[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 74 : Không có việc gì làm nên đi hack trang web của người khác!
.
Từ lúc bắt tay vào tập vũ đạo, Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn chỉ trở về Dương Đại một lần, phần lớn thời gian đều dành cho việc luyện tập vũ đạo.
Ngày thứ ba, bắt đầu bấm máy MV Phàn Nguyệt Trích Tinh.
Trong lúc quay phim, một đám người vây quanh một cái màn hình LCD lớn, quan sát quá trình quay MV Phàn Nguyệt Trích Tinh.
- Nếu như cái MV này không gây được tiếng vang chính là trời không có mắt, từ nay về sau tôi không động đến máy quay phim nữa.
Tổ trưởng Mã Dũng nhìn vào màn hình lớn, tràn đầy tự tin.
- Thế sự vô thường, lúc này nói ra vẫn còn hơi sớm.
Nam Như Hân khuôn mặt như hoa, mang điểm tâm cùng cà phê để lên trên bàn nói:
- Mọi người khổ cực, tất cả ngồi xuống uống ly cà phê, ăn một chút điểm tâm a.
- Cảm ơn Như Hân tỷ.
Mọi người nhao nhao ngồi xuống.
- Như Hân tỷ, MV này lúc nào công chiếu?
Vương Tiểu Hà mặt đầy mong chờ, nàng là một trong 12 vũ công tham gia MV Phàn Nguyệt Trích Tinh. Lần thứ nhất lên phim, nàng rất muốn được khán giả tán thành.
Nam Như Hân há có thể không rõ điểm tâm tư kia, vì vậy trêu chọc nói:
- Vương tiểu mỹ nhân của chúng ta tựa hồ không thể chờ đợi rồi kìa.
- Tôi không có.
Bị nói toạc tâm tư ra, khuôn mặt Vương Tiểu Hà ửng hồng, nàng nói ra căn bản cũng không ai tin tưởng.
- Còn không có hay sao, cũng không biết là ai mỗi ngày đều gọi điện thoại nói với tôi, rất chờ mong nha.
Chu Liên Mộng cũng lên tiếng trêu đùa.
- Điếm ranh tự tìm chết.
- Tôi có nói sai sao?
- Ngươi còn nói.
- Tôi nói đúng sự thật mà thôi.
. . .
Hai cô gái đấu võ mồm, cùng một chỗ vui đùa ầm ĩ, người bên cạnh thì là cười ha ha.
- Thời gian công chiếu MV Phàn Nguyệt Trích Tinh cần phải thương lượng với Miêu tỷ mới có thể xác định.
Nam Như Hân cười nói.
- Tìm tôi có việc?
Nam Như Hân mới vừa nói xong, Miêu Nhạc Doanh vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nghe được có người nhắc tới mình, liền lên tiếng hỏi.
Nàng vẫn là một thân dồng phục màu xám, mang kính gọng vàng, nhìn qua rất là lão luyện.
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là MV Phàn Nguyệt Trích Tinh đã quay xong, muốn hỏi cô lúc nào thì công chiếu, còn có công chiếu như thế nào.
Nam Như Hân nói.
- Việc này còn phải hỏi sao, đương nhiên là càng nhanh càng tốt á.... Còn phương thức công chiếu khẳng định là phải dùng internet, tôi có ý định mang MV up lên các internetsite lớn trong và ngoài nước.
Miêu Nhạc Doanh nói xong, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý. Hôm nay là thời đại internet, quảng bá bằng internet không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên cũng có người không gật đầu.
Có hai người không gật đầu, một người là Thiên Lộc Tử, người còn lại là Kỷ Ngọc Nhàn. Thiên Lộc Tử là vì không hiểu rõ internet, không dám lên tiếng, còn Kỷ Ngọc Nhàn tại sao lại không gật đầu nhỉ?
- Tôi có thể nói một câu chứ?
Kỷ Ngọc Nhàn do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng.
Đây vốn là công ty của người khác, nàng một ngoại nhân đúng không nên nói quá nhiều. Nhưng chuyện này lại liên quan đến Thiên Lộc Tử, nàng không thể không lên tiếng.
Nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói vậy, ngoại trừ Thiên Lộc Tử cùng Nam Như Hân ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, trong lòng nói thầm cô nàng này cứ như vậy không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
CEO đã quyết định rồi, hơn nữa đã định ra kế hoạch cũng thập phần hoàn mỹ, một ngoại nhân như cô còn muốn nói điều gì cơ chứ.
Miêu Nhạc Doanh ngược lại không có ý kiến gì, mỉm cười nói:
- Cô là bằng hữu của giám đốc, có ý gì cứ việc nói ra là được.
Kỷ Ngọc Nhàn nhìn Thiên Lộc Tử, Thiên Lộc Tử cười khổ gật đầu.
- Tôi cảm thấy kế hoạch của Miêu tỷ không được hoàn mỹ.
Kỷ Ngọc Nhàn không e ngại nói.
Tại công ty của người khác lại dám nghi ngờ quyết sách của CEO, Kỷ Ngọc Nhàn hẳn là người đầu tiên. Mọi người nghe thấy vậy cũng xì xào bàn luận, cùng đợi Miêu Nhạc Doanh bão nổi.
Miêu Nhạc Doanh nhíu mày, cũng không có bão nổi, mà là phất phất tay ra hiệu mọi người yên tĩnh rồi nói:
- Ý của Ngọc Nhàn là?
- Cầm khúc Phàn Nguyệt Trích Tinh dĩ nhiên đã rất nổi tiếng, rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng phát hành MV...
Kỷ Ngọc Nhàn dừng lại một chút , sau đó nói tiếp:
- Điểm này tôi cảm thấy Miêu tỷ làm rất khá, quảng bá trên internet cũng là cách hay. Tuy nhiên, tôi cảm thấy không nên up lên các internetsite trong và ngoài nước.
- Tại sao? Website trong và ngoài nước liên hợp công chiếu, không phải có thể khiến cho Thiên Lộc càng trở nên nổi tiếng hay sao?
Miêu Nhạc Doanh nghi hoặc hỏi.
- Kỳ thật, chỉ riêng cầm khúc Phàn Nguyệt Trích Tinh đã đủ để cho Thiên Lộc nổi tiếng rồi, lại lợi dụng MV Phàn Nguyệt Trích Tinh để tăng thêm độ nổi tiếng, chẳng khác nào vẽ vời cho thêm chuyện.
- Cái này là nguyên nhân khiến cô cho rằng quyết sách của tôi không ổn?
- Đúng, nhưng chưa đủ.
Miêu Nhạc Doanh sững sờ, có chút ngoài ý muốn nói:
- Còn có nguyên nhân khác?
- Đương nhiên!
Kỷ Ngọc Nhàn giải thích:
- Một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất. Cô làm như vậy không phù hợp với lợi ích trước mắt cũng như lâu dài của Công ty Giải Trí Thiên Lộc, cũng bất lợi với việc phát huy cổ cầm Hoa Hạ của chị Như Hân và Thiên Lộc.
Mọi người cảm thấy rối tinh rối mù, nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói cái gì lợi ích lâu dài, cùng lợi ích trước mắt khiến cho đầu óc cháng váng.
Thiên Lộc Tử tự biết nghe không hiểu, dứt khoát một lòng ăn điểm tâm, rất nhàn nhã.
Tuy nhiên vẫn có một người nghe hiểu, đó chính là Miêu Nhạc Doanh.
Nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói xong, trong đầu của Miêu Nhạc Doanh hiện lên một ý niệm mơ hồ, nhưng không thể nắm bắt được.
Vì vậy nàng lo lắng nói:
- Có thể nói rõ hơn một chút được không?
- Công ty Giải Trí Thiên Lộc mới vừa thành lập, không cần nói cũng biết, hiện tại nhất định là không có hạng mục nào có thể kiếm tiền. Ngẫu nhiên kiếm chút đỉnh tiền, chắc hẳn cũng là dựa vào sự nổi tiếng của chị Như Hân. Đúng không?
- Đúng vậy!
- Vậy thì được rồi! MV Phàn Nguyệt Trích Tinh không phải tác phẩm điện ảnh, cho nên coi như các internetsite trong và ngoài nước có liên hợp công chiếu, cũng không thể kiếm được tiền. Tôi cảm thấy nên lợi dụng MV Phàn Nguyệt Trích Tinh để kiếm tiền mới là chính đạo.
Miêu Nhạc Doanh mắt sáng rực, nghi hoặc hỏi:
- Cô cũng biết đây chẳng qua là một MV ngắn, những trang internet video kia chắc chắn sẽ không trả phí cho chúng ta, vậy cô nói kiếm tiền bằng cách nào?
- Tại sao nhất định phải công chiếu trên trang internet của người khác cơ chứ?
Kỷ Ngọc Nhàn không trả lời mà hỏi lại, sau đó mỉm cười nói:
- Chúng ta có thể xây dựng một trang internet, sau đó công chiếu trên internetsite của mình!
- Lưu lượng truy cập trang internet mới rất ít, coi như cài đặt thu phí, cũng không được bao nhiêu a.
Miêu Nhạc Doanh nhíu mày nói.
- Ai nói với cô là thu phí, chúng ta chỉ cần mang MV Phàn Nguyệt Trích Tinh công chiếu miễn phí, dùng MV này để kéo lượng truy cập là đủ rồi.
- Vậy thu tiền bằng cách nào?
- Lấy sự nổi tiếng của chị Như Hân cùng Thiên Lộc, hơn nữa độc quyền công chiếu MV Phàn Nguyệt Trích Tinh, lưu lượng truy cập sẽ nhiều đến mức nào? Có lưu lượng rồi, còn sợ không kiếm được tiền sao?
- Làm quảng cáo?
Miêu Nhạc Doanh hỏi.
- Không, không thể làm quảng cáo, nếu không sẽ phá hỏng trang internet, cái này không phù hợp với lợi ích lâu dài. Chúng ta chỉ cần bán đồ, đương nhiên chúng ta không bán những thứ đồ tầm thường, chúng ta bán cổ cầm cùng những thứ liên quan đến cổ cầm.
- Bán những thứ này không kiếm được bao nhiêu a?
- Nếu như chị Như Hân cùng Thiên Lộc ký tên lên những vật này thì sao?
Miêu Nhạc Doanh không nói, đạo lý này nàng đương nhiên hiểu. Một minh tinh ký tên, có thể khiến cho giá cả của món đồ đó nhảy lên cao chót vót.
Thấy Miêu Nhạc Doanh trầm mặc, Kỷ Ngọc Nhàn mỉm cười nói tiếp:
- Đương nhiên, việc này có lẽ sẽ không kiếm được nhiều tiền. Tuy nhiên, việc này rất có tác dụng đối với việc phổ cập cổ cầm, đối với việc phát huy cổ cầm cũng có chỗ trợ giúp. Còn có, sau này khi công ty đã có nhiều nghệ sỹ, chúng ta còn có thể mang video, cầm khúc, phim ảnh phát hành lên internetsite nhưng có thu phí. Lúc đó, tài nguyên sẽ cuồn cuộn mà đến, ngăn cũng ngăn không được.
Vèo! Miêu Nhạc Doanh đột nhiên đứng lên, mặt khổ sở nói với Nam Như Hân:
- Như Hân, tôi cảm thấy cô nên mời Ngọc Nhàn đảm nhiệm chức CEO, tôi không bằng cô ấy.
Nam Như Hân nhìn Kỷ Ngọc Nhàn, lắc đầu nói:
- Nhưng cô ấy nguyện ý mới được.
Kỷ Ngọc Nhàn cười cười không nói, nàng không thể nào đáp ứng.
Thiên Lộc Tử nhìn Kỷ Ngọc Nhàn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn phát hiện nàng thay đổi, thông minh đến mức khiến người sợ hãi.
Cô nương thiện lương nơi thôn nhỏ đã không còn tồn tại, hiện tại Kỷ Ngọc Nhàn chính là một con hồ ly cái đầy giảo hoạt. Người khác không biết, nhưng Thiên Lộc Tử lại biết, việc này rất có thể có quan hệ tới thí nghiệm của Kỷ Trường Thiên.
- Ngọc Nhàn nè, có đôi khi tôi thật sự hoài nghi cô có phải là một sinh viên năm nhất hay không, một sinh viên sao có thể có đầu óc buôn bán khủng bố như vậy.
Miêu Nhạc Doanh rất là bội phục nói.
- Đầu óc buôn bán gì chứ, tôi chỉ tùy tiện nói ra mà thôi.
Kỷ Ngọc Nhàn có chút ngượng ngùng nói, lúc này nàng mới giống một nữ sinh.
- Kế hoạch hoàn mỹ như vậy, tùy tiện liền có thể nói ra, đừng đã kích tôi như vậy.
Miêu Nhạc Doanh cười khổ nói:
- Nói trở lại, mở trang internet cũng phải cần không ít người. Xuất phát từ an toàn, tốt nhất tìm một người tin cẩn làm lãnh đạo, đáng tiếc tôi không am hiểu lĩnh vực này.
Nam Như Hân bất đắc dĩ khoát khoát tay, hiển nhiên cũng là không biết tìm đâu ra một người như vậy.
Đúng lúc này, một cô gái đứng lên, nửa muốn nói nửa không muốn nói. Nàng tên là Lăng Loạn, cũng là vũ công.
- Lăng Loạn, cô có gì muốn nói sao?
Nam Như Hân hỏi.
- Tôi có một người bạn làm thiết kế internetsite, thế nhưng tính hắn rất quái.
Lăng Loạn nói.
- Quái tới mức độ nào?
Miêu Nhạc Doanh cũng hào hứng rồi.
- Mỗi ngày đều phải chuyển chỗ ở, không lâu sau đó cảnh sát liền tìm tới cửa.
Lăng Loạn có chút ngượng ngùng nói, đại khái là cảm giác mình có một người bạn như vậy, đúng là chuyện mất mặt.
- Tại sao lại thế?
- Cảnh sát nói hắn là tội phạm internet nên muốn bắt hắn.
- Hắn lên mạng lừa gạt?
- Không, hắn chỉ là không có việc gì làm nên đi hack trang internet của người khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện