[Dịch] Phong Lưu (Phong Lưu Gian Thương)

Chương 6 : Tú bà mê chết người

Người đăng: 

.
Một chiếc xe trâu chở rơm chậm rãi chạy qua trước mặt hai người, hai người đều tránh sang hai bên. Chiếc xe trâu đi sát qua bên người, Đường Tiểu Đông theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua. Ngồi trên xe là hai hán tử cao to cường tráng, bao cổ tay màu đen, trên đai lưng còn cắm mấy thanh phi đao, trang phục giống như gia đinh. Ánh mắt rơi xuống đống cỏ khô trên xe, Đường Tiểu Đông nhíu mày, phát sinh một tiếng a nho nhỏ. - Lại sao nữa? Lôi Mị quay đầu hỏi, biểu tình quái dị trên mặt Đường Tiểu Đông làm nàng không thể giải thích được. Đường Tiểu Đông cau mày, thấp giọng nói: - Hình như ta nhìn thấy đống cỏ trên xe giật giật một chút… Ánh mắt của Lôi Mị chuyển sang nhìn xe cỏ vừa đi qua, đống cỏ khô đích xác có chút động tĩnh, chỉ là do xe trâu chạy trên đường sinh ra rung động. - Không phải loại rung động này! Đường Tiểu Đông nói rất khẳng định, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy đống cỏ khô lay động, giống như có thứ gì đó bên dưới nhúc nhích gây ra. Lôi Mị nhìn thoáng qua Đường Tiểu Đông, hai vai nhoáng lên, thân hình chuyển động. Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy con mắt nhòe nhoẹt, chớp mắt đã thấy Lôi Mị đứng trên xe trâu, hai hán tử vạm vỡ vẫn ngồi trên xe không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế ngồi như ban đầu, cánh tay giơ roi thật cao định đánh xuống, hiện tại đừng lại giữa không trung, giống như bức tượng không hề có sinh mệnh. Kháo, thực sự có điểm hiểm thuật thần kỳ như vậy. Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt của chính mình, khinh công, điểm huyệt đều đã tận mắt nhìn thấy rồi, xem ra mấy thứ miêu tả trong các tiểu thuyết võ hiệp là chuyện thực, một điểm cũng không khoa trương, trong lòng không khỏi may mắn chính mình có súng, bằng không không có cách nào lăn lộn. Lôi Mị điều khiển xe trâu chạy ngược lại, Đường Tiểu Đông leo lên xe, đẩy đống cỏ ra, bên trong xuất hiện một chiếc bao dài, từ bên ngoài có thể xác định được, bên trong bao khẳng định có người nào đó. Cởi bao ra, để lộ một nữ nhân bị buộc chặt tay chân, trong miệng còn bị nhét khăn, tuy rằng biểu tình trên mặt của nàng vô cùng kinh hãi, nhưng không thể che giấu được phong tình kích động nam nhân. Uhm, là một mỹ nữ cùng loại hình so với Lôi Mị, đều rất mị, mị mà không yêu, so với Lôi Mị nhiều hơn một cỗ ý nhị thành thục. Ánh mắt vô cùng gian nan chuyển rời khỏi bộ ngực của nàng, Đường Tiểu Đông nuốt một ngụm nước bọt, mỉm cười an ủi: - Không có việc gì rồi… Mỹ nữ lấy được tự do hoạt động tứ chi một chút, luôn miệng nói lời cảm tạ. Lôi Mị cau mày hỏi: - Ngươi là ai? Vì sao lại bị người khác trói nhốt trong bao? Vì sao bọn họ bắt cóc ngươi? Mỹ nữ thấp giọng nói: - Thiếp thân là Kha Vân Tiên, vốn đi Thiên Lôi Tự dâng hương bái phật, ai ngờ đột nhiên trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết… Đường Tiểu Đông điều khiển xe trâu, quay đầu nói: - Trực tiếp hỏi hai vị này không phải biết ngay sao? Lôi Mị vươn hai ngón tay ngọc, chọc chọc vài cái trên người một gã đại hán bên cạnh, trong tay không biết từ khi nào nhiều hơn một thanh tiểu đao rất mỏng, kè sát vào mũi gã đại hán. - Không muốn cái mũi của mình, có thể tùy ý lừa dối bản tiểu thư! Trên gương mặt của nàng tràn ngập biểu tình cười khanh khách, thanh âm mềm mại đáng yêu, rất êm tai, nhưng Đường Tiểu Đông đang lái xe lại rùng mình một cái, hắn có thể cảm giác được trên người Lôi Mị tản mát ra một cỗ khí thế khiến trái tim người khác phải giá lạnh. - Nữ… Nữ hiệp… Tha mạng… Tiểu đao màu bạc vô cùng sắc bén đặt trên mũi, hàn khí um tùm xuyên thấu qua da thịt, đâm vào trái tim, hán tử vạm vỡ sợ tới hồn lìa khỏi xác, rụi lơ như bùn nhão, thành thành thật thật nói ra nguyên nhân bắt cóc Kha Vân Tiên. Hai người vốn là lưu manh Lôi Châu, bị người sai phái tới bắt cóc lão bản Kha Vân tiên của Di Tình Viện, đưa tới Dương gia trại, sau khi thành công sẽ được thưởng hai trăm lượng bạc. Mặt hồng của Kha Viên Tiên đột nhiên trắng, âm tình bất định, tựa hồ đã đoán được người muốn bắt cóc nàng là ai. Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, thần tình cổ quái, không nghĩ tới Kha Viên Tiên lại là lão bản của Di Tình Viện, vị tú bà mê người như thế này, thực sự nhìn thấy lần đầu tiên. Bản thân không phải muốn hỗn vào hành nghiệp tiêu khiển kiếm tiền sao? Hiện tại chưa biết quá rõ về thanh lâu thời cổ đại, trước mặt đã có một hành gia, vừa vặn hỏi một chút, lý giải chi tiết, cáp cáp… Lôi Mị nhăn mày liễu, thần tình cổ quái chuyển mắt nhìn hắn. Sau khi đá hai tên hán tử vạm vỡ khỏi xe, Đường Tiểu Đông tiếp tục điều khiển xe trâu chạy chậm, đọc theo đường đi đều là hỏi về cách sự tình kinh doanh thanh lâu các loại. Kha Vân Tiên đã mất đi vẻ kinh hãi lúc trước, lười biếng nằm trên đống cỏ khô, vừa hỏi vừa đáp, sau đó cười khúc khích: - Đường công tử cũng có hứng thú đối với cái nghề này? Lôi Mị ngồi bên cạnh Đường Tiểu Đông, nghe được lời này tức thì nhảy dựng lên: - Cái gì, ngươi muốn mở kỹ viện? Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng, nói: - Không phải… Chỉ là muốn lý giải mà thôi, hắc hắc, nghĩ việc buôn bán nha, loại thị trường nào cũng phải lý giải một chút… Lôi Mị hừ một tiếng, biểu tình không đồng ý: - Ngươi không sợ bôi nhọ mặt mũi của Thục trung Đường Môn sao? Đường Tiểu Đông ngẩn ra, không giải thích được hỏi: - Cái gì Thục trung Đường Môn? Lôi Mị ngẩn ngơ, hỏi ngược lại: - Mẫu thân ngươi không nói với ngươi? Lập tức lắc đầu, yếu ớt thở dài một tiếng: - Quên đi, nàng không nói với ngươi, hay là… Trái tim Đường Tiểu Đông nhảy rộn lên, truy hỏi: - Nói cái gì? Nàng biết mẫu thân ta? Lôi Mị chuyển mắt trắng, ngậm miệng không nói gì, thần tình trên mặt rất cổ quái. Nhất thời không chiếm được đáp án, Đường Tiểu Đông cảm giác tỏng lòng lay động, tâm tình không vui, hung hăng quất mạnh roi. Từ trong lời nói của Lôi Mị, hắn mơ hồ cảm giác Lôi Mị biết được mẫu thân trên danh nghĩa của chính mình, mà tựa hồ mẫu thân có cái gì đó lén lừa gạt hắn. Sau này phải tìm hiểu kỹ, hay là thực sự Đường A Ngưu có biết, bản thân bất quá chỉ là chiếm dụng thân thể của Đường A Ngưu, tá thi hoàn hồn mà thôi, đối với sự tình Đường gia không biết cũng là chuyện bình thường. Mặc kệ Đường gia trước đây có phải danh môn thế gia hay không, dù sao hiện tại đã xuống dốc tới mức cơm cũng không đủ để ăn, nói trắng ra chính là nghèo rớt mồng tơi! Vì vậy hắn muốn kiếm tiền, muốn qua ngày lành, hắn đã chán ngấy nghèo khó. Không để ý tới biểu tình không đồng ý của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông với tâm tình không tệ điều khiển xe chạy tới Lôi Châu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang