[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 51 : Trí diệt yêu linh

Người đăng: 

.
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong mặt đầy vẻ coi thường nói: - Chủ nhân, người chớ không tự lượng sức, giữa các Giới dù cho chỉ là một khe hở nhỏ nhưng há để cho loại Phồn Tiên[1] cảnh giới như chủ nhân có thể phong bế được? Mộc Phong và Yên Nhiên lập tức sững sờ ngây người ra. “Đúng vậy, nếu như một tiên nhân bình thường hoặc Phồn Tiên mà có thể phong bế thông đạo giữa các Giới, như vậy thì những Giới này không phải sẽ đại loạn sao, hôm nay tiên nhân này không cao hứng liền phong bế thông đạo, ngày mai một tiên nhân khác cảm thấy phiền hà lại không phong bế thông đạo nữa.” Mộc Phong cảm thấy buồn cười vì nhận xét ấu trĩ của bản thân. Mộc Phong và Yên Nhiên cùng sa vào trong sự trầm tư. Trời sáng mau, tuyết đọng ép lên cành cây tạo thành những tiếng kêu kẽo kẹt vang lên khắp núi. Bầu trời hơi lộ ra màu trắng bạc, những con tuyết điêu[2] sáng sớm đã bay lượn khắp nơi, bay thật lâu, khi mệt thì lại bay vào trong rừng, đáp xuống đại thụ, giũ những bông tuyết bám trên lông. Tuyết đọng trên cây lung lay rơi tán loạn xuống mặt đất, vang lên những tiếp “lộp bộp lộp bộp”. Mộc Phong dẫn theo Yên Nhiên ra khỏi ngọc trạc. Trên mặt Mộc Phong đầy vẻ thất lạc, khi một người tự nhận là có chút thành quả, phát hiện mình trước hiện thực thật nhỏ bé, nghĩ đến làm chuyện gì cũng không được, người mà mình tưởng niệm thì không có tung tích, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một biên giới là do tâm tạo nên, hạnh phúc và khổ đau thường hay bắt nguồn từ trong ý nghĩ bản thân. Mộc Phong khôi phục lại vẻ tự nhiên, dửng dưng cười nói: - Tất nhiên ta không phong bế được khe hở của thông đạo này nhưng ta có thể cùng Khôn Liên Yêu Vương một chọi một, nếu như may mắn thắng được sẽ phá hủy yêu khí trong tay Uông Lan Phương, xem chúng còn có biện pháp gì đến Phàm Gian Giới này! Mộc Phong nói xong, toàn thân phát ra một cỗ khí thế cường đại, Yên Nhiên đứng không vững phải lùi vài bộ, va vào cấm chế. Mộc Phong vội vàng thu liễm tâm thần, đưa tay cách không kéo Yên Nhiên đến bên thân nói: - Chúng ta hiện giờ hãy lên trên đỉnh núi này, ta muốn xem xem Khôn Liên Yêu Vương này rốt cuộc có bản lĩnh to lớn gì! Yên Nhiên thâm tình nhìn Mộc Phong, nói: - Không trừ được yêu nghiệt thì nhân gian cũng sẽ không được bình yên, thiếp sẽ giúp tướng công. Mộc Phong cúi đầu hôn nhẹ Yên Nhiên, bỏ đi cấm chế, kéo nàng thi triển khinh công, một vòng kim quang cùng bao lấy nàng rồi như một tia chớp xuất hiện ở lưng chừng trời. Trước Phi Vân động, trên mặt tuyết mọc đầy hoa cỏ hình dạng kỳ quái, yêu khí mịt mù khắp nơi. Mộc Phong phân bố thần linh chi lực khắp Đỗ Ngu Thần Giáp, nắm Tiêu Diêu Châu trong tay, ở trên không trung hét lên mạnh mẽ: - Khôn Liên Yêu Vương, mau ra đây chịu chết! Tiếng hét của hắn giống như sấm vang khiến tuyết lở, bốn phía Phi Vân Sơn vang lên những tiếng ầm ầm mạnh mẽ. Trong chớp mắt, những cây hoa kì dị trên mặt đất tới tấp hóa thành hình người mặc nhưng bộ trang phục kỳ quái, được bao phủ bởi một vùng yêu khí, tung bay trên không trung. - Ngươi là kẻ nào? Một nữ tử diêm dúa bay gần nhất mỉm cười, ôn nhu khẽ hỏi. Trên đầu ả nở ra một đóa hoa ngọc lan màu trắng, tóc ả rối bù giống như một đám rễ cây nhỏ, trong mắt ả hiện ra ánh mắt dễ thương, quyến rũ khiến người rung động con tim, trong lời nói của ả xen đầy tiếu ý, giống như hắn là tình nhân một thời gian dài không gặp của ả. - Công tử trông thật non nớt nha, mới sáng sớm đã lớn tiếng đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp của tiểu nữ, chẳng lẽ biết người ta xinh đẹp, chạy đến sớm xếp đội để truy cầu sao? Nói xong, ả còn liếc mắt đưa tình với Mộc Phong. Yên Nhiên thấy vậy nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là Hoa Yêu hay là hoa si?” Mộc Phong hơi lộ ra chút thần sắc chán ghét, trầm giọng hét: - Xem bộ dạng chắc ngươi là Ngọc Lan Hoa Yêu, Khôn Liên Yêu Vương của các ngươi đâu? Kêu ả đi ra đây! Ngọc Lan Hoa Yêu không chút tức giận, nhõng nhẽo nói: - Hóa ra là tìm Khôn Liên tỷ tỷ, chẳng lẽ công tử cùng tỷ ấy lại có một đoạn tình duyên ngắn ngủi? Mặc dù Khôn Liên tỷ tỷ không ở đây nhưng tiểu muội có thể hầu hạ cho công tử được khoan khoan khoái khoái, ha ha. Ngọc Lan Hoa Yêu lời nói vừa dứt, đột nhiên trong tay bắn ra một chùm rễ cây, chùm rễ cây mảnh và dày đặc như tơ quấn đến, nháy mắt đã đến gần trước người Mộc Phong. Mộc Phong tâm niệm khẽ động, kéo Yên Nhiên bay ra phía sau hàng trăm trượng, thầm nghĩ: “Hoa Yêu này thực có chút tâm kế, chưa lộ thanh sắc đã tấn công đến, nhất thiết không được để ả hư trương thanh thế xâm nhập vào trong thần thức”. Hắn liền dùng Tiêu Diêu Châu biến ra một thanh trường kiếm, chém ngang ra một vùng kiếm quang như gió rít mưa gào, giống như gió thu quét lá khô cuộn về phía chúng yêu linh. Ngọc Lan Hoa Yêu nhìn thanh thế này có hơi kinh hãi, nhanh như chớp bay ra ngoài, đám yêu linh sau lưng ả nhất thời phản ứng không kịp, chỉ nghe những âm thanh “xoẹt xoẹt xoẹt” như cắt cỏ vang lên, hàng trăm đoạn cánh tay bị cắt trong chớp mắt rơi xuống mặt đất, tan biến vào trong đất không một tiếng động. Mộc Phong đang nghĩ tới những yêu linh này làm sao lại không chịu nổi một kích, nào hay yêu linh đứt cánh tay trong chớp mắt lại mọc ra một cánh tay mới. Mộc Phong và Yên Nhiên đều nhìn đến sững sờ, rồi mau chóng tỉnh ngộ hiểu ra, những yêu linh này chính là cây hoa thành tinh, cho nên làm như vậy không có cách gì trảm thảo trừ căn và căn bản không diệt được bọn chúng. Đám yêu linh bị Mộc Phong một kiếm chém đứt tay trong miệng kêu lên oa oa, trong chớp mắt hoa lá bay đầy trời xen lẫn với vô số cành và rễ cây khí thế phô thiên cái địa[3] ép đến Mộc Phong. Mộc Phong hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ đến tình cảnh ngày đó Ngư Đản phun lửa thiêu rụi Thụ Yêu liền không nén nổi hiện ra một nụ cười lạnh lẽo. Mộc Phong xếp bằng ngồi trên không trung, ngón tay không ngừng khua ra từng đạo kim quang, nhìn xa giống như hắn đang đan một ngư võng khổng lồ, ngư võng này lớn đến kinh nhân, tựa hồ muốn trùm cả ngọn núi Phi Vân Sơn mới chịu dừng. Mộc Phong hét lớn một tiếng: - Kết! Toàn bộ yêu linh trên không trung đều bị vây hãm trong võng. Cành, lá, rễ của chúng yêu linh bị cuốn nhiều và dày đặc đến nỗi không khí không lọt qua được, ở trung tâm võng tạo thành một mớ hỗn độn. Kim quang trên võng lưu chuyển, không ngừng chớp lên. Yên Nhiên nhìn đến ngây ngốc, vừa rồi cành và rễ cây dày đặc còn đến gần trước thân, trong chớp mắt lại bị kim võng mà Mộc Phong kết ra giam vào bên trong, Yên Nhiên thầm so sánh thử, nếu như mình ứng phó, sợ là chỉ hơi sơ ý sẽ dễ dàng bị những yêu linh đó quấn lấy chân tay. Yên Nhiên thầm nghĩ: “Với tu vi Độ Kiếp Kì của mình gần bằng thực lực thần tiên mà còn phải kinh hãi như vậy, nếu là Yêu Vương đến, mình sợ là đến cơ hội động thủ cũng không có, chả trách sao những yêu linh này có thể hủy diệt Vân Hạc Môn. Mộc Phong mỉm cười nhìn những cành cây bên trong võng vẫn không ngừng sinh trưởng, ngữ khí tuy bình hòa nhưng cũng rất lãnh khốc thốt lên: - Ngọc Lan Hoa Yêu, các ngươi không tu hành ở Yêu Giới, lại chạy đến Phàm Gian Giới làm loạn, lần này là tự mình chuốc lấy họa, các ngươi diệt Vân Hạc Môn thế nào ta sẽ diệt các ngươi thế ấy! Ngọc Lan Hoa Yêu yêu kiều “ha ha” cười nói: - Ngươi cho rằng chúng ta ở trong lưới chỉ có thể thế này thôi sao? Chỉ cần chúng ta không ngừng sinh trưởng, không bao lâu sau sẽ kéo căng phá thủng cái lưới này của ngươi. - Ngươi cho rằng ta sẽ cho các ngươi cơ hội này sao? Mộc Phong cười lạnh nói. Sau đó hỏi tiếp: - Khôn Liên Yêu Vương của các người đi đâu rồi? Ngọc Lan Hoa Yêu tự vận công thôi động cành lá điên cuồng mọc dài ra, đối với những lời Mộc Phong không để trong tai. Các yêu linh khác có lẽ cũng đồng lòng, thế tất yếu là kéo căng để phá cự võng thoát khỏi vây hãm ra ngoài, cũng thôi động công lực, tăng tốc sinh trưởng. Hai tay Mộc Phong không ngừng thôi động thần quyết, một chùm hồng quang bắn về cự võng, trên ô giao điểm của võng cháy bùng một đóm lửa. Đóm lửa không lớn, nhưng cành cây ở gần đóm lửa nhất lại giống như cỏ khô gặp lửa, nháy mắt đã bốc cháy. Tốc độ bốc cháy nhanh kinh người, chỉ nhìn thấy cành cây vừa tiếp xúc với đóm lửa lập tức hóa thành tro bụi. Yêu linh trong võng từ trong cành và rễ cây chen chúc, kinh khủng thất sắc ôm đầu, không tên nào dám mọc ra ngoài. Đó là lửa gì? Tất cả yêu linh đều ngây ngốc, lửa bình thường ở Phàm Gian Giới đốt cỏ khô, lá khô có thể khiến bọn chúng yên tâm, không xem là gì, nhưng đóm lửa trên cự võng lại đốt trụi cành cây mà yêu thức của chúng bám vào. Yêu thức chẳng khác nào hồn phách của lũ yêu linh, như vậy lửa này há không phải có thể thiêu cả hồn phách sao? Ngọc Lan Hoa Yêu kinh khủng nhìn Mộc Phong, giọng nói có chút run run: - Ngươi không phải là người tu chân Phàm Gian Giới? - Có thể xem như vậy, cũng có thể không xem như vậy. Mộc Phong mỉm cười nói. - Ngươi là tiên nhân? Ngọc Lan Hoa Yêu nói xong lại lắc đầu nói: - Tiên Giới những năm này vô cùng hỗn loạn, nào có tiên nhân nào có thể đến Phàm Gian Giới. Mộc Phong lại mỉm cười nói: - Ta không phải tiên nhân. Hiện giờ, đến lượt ta hỏi ngươi, Yêu vương của các ngươi ở đâu? Nghe thấy Mộc Phong nhắc đến Yêu Vương, Ngọc Lan Hoa Yêu thần khí lại linh động trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói: - Yêu vương của chúng ta có lẽ đã công phá Hỗn Nguyên Môn ở Kỳ Linh Sơn rồi, Phàm Gian Giới này sẽ rất nhanh trở thành thiên hạ của Yêu Giới chúng ta, ngươi nếu như thức thời thì hãy mau thả chúng ta ra, bằng không Yêu Vương nhất định sẽ không tha cho ngươi! “Yêu vương đang tiến công Kỳ Linh Sơn?” Mộc Phong thầm nghĩ, “May mà Kỳ Linh Sơn có Càn Khôn Vô Cực trận, nhưng không biết sư bá bọn họ có thủ được không?” Mộc Phong mặc dù ở Kỳ Linh Sơn chưa từng bái sư nhưng vẫn theo thần tiên tỉ tỉ trong suy nghĩ của hắn xưng sư bá. Mộc Phong trầm giọng nói: - Yêu vương đó hại ta lưu lạc đến nơi xa lạ, sớm muộn một ngày nào đó ta sẽ tiêu diệt ả! Mộc Phong vừa nói vừa nhớ đến phụ hoàng và mẫu hậu từ giã cõi đời mà cả gặp mặt hắn lần cuối cũng không gặp được, sắc mặt lập tức trở nên âm lãnh. Mộc Phong thôi động thần quyết, kim võng bùng lên đóm lửa bắt đầu thu lại một cách nhanh chóng. Chúng yêu linh còn chưa kịp phản ứng thì không ít cành và rễ cây mà yêu thức bám vào liền bị đốt thành tro bụi, những tiếng kêu thảm thiết vang lên dữ dội. Những cành cây chưa bị bén lửa trong võng nháy mắt đã co lại vào giữa, trong nhất thời, yêu linh chen chúc thành một đống, lộ hết những khuôn mặt quái dị ra bên ngoài, trông như một đống cỏ khô lớn lòi ra lúc nhúc những tiểu não vậy. Mắt nhìn cự võng vẫn không ngừng thu nhỏ lại, chúng yêu linh càng hoang mang lúng túng. Ngọc Lan Hoa Yêu kinh khủng kêu: - Xin thượng tiên tha mạng! Tất cả yêu linh cũng kêu theo: - Xin thượng tiên tha mạng! Mộc Phong trầm giọng hét: - Trước đây các ngươi bất quá là tham luyến cỏ cây hoa lá của Phàm Gian Giới, vì sao lại phải diệt Vân Hạc môn? Vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt nhân sĩ tu chân của Phàm Gian Giới? Ngọc Lan Hoa Yêu run run nói: - Đó cũng là do bất đắc dĩ, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự, thượng tiên, cầu xin ngài tha cho chúng ta! Tức khắc những thanh âm van xin đáng thương lại vang lên. Trong lòng Yên Nhiên có chút bất nhẫn, dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn Mộc Phong. Mộc Phong dừng lại trong giây lát, quay đầu bình tĩnh nói với Yên Nhiên: - Trừ ác ắt phải triệt để, lúc Vân Hạc môn bị hủy diệt thì có ai thương xót họ không? Yên Nhiên khẽ than dài, thế gian vốn không phân bản chất thiện ác, mỗi loại sinh linh đều tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình, khi có xung đột lợi ích, ai lại không nghĩ cho mình chứ? Đổi lại bản thân nàng là sinh linh Yêu Giới, cũng có thể quan tâm đến người Phàm Gian Giới này sao? Mộc Phong quay người lại, khẽ khua tay, cự võng cuốn rất nhiều yêu linh bên trong mang theo vô số đốm lửa rền vang một tiếng nổ lớn, chớp mắt thu nhỏ lại, lũ yêu linh còn chưa kịp la hét đã hóa thành những phiến tro bụi rơi xuống mặt đất. Mặt đất trắng xóa được rải đầy bởi một lớp tro mịn, gió núi thổi qua, những bông tuyết phủ tro bay lượn trên không trung. [1] Phồn Tiên: là danh từ chỉ một cảnh giới trên Tiên Giới, sau này sẽ có chương nói rõ hơn về vấn đề này. [2] tuyết điêu: chim tuyết. [3] phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang