[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Chương 43 : Ngân bối địa long
.
Long Nhất ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lộ Thiến Á. Hắn lúc này cố áp chế dục hỏa đang bốc lên, đang chuẩn bị thả nàng ra. Sao nàng có thể đúng vào lúc này muốn tiết niệu chứ? Chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao?
“Long Nhất, người ta thực sự muốn tiết niệu, không thể nhịn lại được.” Lộ Thiến Á toàn thân run rẩy, nàng thực sự sẽ nhanh chóng không trụ nổi nữa.
Thấy dạng này của Lộ Thiến Á, Long Nhất sầu muộn thu hồi đại thủ tại xuân lộ, hạ thể cương ngạnh biểu thị sự phản đối cường liệt.
Lộ Thiến Á bối rối mặc y phục. Nàng nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của Long Nhất, răng cắn chặt vào nhau nói lí nhí: “Long Nhất đừng vậy mà, đợi chút rồi chàng muốn gì cũng đều được.”
Long Nhất nhãn tình sáng lên, còn chưa kịp nói gì đã bị Lộ Thiến Á kéo xuống giường.
“Chàng đưa thiếp đi, thiếp sợ.” Lộ Thiến Á nhìn vào ánh sáng của những tia sét bên ngoài, cuồng phong bạo vũ, hai tay bám chặt lấy Long Nhất.
Đưa mĩ nữ đi WC? Long Nhất tự nhiên không phản đối nổi, lúc này tại đáy lòng có một niềm sung sướng lén lút.
Hai người một dùng ma pháp tráo [Áo choàng ma pháp? Chắc là một loại thuật bao bọc quanh người một lớp khí. ND], một dùng đấu khí tráo, không sợ bị nước mưa làm ướt. Đi ra khỏi doanh trướng khoảng 100m, Lộ Thiến Á đỏ mặt nói với Long Nhất: “Chàng quay ra đằng sau, không được phép nhìn trộm.”
Ý muốn trong lòng Long Nhất bị nàng thấy rõ, mắt nhìn lại lần nữa cũng đã làm sao nào. Nhưng muốn là muốn, Long Nhất hoàn toàn ngoan ngoãn quay đầu lại.
Thấy Long Nhất xoay mình, Lộ Thiến Á nhanh chóng đi thêm vài bước, bên cạnh một đám cỏ cao nửa thân người hạ mình xuống. Tại lúc Lộ Thiến Á chạm vào khố tử, đôi tai dài của nàng liền dựng lên, một loạt thanh âm kì quái truyền vào màng nhĩ, phảng phất ở rất gần. Lộ Thiến Á theo bản năng quay đầu, một đôi mắt mầu huyết hồng thình lình in vào trong mắt.
“Á.” Lộ Thiến Á hét lên một tiếng chói tai, hầu như đã sợ tới hồn phi phách tán.
Khi Long Nhất chuyển thân, Lộ Thiến Á vừa hay nhào vào lòng hắn. Long Nhất cười khổ nhìn vào cái đầu lớn tiến ra từ đám cỏ rậm. Đây chính là một con địa long, đôi mắt huyết hồng của nó cuồng nộ nhìn hai kẻ nhân loại dám cả gan xâm nhập vào lãnh địa của địa long.
Đây là một con địa long đơn độc, chết người nhất là lưng nó có màu bạch sắc, một con A cấp trung giai ngân bối địa long.
Long Nhất kéo Lộ Thiến Á ra sau, tối cường ma thú mà hắn nhìn qua cũng chỉ là một con B cấp Đại Địa Chi Hùng, suýt nữa thì thành bữa khuya cho nó, cuối cùng toàn nhờ may mắn mới giết được. Đối mặt một con ngân bối địa long hơn đại địa chi hùng một đẳng cấp, Long Nhất lúc này muốn bỏ chạy, chỉ sợ cả tám người cũng không đánh nổi nó.
Đúng lúc đó, vài nhân ảnh từ doanh trướng cách đó trăm mét thoáng chốc đi ra, từ xa xa đã nghe thấy tiếng nói oang oang của Cáp Lôi: “Long Nhất, các người xảy ra chuyện gì rồi?”
Một vài tiếng động, đám người Cáp Lôi đã dừng lại cách Long Nhất chừng vài chục mét, chỉ có Man Ngưu và Lãnh U U tới bên cạnh hai người Long Nhất. Đúng là trong hoạn nạn mới thấy chân tình mà.
Lúc này ngân bối địa long đã mất kiên nhẫn, cái mào trên đầu xuất ra tư thế tấn công, hàm răng dày đặc của nó tỏa ra hàn quang mờ mờ.
“Chiến sĩ trụ ở phía trước, ma pháp sư lùi lại sau.” Cáp Lôi nói to. Hắn hiểu rằng nếu như không đồng tâm hiệp lực, có khả năng toàn bộ đều xong cả.
Long Nhất, Man Ngưu, Cáp Lôi, Thach Nham tứ vị chiến sĩ đứng thành hàng phía trước ngân bối địa long, trong khi các pháp sư lùi lại bắt đầu niệm chú ngữ. Nước mưa cuồng bạo trút xuống đất, ngân bạch thiểm điện từ trên trời trương móng vuốt, ấn chứng những gương mặt trắng bệch của chúng nhân.
“Nó muốn tấn công rồi, chúng ta hạ thủ trước.” Long Nhất hét to. Cuồng Long đấu khí vận lên, đạm lam long hình kiếm mang lóe sáng, hắn thân như u linh bay lên, kiếm mang chỉ thẳng vào hướng hai mắt địa long. Trong khi Man Ngưu, Cáp Lôi cùng Thạch Nham cũng công kích ngay sau đó, đều nhằm vào những chỗ yếu nhược của địa long.
Mắt thấy long hình kiếm mang của Long Nhất đâm tới mắt ngân bối địa long. Không ngờ rằng tốc độ con ngân bối địa long này không kém Long Nhất chút nào, chỉ thấy được thân thế to lớn của nó hóa thành một đạo hư ảnh, cái đuôi dài của nó như một ngọn roi thịt khổng lồ quét qua.
Chỉ thấy phanh phanh vài tiếng, bốn đạo nhân ảnh lúc đó nhanh chóng bay ngược lại, từ không trung bay xuống một trận mưa máu. Long Nhất thấy vẫn còn sớm, dùng nội lực trụ tại các bộ vị quan yếu, nhưng cảm giác được khí huyết toàn thân muốn trào ra, lục phủ ngũ tạng tựa hồ bị thắt lại thành một khối.
Lúc này công kích của các ma pháp sư vừa hay phóng tới. Uy lực hỏa hệ ma pháp của Cách Lôi Đặc dưới cơn mưa chỉ còn một nửa so với bình thường, đối với ngân bối địa long căn bản không ảnh hưởng gì. Quang Bạo thuật của Lam Thiên cũng không hiệu quả hơn, hắn hiện tại đang dùng Thánh Quang trị liệu cho mấy người Cáp Lôi. Ma pháp tiễn của Lộ Thiến Á hoặc không trúng hoặc trúng vào vảy trên người ngân bối địa long, nhưng tinh thần lực công kích của Lãnh U U thực sự khiến con súc sinh này có chút nể đầu nể đuôi.
Nội lực Ngạo Thiên Quyết tại thể nội tuần hoàn một vòng, khí huyết tại thể nội Long Nhất cuối cùng cũng bình phục. Hắn thấy được ngân bối địa long tựa hồ có chút sợ tinh thần công kích, tâm niệm nhất động, tinh thần lực bàng đại từ mi tâm tán phát ra, như lưỡi dao sắc vô hình cắt về phía hai mắt của ngân bối địa long. Con mắt là cửa sổ tâm linh, muốn làm bị thương linh hồn đối thủ, con mắt là chỗ công kích vào dễ nhất.
Tinh thần lực của Long Nhất cường đại hơn Lãnh U U nhiều. Dù hắn không hiểu tinh thần ma pháp, nhưng hắn thực sự là cường giả đỉnh cấp về tinh thần dị năng. Quả nhiên, ngân bối địa long quay đầu không dám đối mắt với Long Nhất. Tất nhiên Long Nhất không thể bỏ qua cơ hội như vậy, Càn Khôn Đại Na Di vận xuất, phi thân lên trên hướng cổ nó, cự kiếm chém mạnh một nhát, nhưng thực ra chỉ chém bay đi được nửa phiến vảy.
Mặc dù vậy, ngân bối địa long cũng cảm thấy đau. Từ khi tiến hóa tới nay nó mới bị nhân loại tác oai tác quái trên đầu, cái đuôi khổng lồ quẫy lên một nhát, cuồng bạo đánh văng Long Nhất lại.
Long Nhất dựa vào thân pháp, thấy nguy hiểm thì lăn xuống đất tránh được công kích của ngân bối địa long. Trong đầu hắn nghĩ về tráo môn của ngân bối địa long, tin chắc rằng ma thú lợi hại cũng phải có tráo môn. Lúc này, Long Nhất nhớ lại địa long cùng rồng có chung một huyết mạch, tráo môn của rồng là vảy mọc ngược, nghe nói rằng ở khoảng yết hầu. Tráo môn của địa long có phải cũng giống như rồng hay không?
Đúng vào lúc Long Nhất chuẩn bị mạo hiểm thử, đột nhiên nghe được lời Lãnh U U nói: “Nhược điểm của địa long nằm ở dưới cổ bảy thốn.”
Long Nhất ngẩn ra, đó không phải là nhược điểm của rắn sao? Đánh vào chỗ bảy thốn của rắn hắn hoàn toàn biết, xem ra địa long này căn bản là con rắn lớn biến dị mà ra.
Long Nhất lại tránh đòn công kích của địa long, thân thể dừng lại vững vàng tại trước cổ của ngân bối địa long. Nếu không phải Lãnh U U dùng tinh thần lực công kích hạn chế con súc sinh này, Long Nhất tuyệt đối không thể tránh nổi công kích của địa long.
Một đạo thiểm điện xẹt ngang trời. Nhờ ánh điện quang, Long Nhất thấy rõ ràng ở chỗ bảy thốn dưới cổ ngân bối địa long có một chỗ lõm, nơi ấy vảy không dày như các chỗ khác, chỉ có một tầng mỏng mảnh, chắc rằng đó là tráo môn của ngân bối địa long.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện