[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
Chương 4 : Lão Quân Hồ
.
Mộc Phong nhìn theo tiên nữ tỷ tỷ dần tan biến vào hư không, cứ lặng nhìn một cách thẫn thờ. Tuy thế cậu bé vẫn cao hứng vì cuối cùng đã hiểu được phương pháp hành khí, vui đến mức chạy thật nhanh về căn nhà gỗ nhỏ.
Tàng Kinh Các ở sau núi Kỳ Linh Phong, ngoài Mộc Phong ra bình thường rất ít người đến. Sau khi quét dọn sạch sẽ cậu bé liền chuyên tâm hành khí, nhưng bất kể cố gắng thế nào cũng không có một chút phản ứng. Tuy thế Mộc Phong vẫn nghĩ đã là biện pháp thần tiên tỷ tỷ nói, tuyệt không thể có sai lầm. Cậu bé cứ tĩnh tọa như vậy hơn nửa tháng, vẫn không thấy hiệu quả, tuy nơi đan điền cũng có một cỗ nhiệt khí hơi hơi dâng lên, nhưng vô luận thế nào cũng không có chỗ để có thể dẫn truyền. Mộc Phong nghĩ cả nửa ngày, nhớ lại Quan Thiên đạo trưởng đã từng nói kinh mạch hắn không thông suốt, dường như bị thứ tà môn gì đó làm tắc nghẽn.
Hôm sau Mộc Phong lại chui vào Tàng Kinh Các lục lọi các điển tịch [1] về y lý, trong đó có cuốn “Hoàng Đế Nội Kinh” ghi lại một việc nhỏ: Trong nội cung luôn có một người trả lời các câu hỏi của hoàng đế, hắn chính là Kỳ Bá. Kỳ Bá, tương truyền vừa là hạ thần, vừa là thái y của hoàng đế, phụng mệnh hoàng đế thử toàn bộ các loại thảo dược, chủ trì chữa bệnh. Ông ta còn cùng Lôi Công nghiên cứu và thảo luận qua về kinh mạch. Đáng tiếc là vấn đề kinh mạch tắc nghẽn mà Kỳ Bá đề cập qua, lại không nói đến phương pháp hóa giải.
Mộc Phong chau mày không ngớt, tự lẩm bẩm: “Chẳng trách Ngộ Tâm tiên trưởng không thu ta làm đồ đệ, hóa ra vì ta là người kinh mạch bị bế tắc.” Ngư Đản dường như cảm ứng được sự khó chịu của Mộc Phong, liền nhảy lên trên bả vai Mộc Phong, cạ cạ vào mặt cậu bé, tựa như đang an ủi chủ nhân không nên bực bội. Mộc Phong vuốt ve cái đầu nhỏ của Ngư Đản, nói đùa với nó:
- Ngư Đản, ở đây ngươi là người thân duy nhất của ta, ngươi có thể nhanh chóng giúp ta được không?
Ngư Đản bất ngờ lắc lắc đầu. Mộc Phong kinh dị hỏi:
- Trời! Ngươi có thể hiểu lời ta nói sao?
Ngư Đản giống như gà con mổ thóc gật gật đầu.
Mộc Phong cười khích khích một lúc, lại tự lẩm bẩm nói: “Nếu như có thể biến bản thân thành đỉnh lô [2], sẽ đem cái thứ làm tắc nghẽn kinh mạch đó ra luyện hóa hết. Trong ‘Chu Dịch Tham Đồng Khế’ cũng có cách tự mình luyện thành đỉnh lô, chỉ tiếc là thể nội ta không có chút chân khí nào, phương pháp này vô luận thế nào cũng làm không được.”
Mộc Phong dù sao cũng là người lạc quan, mặc dù tu hành không được, nhưng việc này không ảnh hưởng đến tâm tình đọc sách của cậu bé. Thời gian như thoi đưa, Mộc Phong rốt cuộc cũng giải quyết được vấn đề của bản thân, hằng ngày mê mệt trong đống sách ở Tàng Kinh Các, không hay biết là năm năm đã trôi qua. Trong số sách ở Tàng Kinh Các ngoài các thư tịch về công pháp không được hắn lưu tâm vì cho rằng không có tác dụng gì, những sách khác, bao gồm y dược, thiên văn, địa lý, kì môn, bát quái, trận pháp, họa phù [3] toàn bộ hắn đều ghi nhớ, mặc dù đại đa số còn chưa biết sử dụng thế nào. Mấy năm nay, Mộc Phong đã cao lên không ít, thân thể thì vẫn gầy yếu như xưa, nhưng có lẽ do hắn kiên trì tĩnh tọa mỗi ngày nên tinh thần trái lại đặc biệt tốt, những nốt đen trên mặt cũng không thấy tăng lên. Năm tháng trôi qua, Ngư Đản cũng lớn không ít, kích cỡ bằng một con chó con, và bướng bỉnh hơn nhiều, tốc độ chạy nhanh đến nỗi Mộc Phong không dám tưởng tượng. Trước kia nó còn muốn giành ăn với Mộc Phong, nhưng tình trạng này chỉ duy trì trong một năm, sau đó nó không cần ăn uống cũng có thể tự lớn, mặc dù điều này khiến Mộc Phong cảm thấy kỳ quái nhưng cũng bớt nhiều phiền phức cho hắn. Dẫu sao hậu sơn này cũng ít người để ý, không có ai phát hiện hắn nuôi dưỡng sủng vật, thức ăn cũng chỉ một suất như vậy, không nhiều hơn.
Mộc Phong có một hôm đọc được trong “Bách Thảo Đường” biết một loại dược vật tên Lăng Tiêu Hoa đối với việc hành khí phá huyết có hiệu quả nhất định. Thế là khi nhàn rỗi hắn thường đem Ngư Đản ra hậu sơn tìm kiếm.
Cuối cùng trời không phụ người thành tâm. Một hôm, Mộc Phong phát hiện ở ven sườn núi dựng đứng có một cây Lăng Tiêu Hoa, hắn liền cảm thấy hưng phấn dị thường, không kịp chờ đợi nằm sấp trên mặt đất bò tới để hái. Cây hoa đó lại mọc ở vị trí cổ quái, Mộc Phong nằm trên mặt đất duỗi thẳng tay nhưng dù cố thế nào cũng còn một chút mới với tới. Hắn cố gắng với, cuối cùng cũng ngắt được đóa hoa đó, nhưng trong nháy mắt, hắn cũng bị mất trọng tâm, đầu cắm thẳng xuống dưới. Ngư Đản kêu “Ngao” một tiếng rồi cũng nhảy theo hướng Mộc Phong đang rơi xuống.
Khi Mộc Phong rơi xuyên qua một màn sương khói, còn cho đó là tầng mây mỹ lệ, hắn cảm thấy một tia ấm áp, sau đó dần dần mất đi tri giác. Trong lúc mơ hồ tỉnh lại thì phát hiện bản thân nằm trong một cái hồ không lớn lắm, may mà trời sinh thủy tính của hắn không tệ, giúp hắn nổi được nếu không sợ là đã sớm bị chết ngộp rồi.
Hồ này nằm giữa ba đỉnh núi của Kỳ Linh Sơn, có tên là Lão Quân Hồ, là nơi trước đây khi Thái Thượng Lão Quân tu hành ở nhân gian thường đến tắm rửa. Mộc Phong đã từng xem qua trong “Hỗn Nguyên Môn Điển Cố” biết được chỗ này thuộc về cấm địa của Hỗn Nguyên Môn, trừ chưởng môn ra môn nhân tuyệt đối không được phép tiến vào, quy định này để tỏ lòng tôn kính đối với tổ sư khai phái Thái Thượng Lão Quân. Hơn nữa nơi này vốn ở dưới vách đá vạn trượng, cho dù không có quy định, cũng sẽ không có người nào dám đến.
Mộc Phong tay chân vô lực, nằm ở trong hồ, nhìn những đám mây trắng trên trời, nhớ đến những ngày vui vẻ trước kia ở Minh Nguyệt Hồ, cảm khái nhân sinh vô thường, bản thân không cẩn thận rơi xuống nơi nơi kỳ quái không rõ ràng này, nếu như chưởng môn biết được, liệu có đuổi hắn xuống núi hay không? Mặc dù hắn còn chưa chính thức trở thành đệ tử của Hỗn Nguyên Môn, nhưng đã sống ở đây hơn năm năm nên cũng quen cho rằng nơi này là ngôi nhà thứ hai.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó kéo y phục của mình, quay đầu lại nhìn, thì ra là Ngư Đản, nhất thời dâng lên trăm mối cảm xúc, không ngờ con vật nhỏ bé thông linh này lại chí tình như vậy, không tưởng được lại theo mình nhảy xuống đây. Mộc Phong chìa tay vuốt ve đầu Ngư Đản, Ngư Đản cũng thè lưỡi liếm vào tay hắn, một người một thú cảm giác thân tình tha thiết.
Một chốc sau, Ngư Đản theo Mộc Phong bơi lên bờ. Mộc Phong quan sát kỹ càng bốn phía.
Hồ này đại khái rộng khoảng trăm trượng, hình tròn, xung quanh hồ còn có bốn cây hình dạng kì quái. Những cây này to xấp xỉ một vòng tay Mộc Phong, nhưng chỉ cao khoảng ba thước, toàn bộ giống như một móc câu lớn quay lưng về phía Lão Quân Hồ. Trên mỗi cây đều treo chín “trái cây” màu sắc không giống nhau, rất giống trứng chim câu, bên hồ cũng mọc không ít những kì hoa dị thảo, đại đa số Mộc Phong không biết tên dù đã đọc qua sách “Bách Thảo Đường”.
Ngửa mặt trông lên vách đá dựng đứng như đao gọt, cao vút đến tận mây xanh, Lão Quân Hồ này chỉ giống như nước trong nơi dưới đáy giếng. Mộc Phong thở dài một hơi, ban đầu vui mừng vì rơi từ chỗ cao như vậy xuống mà chưa té chết, nhưng hiện giờ trước mắt sợ là phải chết đói ở nơi này.
Mộc Phong nghĩ rằng không ra khỏi đây được thì kiểu gì cũng chết, không bằng đi vòng quanh hồ xem có thể tìm được đường ra hay không? Hắn đi mãi đến khi sắc trời tối mịt, cuối cùng phát hiện ra xung quanh hồ toàn là vách đá, căn bản không cách nào bám vào được. Hắn lờ mờ phát giác ánh trăng yếu ớt lộ ra trong tầng mây, cảm thấy nơi này tất cả đều như thơ, như họa, thật bí hiểm mà cũng thật bình yên.
Mộc Phong tìm cả buổi, bụng sôi sùng sục vì đói, hắn mệt mỏi dựa vào thân cây kì quái, ngẩng đầu lên nhìn mấy quả ở trên cây, cảm thấy càng đói thêm. Mặc dù nghĩ đến những quả này có thể có độc, nhưng thà ăn no rồi chết còn hơn chết vì đói. Nghĩ đến đó, Mộc Phong không nhịn được đứng dậy đến hái vài quả nhét vào miệng, cảm giác hơi đắng, nhai vài lần thì như có vị thuốc. Ngư Đản đang lặng yên bên cạnh bất ngờ nhảy tới, cũng nuốt hết những quả còn lại trên cây. Mộc Phong trong chốc lát bụng đã phình to, mơ màng muốn ngủ. Đang muốn sung sướng ngủ một giấc, hắn bỗng cảm thấy toàn thân khô nóng, mồ hôi thoáng chốc đã toát ra như suối, chịu không nổi phải cởi y phục ra, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nóng nực. Chịu không nổi, đành phải nhún người nhảy xuống hồ, ngoài lạnh trong nóng, hắn vùng vẫy hồi lâu rồi hôn mê.
Không biết đã qua bao lâu, Mộc Phong mới tỉnh lại, hai mắt mở to, nhìn thấy Ngư Đản đang đứng bất động ở ven bờ nhìn mình. Mộc Phong bỗng nhiên phát hiện trên thân không mảnh vải, không khỏi xấu hổ, hấp tấp bò lên bờ vội vội vàng vàng mặc y phục, nhưng mặc trái mặc phải, cảm thấy y phục dường như đã nhỏ đi một chút. Trong lòng kêu kì quái, rõ ràng y phục tối qua mới mặc, sao giờ lại mặc không vừa? Nhìn lại Ngư Đản ở bên cạnh, càng thấy kinh ngạc vạn phần, con vật nhỏ bé này sao chỉ một đêm mà đã lớn hơn rất nhiều?
Kì thực Mộc Phong không biết, hắn đã ngủ ở trong hồ này hơn nửa năm. Mà Lão Quân Hồ bốn mùa đều như tiết xuân, làm người ta không cảm thấy được sự biến hóa mỗi mùa, hắn đương nhiên cũng không hiểu điều này. Nhàn rỗi không có việc gì, Mộc Phong lại ngồi tĩnh tọa như thường ngày, đột nhiên cảm giác nơi đan điền có một cổ nhiệt lưu, hắn theo thói quen hành khí, bỗng phát hiện có tia nhiệt khí theo ý niệm từ đan điền xuôi theo kinh mạch chầm chậm đi lên. Mộc Phong kinh ngạc, kinh mạch bế tắc dường như có dấu hiệu khai thông, trong lòng thầm vui mừng, muốn theo phương pháp hành khí làm tia nhiệt khí đó vận hành từ từ trong nội thể.
Mỗi ngày Mộc Phong đều tĩnh tọa như vậy, khi nhàn rỗi thì vắt óc suy nghĩ làm sao có thể trèo lên trên, bất giác mười ngày đã qua. Trước đó mấy ngày, hắn không cảm thấy gì, hiện giờ lại thấy đói không chịu nổi, trong hồ này cả một con cá cũng không có, xung quanh không vật gì có thể ăn được, nhịn không nổi lại giương mắt nhìn về phía những quả còn lại trên ba cây kì quái kia. Hắn hơi kinh ngạc phát hiện ra: trên mỗi cây chỉ còn lại năm quả. Ánh mắt nghi hoặc của Mộc Phong hướng về Ngư Đản, tiểu gia hỏa giơ chân trước chỉ vào miệng nó, ý nói mấy quả đó đều bị nó ăn. Mộc Phong trầm tư nghĩ: “Dù sao nhất thời cũng không ra khỏi đây được, không bằng ăn những quả kì quái kia rồi tính, mặc dù có thể bị khô nóng khó chịu, nhưng không đến nỗi mất mạng, nhìn tiểu gia hỏa ăn không việc gì, mình có lẽ cũng không chết được. Cũng có thể ăn mấy quả đó xong, kinh mạch nói không chừng sẽ thông suốt.”
Nghĩ thông suốt điều này, hắn liền thò tay hái năm quả còn lại trên một cây cho vào miệng ăn cùng một lúc. Hắn định không đợi cơn nóng khốc liệt kia đến, cởi quần áo ra trước, không ngờ lúc này thân thể lại đột nhiên phát lạnh, răng đập vào nhau kêu cách cách, dần dần trên người hắn kết thành một tầng băng mỏng, tay chân gần như tê cứng.
Trong tiềm thức, Mộc Phong cảm thấy trong nước có thể sẽ ấm áp một chút, “Ùm” một tiếng hắn lại ra sức nhảy vào trong nước rồi chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại thì trời đã sắp hoàng hôn, hắn mở to mắt phát hiện bản thân đang nằm trong nước, vội vàng bơi vào bờ, hấp tấp mặc lại y phục. Hắn không khỏi thở dài, lần này y phục lại thành ngắn, cẳng chân đã lộ ra ngoài. Hắn ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng hiểu ra, có thể bản thân đã cao lên. Nhìn Ngư Đản ở bên cạnh, cơ thể cũng to lên gấp bội, Mộc Phong giơ tay vỗ vỗ vào đầu Ngư Đản, kì quái hỏi:
- Ngư Đản, ngươi sao lại lớn nhanh như vậy?
Hắn nói xong không nhịn được cười ngây ngốc, Ngư Đản không phải là người, làm sao có thể nói với hắn được chứ?
Một thanh âm giống như tiếng trẻ con truyền tới:
- Có thể là vì ăn mấy quả đó.
Mộc Phong trong lòng vui mừng, ha, cuối cùng cũng có người đến đây, vội vàng hỏi:
- Ai đang nói vậy? Mau nói cho ta biết làm sao mới có thể ra khỏi đây?
- Chủ nhân, là ta mà, Ngư Đản của người đang nói với người đây.
Vẫn là thanh âm non nớt từ trên người Ngư Đản phát ra.
Mộc Phong thất kinh nói:
- Ngư Đản, ngươi lại có thể nói tiếng người?
Ngư Đản dùng đầu cạ vào người Mộc Phong, thân thiết nói:
- Đúng vậy, mấy quả đó thật quá thần kì!
Rất nhiều việc khiến người ta không nghĩ ra, Mộc Phong cũng lười chẳng muốn nghĩ. Thỉnh thoảng cùng Ngư Đản nói chuyện, phát hiện Ngư Đản mặc dù có thể nói chuyện, có ý thức nhất định nhưng nó giống như hài tử ba bốn tuổi, hỏi một thì có đến ba điều không biết. Hắn bất giác có chút nản lòng, lại hiếu kì hành khí một hồi, phát giác kinh mạch quả nhiên lại rộng ra không ít, nhất thời cao hứng, chân khí vận hành mấy lượt, cảm thấy tinh thần sảng khoái, cực kỳ thoải mái. Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý nghĩ kì quái: “Nếu ăn toàn bộ những quả còn lại trên hai cây kia thì sẽ phát sinh chuyện gì? Có lẽ là chưa chết được, không bằng cứ ăn đã, sau này lại tiếp tục xem có thể thoát ra khỏi đây hay không. Đã đi ra ngoài nhiều ngày rồi, nếu không mau chóng quay về, e là chưởng môn sẽ thật sự đuổi mình ra khỏi sơn môn.”
Mộc Phong chạy đến hai cây kia, hái toàn bộ mười quả còn lại xuống, do dự chốc lát, rồi cho cả vào miệng. Lần này vừa khéo, thân thể một hồi cực nóng, một hồi cực lạnh, tùy theo từng lúc mà đau đến thấu xương. Đầu hắn có cảm giác như muốn toác ra, ý thức cũng dần dần rời xa bản thân. Hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, “Bùng” một tiếng vang lên lại rơi xuống hồ.
[1] sách cổ
[2] lò luyện đan
[3] bùa chú
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện