, bản thân một đại nam nhân với ai sinh được hài tử? Mộc Phong bố hạ một cấm chế một chiều vây quanh bọn chúng: từ bên trong ra được, bên ngoài không thể tiến vào. Hài tử đồng sinh này quả là vừa có chút kỳ diệu vừa có chút khôi hài khác nhau. Trời đã bắt đầu ảm đảm, đốt lên đống lửa, ba người ngồi xung quanh yên lặng đợi bọn họ tỉnh lại. Bàn Sấu Nhị Sát tự hành công tiếp tục liệu thương. Mộc Phong hỏi đến tình hình tu chân giới mấy năm nay, Tử Vân đơn giản kể lại “Nguyên lai Khôn Liên Ma Vương đó vẫn luôn trốn trong nhà Uông Lan Phương ngấm ngầm tiếp đón yêu linh, mãi đến hơn mười năm trước, bọn chúng cho rằng đã làm nên trò trống, liền tấn công Ma Môn, ban đầu các đại môn phái tu chân vẫn tưởng những yêu linh này chỉ đến Ma Môn tầm cừu, nên cũng không chú ý lắm, sau đó yêu linh không biết từ lúc nào đã tiêu diệt Ma Môn, các tu chân môn phái còn thực sự cao hứng, tưởng là nhân gian từ đây sẽ thái bình. Kì thực những yêu linh đó chẳng qua nghĩ rằng Ma Môn tương đối nhỏ yếu, chỉ để kiểm tra thực lực của yêu linh bọn chúng mà thôi. Bởi vì theo phán đoán trước kia chúng chỉ là có thù với Ma Môn cho nên các môn phái căn bản không bố trí phòng vệ bọn chúng, tiếp đó, yêu linh đột nhiên vươn tay đến Vân Phi sơn xa xôi, Vân Hạc Môn lập tức bị yêu linh đánh không kịp ứng phó, ngoại trừ gần mười người chạy thoát, tất cả đều gặp tai họa diệt môn.” Mộc Phong khẩn trương hỏi đến Hàn Yên. Tử Vân nói cho hắn biết, hôm đó Hàn Yên mang một thiếu nữ vẻ mặt xinh đẹp mặc bạch y cùng trốn ra khỏi Phi Vân sơn, nhưng trên đường bị yêu linh truy sát, đến nửa đường thì mất tung tích. Mộc Phong và Yên Nhiên đều đoán bạch y thiếu nữ này có thể là Lan Nhi. Mộc Phong không hiểu vì sao Yêu Vương hôm nay mới tàn sát Kì Linh sơn. Tử Vân có nói, Vân Hạc Môn bị tiêu diệt xong, toàn bộ tu chân môn phái trong thiên hạ tập trung đến Hỗn Nguyên Môn, định cùng chống lại Yêu Vương, dẫu sao Hỗn Nguyên Môn còn có Càn Khôn Vô Cực trận làm phòng hộ. Khi Mộc Phong đến thì vừa vặn gặp phải sự việc như hôm nay. Khi Tử Vân nhìn đống lửa nói chuyện, lại thường dùng ánh mắt kỳ quái liếc sang Mộc Phong. Trong ánh mắt này có nghi hoặc, khó hiểu, sùng kính, còn có chút mơ màng. Tử Vân còn hiếu kỳ hỏi Mộc Phong và Yên Nhiên tình cảnh những năm nay, Mộc Phong nói đại khái một lượt, Yên Nhiên thỉnh thoảng bổ sung vài câu. Tử Vân lắng nghe, cơn sóng lòng nhấp nhô, chợt có ý nghĩ “muốn đi theo Mộc Phong tu hành, nhưng nghĩ đến phu thê người ta hai người, mình sao có thể theo được chứ?” Suy nghĩ một lúc lại thôi. Trời sắp sáng, Mộc Phong nhẹ nhàng nói với Yên Nhiên: - Nương tử, những người này tỉnh lại, không tránh được muốn chúng ta giới thiệu lại lần nữa tình hình mấy năm nay, ta và bọn họ không quen biết lắm, Hàn Yên cũng không ở đây, chẳng biết muội ấy có gặp phải độc thủ của yêu linh không? Không bằng chúng ta sớm li khai thôi. Yên Nhiên gật đầu, nàng cũng không quen lắm với tập quán, quy củ rắc rối và phiền nhiễu của những người ở nơi này. Mộc Phong kéo Yên Nhiên đứng dậy, cười nói với Tử Vân: - Sư tỷ, Hàn Yên là muội muội đã từng đi theo đệ vài năm, chỗ này cũng có việc gì, chúng đệ định đi tìm muội ấy, đến đây đành cáo biệt. Tử Vân nghe Mộc Phong hai người nói muốn li khai, trong lòng quả thực không đành, mỹ mục lộ ra vẻ quyến luyến, Yên Nhiên nhìn trong mắt hơi có chút ghen ý. Tử Vân định mở miệng nói Mộc Phong lưu lại nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, duy chỉ đơn giản có ánh mắt thê lương ai thiết đó khiến Mộc Phong đọc được tình cảm lẫn lộn, không hiểu là tư vị gì. Yên Nhiên kéo tay Mộc Phong hơi có chút khẩn trương, Mộc Phong hiểu rõ, quay đầu sang Tử Vân thản nhiên mỉm cười: - Sư tỷ, thiên hạ không có tiệc rượu nào không tàn, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại, bọn đệ đi đây, sư tỷ bảo trọng. Lời đã đến mức này, thần sắc Tử Vân chớp lên một tia buồn thương trong mắt rồi lập tức lại khôi phục vẻ bình tĩnh: - Sư đệ, vậy hai người cũng bảo trọng tốt, ở đây tỷ xin thay sư phụ, các sư bá cảm ơn ân cứu giúp của hai người. Nói xong, muốn cúi người hành lễ với Mộc Phong và Yên Nhiên. Mộc Phong vội vẫy ra một đạo thần linh chi lực vô hình đỡ lấy thân thể nàng rồi nói: - Sư tỷ khách khí rồi, dù sao Mộc Phong đệ cũng từ Hỗn Nguyên Môn ra. Hẹn tái kiến, sư tỷ. Mộc Phong cuối cùng cũng xúc động đưa mắt nhìn vẻ xinh đẹp, cao quý, đã từng cho bản thân những mơ mộng vô hạn mỹ lệ đó, thần tiên tỷ tỷ thánh khiết trong lòng mình giống như thủy liên hoa. Thân thể Mộc Phong trong nháy mắt tỏa ra một vùng kim quang, quấn lấy Yên Nhiên tan biến trong sắc đêm ảm đảm vô biên trước bình minh. Bay lên không trung, Mộc Phong ngừng lại một chút, ôn nhu nói với Yên Nhiên: - Nương tử, chúng ta dường như không có nhà để về. Yên Nhiên đầy thâm tình dựa vào Mộc Phong: - Tướng công, chàng đi đâu, thiếp sẽ theo đó. Rễ sen có sợi, ngó sen có tim. Tướng công, chàng chính là tim thiếp, chàng vĩnh viễn là nhà của Yên Nhiên. Mộc Phong trong lòng chợt dâng lên ngàn tia xúc động, vạn mối nhu tình. Nghĩ đến ngày đó tiễn biệt Yên Nhiên, hai người mắt đẫm lệ, hôm nay lại có thể ngày ngày bên nhau, còn có gì tốt hơn như vậy? Mộc Phong ôm chặt Yên Nhiên, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách bờ răng hơi khép, trượt vào nơi ấm áp ẩm ướt, từ từ quấn lấy nhau triền miên. Hai người cứ thế ở trên không trung ôm hôn đến khi trời sáng. Mộc Phong dịu dàng ôm eo Yên Nhiên: - Nương tử, nếu nàng là Hàn Yên, nàng sẽ trốn ở đâu? Yên Nhiên nói: - Có lẽ trốn ở trong rừng hoang thâm sâu không có bóng người. Mộc Phong trầm tư chốc lát: - Nếu Hàn Yên còn sống, muội ấy chắc chắn ở trên tinh cầu này, chúng ta tạm thời du ngoạn một chút ở danh sơn Đại Xuyên, bây giờ toàn bộ yêu linh chi vật đã đi hết, có lẽ sẽ lâu Hàn Yên mới lộ diện. Yên Nhiên mỉm cười gật đầu. Mộc Phong nói: - Nghe đâu ngọn núi nổi tiếng nhất ở Thiên Nam quốc là Yến Nam Phong, ta chưa bao giờ đến đó, không bằng chúng mình hôm nay đi xem thử? Yên Nhiên cười chúm chím đồng ý. Yến Nam phong nằm ở giữa Thiên Nam quốc, trước núi là thắng cảnh du ngoạn nổi tiếng, còn sau núi vân vụ lượn lờ quanh năm, tuyệt bích sâu đến hàng ngàn thước, nghe đồn có rất nhiều dã thú hung mãnh, hầu như không có ai đến. Trước kia khi Mộc Phong ở Tàng Kinh Các Hỗn Nguyên Môn đọc sách biết một khu cấm địa như vậy, từ xưa tu chân môn phái, thậm chí Ma Môn đều nghiêm lệnh đệ tử không được phép tiến vào thám hiểm tìm kiếm. Mộc Phong cùng Yên Nhiên dùng nửa ngày thong thả bay đến lưng chừng Yến Nam phong. Hai người sợ làm hoảng sợ du khách đông đúc ở đây nên Mộc Phong đã bố trí một cấm chế trên người để ẩn giấu khí tức. Yến Nam phong này quả nhiên danh bất hư truyền, vân hải, nhật xuất, kì trân dị thú có cả; đại quan quý nhân, văn nhân tao khách, lãng tử dân gian, lệ nhân mỹ phụ đều ở trên đường. Nghĩ lại Yến Nam phong này du khách đông đúc vậy xác thực cũng có đạo lý của nó, những ngọn núi cao khác thông thường sương dày mưa nhiều, nhưng Yên Nam Phong này ở tiền sơn bốn mùa quanh năm đều như tiết xuân, sương mỏng ít mưa, khắp nơi có thể thấy đều là lương thần mỹ cảnh, trong núi cứ cách mỗi dặm lại có một khách điếm chỉnh tề đẹp đẽ, vô cùng thuận tiện ăn ở, thật sự là nơi chốn du ngoạn cực tốt. Mộc Phong và Yên Nhiên cũng giống những người thường ở Tục Thế Giới từ từ lên núi, không ngờ cũng hưởng không ít lạc thú bình phàm. Từ lưng chừng núi đến đỉnh có hơn chục dặm đường, người thường ít nhất phải đi trọn một ngày, Mộc Phong và Yên Nhiên tất nhiên là không giống phàm nhân, trời gần tối cũng lên đến đỉnh núi, vào trọ ở một khách điếm gỗ mang hương sắc cổ xưa. Mộc Phong và Yên Nhiên kì thực cũng không cần phải ngủ, bất quá là cảm nhận khoái lạc của người thường ở Tục Thế Giới mà thôi. Ban đêm sơn phong* rất lớn, chưởng quỹ khách điếm nhắc nhở lần nữa khách nhân cư trú không thể đến hậu sơn, nghe nói những người vì hiếu kì tới hậu sơn không một ai trở về. Hậu sơn rốt cục có gì cổ quái? Lòng hiếu kì của Mộc Phong và Yên Nhiên bị hấp dẫn mãnh liệt. *Sơn phong: gió núi
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang