[Dịch] Phong Lưu (Phong Lưu Gian Thương)
Chương 30 : Họa vô đơn chí
.
Đây không phải là do rượu làm cho hắn sinh ra thế, hơn nữa lại có máu tươi, vô cùng kỳ lạ, ngoại trừ trúng độc không còn có cách nào có thể giải thích cho hợp lý được.
Những điều kì lạ như vậy làm cho mấy cô gái sợ đến run người, tay chân luống cuống cả lên.
- Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra...
Kha Vân Tiên sợ đến nỗi hồn phi phách tán khóc lóc ỉ ôi.
- Lôi tiểu thư, xin người cứu hắn...
- Tất cả im miệng lại cho ta!
Mặt Lôi Mị trắng không còn hột máu, quát mắng một tiếng, ngón tay bấm bấm trên người Đường Tiểu Đông mấy cái, rồi nâng hắn dậy ở thế để ngồi ở trên giường, nàng vận cộng đặt tay trên đỉnh đầu hắn. Trong nháy mắt bàn tay giống như ngọc trong suốt, tán mát ra những luồng sương trắng.
Toàn thân Đường Tiểu Đông đang thống khổ có cảm giác từ bàn tay ấy truyền đến một nguồn lực nhu hòa, từ trên xuống dưới thấm dần vào từng kinh mạch của hắn chậm chậm áp chế sự sôi trào của máu huyết, làm tâm thần hắn thoải mái, chỉ là trong bụng vẫn không ngừng đau nhói, tuy rằng Lôi Mi đã áp chế được kinh mạch của hắn, những không có cách nào làm hắn giảm đau đớn.
Ngay khi Lôi Mị vận một vòng chu thiên để giúp Đường Tiểu Đông khu trừ độc tính, bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng gào thét thê lương:
- Cháy rồi, cháy rồi, mau tới cứu hỏa a...
Hàng hóa trong kho dưới lầu không biết vì sao bốc cháy dữ dội, ngọn lửa càng ngày càng lớn, mượn theo hướng gió thiêu đốt tất cả, từ trong đó toát ra hơi nóng ngùn ngụn, cột khói dày đặc che kín cả bầu trời.
Cơn hỏa hoạn thiêu rụi tất cả mọi thứ, tiếng gọi nhau ầm ỹ, tiếng chiêng trống trong đêm liên tục truyền ra, hàng xóm giật mình tỉnh giấc mỗi người đều cầm thau chậu ào ào ra giếng cấp tốc cứu hỏa.
Nhưng cơn hỏa hoạn lại không dễ dàng bị dập tắt, ngọn lửa như muốn nuốt chửng cả khu phố thành Lôi Châu này, rất nhanh nha dịch có mặt, hơn mười rồng nước được điều đến, hơi nước phun đầy trời, khỏi mù mịt bốc ra, đậm đặc đến nỗi con mắt không thể nhìn được.
May mà phát hiện ra hỏa hoạn kịp thời, mọi người cùng đồng lòng nhất trí, lại thêm quan phủ với biện pháp dập lửa phát huy hết công suất, cho nên hỏa hoạn đã được khống chế, nhưng mà một gian trong nhà kho và bốn gian sương phòng bị hủy, đều là sản nghiệp của Di Tình Viện, tổn thất không nhỏ.
Tình hình hỏa hoạn ở Di Tình Viện đột nhiên phát sinh, nha dịch đã đi điều tra, Kha Vân Tiên thấy Đường Tiểu Đông bị bệnh sợ đến hồn phi phách tán, toàn thân như nhũn ra, nếu như không có các cô nương đỡ lấy sợ rằng đã nằm lăn ra trên mặt đất.
Cho đến khi hỏa hoạn được dập tắt, thì đoàn người trong nha dịch mới giải tán, không hỏi nguyên cớ nào, tất cả người ở Di Tình Viện đều xếp vào dạng tình nghi, bọn nha dịch muốn bắt Kha Vân Tiên về nha môn, một tiếng khe khẽ truyền ra:
- Dừng tay!
Từ trong bình phong xuất hiên một thiếu nữ hồng y, dáng người thanh tú, nụ cười ngọt ngào, mưa bụi lớt phớt rơi trên mái tóc.
- Trần bổ đầu, đây chính là hung phạm phóng hỏa, các ngươi mang về thẩm vấn đi.
Nàng lôi ra một người mặc y phục dạ hành màu đen, ném mạnh ngoài sân, trông thì rất anh tuấn nhưng sắc mặt thì trắng bệch, tinh thần tụt dốc, hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên bị phong tỏa kinh mạch.
Mấy nha dịch như lang như hổ xông vào người này, cả đám thở phào nhẹ nhõm, Di Tình Viện đã có chỗ dựa vững chắc, những việc nhỏ nhoi này bọn sai nha nào dám làm không đến nơi đến chốn? Có phải hắn phóng hỏa hay không không quan trọng, nhưng có cái để giao ra cũng đã thầm ai di đà phật rồi.
Trần Bổ đầu phát tia sắc lạnh từ con mắt, trầm giọng nói:
- Cô nương, làm sao biết được chính tên này đã phóng hỏa?
Thiếu nữ mặc hồng y cười thản nhiên:
- Bản cô nương đi ngang qua, thấy hắn lén lút từ một gian phòng chui ra, liền sau đó phòng này phát hỏa, không phải hắn thì là ai?
Trần bổ đầu ôm quyền nói:
- Đã như vậy thì, cô nương có thể theo tại hạ đến nha môn một chuyến?
Thiếu nữ mặc hồng y lắc đầu:
- Không có hứng thú-
Hai con mắt Trần bổ đầu phát lạnh, nắm chặt lấy cái xích sắt ở trong tay, mu bàn tay hiện lên đường gân xanh rõ mồn một.
Vị thiếu nữ mặc hồng y dáng ngươi như hoa như ngọc này cười nhẹ một tiếng:
- Trần bổ đầu, chỉ bằng vào ngươi không xứng xách giày cho bản cô nương!
Trần bổ đầu hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, xích sắt để ngang trước ngực.
- Ngươi thật sự không sợ chết!
Thiếu nữ mặc hồng y giơ giơ tay phải lên, trên bàn tay của nàng không biết từ bao giờ xuất hiện một cái bao da màu đen.
- Ngươi... Ngươi là người của Đường…
Trần bổ đầu chợt biến sắc cuống quýt lùi xa hai ba trượng, toàn thân lạnh lẽo bất giác rùng mình liên tục.
Đường Môn ở Thục Trung là một môn phái cũng là gia tộc chuyên về ám khí, chất độc uy chấn giang hồ, ngũ bộ đoạt hồn sa là một trong những ám khi lợi hại ác độc nhất, nếu không có giải dược của Đường Môn, thì người trúng phải nhất định sẽ chết, hắn chỉ là một tên bổ đầu nho nhỏ chỉ chuyên đi bắt người, nào dám dây vào, Đường Môn ở Thục Trung ngay cả quan phủ cũng phải kiêng dè ba phần.
- Tại hạ không biết là Đường... Đường... Cô nương, vừa rồi mạo phạm, xin thứ lỗi...
Trần Bổ đầu ôm quyền thở dài, không nhừng lau những giọt mồ hôi trên trán, toàn thân lạnh buốt.
Kha Vân Tiên bị đả kích liên tiếp nên ba hồn bẩy vía văng đi đâu mất, vừa nghe bốn chữ “Thục Trung Đường Môn” tinh thần lại bị dao động mạnh, tựa hồ như nhào thẳng tới, quỳ rạp xuống dưới đất.
- Đường... Cô nương, chỗ này của ta có một người bị trúng độc, xin người cứu... cứu hắn đi...
Tửu lâu vốn là một khách sạn bình dân, thanh lâu to như vậy thường có người giang hồ khắp bốn phương, tin tức không biết ở đâu truyền đi, cho dù không phải là người trong giang hồ cũng biết rằng Thục Trung Đường Môn uy chấn giang hồ bởi ám khí và độ dược.
Kha Vân Tiên có ý nghĩ rất đơn giản, người của Đường Môn đều là tông sư của sử dụng độc, vậy giải độc cũng phải là thánh thủ.
Cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ mặc hồng y nhất thời động đậy, vẻ mặt không một chút biểu tình.
- Dựa vào cái gì mà muốn ta cứu người?
- A, ngươi là lão bản của Di Tình Viện, Kha lão bản?
- Đúng đúng...
Kha Vân Tiên liều mạng gật đầu, trong lòng đang nghĩ làm sao để thuyết phục nàng giúp Đường Tiểu Đông giải độc.
- Ta có một điều kiện đôi với ngươi, ngươi nói cho ta tung tích của một người, ta sẽ lập tức cứu người của ngươi.
Thiếu nữ mặc hồng y ra giọng mặc cả.
- Người nào?
- Đường A Ngưu!
Đường A Ngưu?
Kha Vân Tiên ngẩn ra, tên này chưa từng nghe thấy nói qua, làm thế nào để giúp nàng tìm người?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện