[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 72 : Một tay tuyệt đối không cách nào nắm hết!
                                            .
                                    
             Miêu Nhạc Doanh! Người đang nằm trên giường dĩ nhiên là người đại diện của Nam Như Hân, Miêu Nhạc Doanh.
- Khó trách dáng người bốc lửa như vậy.
Thiên Lộc Tử lầm bầm, hắn cũng biết tự tiện xông vào phòng người khác là không tốt nên đang định nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Không ngờ đúng vào lúc này, Miêu Nhạc Doanh lại đột nhiên ngồi dậy, với  tay lên đầu giường để bật đèn. Bởi vì trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ  nên nàng cũng không phát hiện ra lúc này trong phòng có nhiều hơn một  người.
- Không xong!
Thiên Lộc Tử thầm nói. Bởi vì nếu như Miêu Nhạc Doanh bật đèn lên nhất định sẽ phát hiện ra hắn.
Trong lúc nguy cấp, hắn chỉ còn cách trốn vào màn cửa mà thôi.
Tách, đèn được bật sáng lên, bị ánh đèn chói vào mắt nên Miêu Nhạc Doanh nhắm mắt lại.
Phía sau màn cửa, Thiên Lộc Tử cũng không dám thở mạnh, hắn len lén nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Miêu Nhạc Doanh nhắm hờ đôi mắt, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Cô gái này có tâm sự! Thiên Lộc Tử liên tưởng, đột nhiên ánh mắt hắn trợn tròn thật lớn.
Nếu như lúc này có người bắt mạch cho hắn, nhất định sẽ phát hiện tim  hắn đang nhảy lambada, trong cơ thể khí huyết đang quay cuồng, triệu  chứng của động dục!
Miêu Nhạc Doanh ngồi ở trên giường, đang khom người tháo giày, sau đó quay về phía ban công rồi bắt đầu mở nút áo sơ mi…
Oanh! Thiên Lộc Tử cảm thấy đầu óc trống rỗng, tạm thời không nghĩ được gì. Tuy nhiên hắn vẫn biết rõ chuyện gì sắp phát sinh.
Miêu Nhạc Doanh mở nút xong liền đem áo sơ mi cởi ra, thân thể trắng  không tỳ vết lõa lồ trong không khí. Eo nàng nhỏ đến đáng thương, bụng  không hề có một chút thịt thừa. Tuy rằng vẫn chưa cởi áo ngực nhưng vẫn  thấy được ngực của nàng rất đồ sộ.
Tay nàng đưa ra sau lưng mở khóa áo ngực, phốc, áo ngực đã được Miêu Nhạc Doanh cởi ra ném trên giường.
Lập tức bộ ngực trắng như tuyết đã không còn gì che chắn, vô cùng hoàn  mỹ, ngực nàng trắng đến nỗi có thể thấy được một ít gân xanh.
Tuy rằng bộ ngực rất lớn nhưng không xệ chút nào, trên bầu ngực là hai  đóa hoa màu hồng đang nở rộ, chú tâm còn có thể thấy hai nụ hoa nhỏ đang  rung rinh theo từng động tác của Miêu Nhạc Doanh.
- Nếu dùng một tay tuyệt đối không cách nào nắm hết!
Phía sau màn cửa, Thiên Lộc Tử cảm thấy nội tâm đang rên rĩ, máu cam  không ngừng chảy ra, trong quần huynh đệ cũng không chịu thua, đang hùng  dũng ngóc đầu!
Miêu Nhạc Doanh lại tiếp tục cởi váy, nàng mặc tất liền quần nên càng làm nổi bật cặp chân dài miên man.
Cởi tất chân xong, Miêu Nhạc Doanh đem quần lót cởi nốt, cỏ non rậm rạp  lộ ra bên ngoài… Cởi hết áo quần nàng mới mang dép vào, tha thướt đi vào  nhà vệ sinh.
Nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ ấy, lý trí nói cho Thiên Lộc Tử biết lúc  này là cơ hội tốt nhất để chạy trốn. Tuy nhiên hắn lại không hề có ý  định đó, hắn là người tùy tâm sở dục, hắn muốn đi vào xem một chút, bởi  vậy hắn liền bước ra ngoài.
Thiên Lộc Tử rón ra rón rén đi ra, phát hiện phòng vệ sinh vậy mà không  khóa, bên trong Miêu Nhạc Doanh đang tựa lưng vào cửa, khom người đang  làm cái gì…
Một cái mông rất tròn, tròn như trăng rằm hiện ra trong mắt của Thiên  Lộc Tử, mông nàng rất trắng, giữa hai ngọn núi lớn là một cái khe, trong  khe một đóa hoa cúc nhỏ đang nở rộ, xuống một chút là hai mảnh đang ép  chặt, giống như là hai cánh bướm màu hồng. 
Không được, quá khó chịu rồi…
Hô hấp của Thiên Lộc Tử càng lúc càng nặng nề, hắn đang cật lực khống  chế bản thân. Tuy rằng hắn truy cầu tùy tâm sở dục, nhưng hắn không phải  chó đực, không làm ra chuyện tùy tiện cưỡng ép nữ nhân.
Tựa hồ đã nhận ra sau lưng mình có động tĩnh, Miêu Nhạc Doanh đột nhiên  quay người, lập tức thấy ngay một tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi đang rình  ngoài cửa, mà trên mũi hắn máu cam không ngừng chảy xuống, ánh mắt trần  truồng chứa đầy dục vọng, khuôn mặt lại đang giằng co.
Yên tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc này, Thiên Lộc Tử thậm chí quên cả hít thở. Quá mất mặt, hắn như thế  nào cũng không nghĩ ra, rình xem người khác rồi bị bắt quả tang vậy mà  rơi vào trên người hắn.
Nàng nhất định sẽ hét toáng lên, sau đó ném đồ vật rồi la lên có người phi lễ… Thiên Lộc Tử suy nghĩ.
Nhưng vượt quá suy nghĩ của hắn, Miêu Nhạc Doanh lại không có hét lên,  cũng không có đem đồ vật ném loạn, thậm chí cũng không có luống cuống  tay chân lấy khăn che lại thân thể.
Cũng không biết nàng từ chỗ nào lôi ra một cái dao gọt trái cây, ánh mắt  lạnh như băng, đột nhiên như một bà điên nhào tới Thiên Lộc Tử.
Nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Miêu Nhạc Doanh, Thiên Lộc Tử cảm thấy  không ổn. Một nữ nhân phải trải qua một chuyện khủng khiếp như thế nào  mới có ánh mắt lạnh như người chết như thế, lúc này trong đầu của Thiên  Lộc Tử hiện lên bốn chữ: Vô Cùng Thương Tiếc.
Dao gọt trái cây mang theo hàn quang đâm tới, Thiên Lộc Tử cũng không  dám trốn, bởi vì hắn một khi né tránh, như vậy Miêu Nhạc Doanh ắt phải  bị té xuống đất. Không nên để cho một nữ nhân yêu kiều chộp ếch a, té  xuống hư hàng hết lại khổ…
Không thể trốn, vậy chỉ còn cách đứng đó chịu trận mà thôi.
Thiên Lộc Tử đưa tay trái ra, bắt lấy tay cầm dao của Miêu Nhạc Doanh, tay phải đồng thời vươn về trước ôm lấy eo của nàng.
Bịch! Miêu Nhạc Doanh tuy rằng không mập nhưng với chiều cao 1m70 thì  thể trọng cũng không nhẹ chút nào. Theo quán tính nàng đụng vào Thiên  Lộc Tử và cả hai đều bị té, hai người ôm nhau lăn trên mặt đất…
Thiên Lộc Tử tức ói máu, vì không để cho Miêu Nhạc Doanh bị thương, hắn  cơ hồ đã nhận lấy tất cả lực trùng kích, chỉ còn thiếu không bị nàng đâm  trúng mà thôi.
Nhưng Miêu Nhạc Doanh không cảm kích chút nào, hai chân bị Thiên Lộc Tử  quấn lấy nên không thể cử động, cổ tay cũng bị nắm chặt, còn lại duy  nhất tay trái được tự do, nàng bèn ra sức đánh vào lưng của Thiên Lộc  Tử.
Giờ phút này ai mà nói nữ nhân chân yếu tay mềm đánh không đau thì Thiên Lộc Tử liền liều mạng với người đó.
Sau lưng bị đánh phát ra thanh âm bình bịch, Miêu Lộc Tử muốn đem Miêu  Nhạc Doanh gạt ra, tuy nhiên lại sợ đả thương nàng, trong lúc hắn đang  do dự thì cô nàng lại chơi chiêu cẩu sực lên cổ của hắn, máu chảy như  suối.
Thiên Lộc Tử cả kinh, không chần chừ điểm vào huyệt ngủ của nàng, lúc  này mới khiến nàng nới lỏng cái miệng. Nếu lại để cho nàng cắn, nói  không chừng hắn phải đi tiêm phòng dại a!
Trên cổ Thiên Lộc Tử đã có thêm hai hàng dấu răng, máu tươi cũng từ đó  không ngừng tuôn ra, không đầy vài phút đã thấm hồng cả cổ áo sơ mi của  hắn.
- Bà điên!
Thiên Lộc Tử mắng một câu, tranh thủ móc ra một viên Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, bóp nát rồi đắp lên vết cắn.
Thiên Lộc Tử vô cùng buồn bực, hắn sống hơn mười năm chưa từng bị chảy máu, vậy mà hôm nay lại bị một nữ nhân làm cho đổ máu.
Đi đến bên giường, Thiên Lộc Tử nhằm vào ngực của Miêu Nhạc Doanh mà bóp, xoa bóp chán chê…
- Quả nhiên một tay không thể nào nắm hết!
Thiên Lộc Tử cũng không thèm thu tay lại, rất tự tin nói:
- Cô cắn tôi, tôi bóp ngực cô vài cái, chúng ta không ai nợ ai!”
Hắn dường như đã quên mất lúc nãy hắn đã nhìn thân thể của Miêu Nhạc Doanh đến chán chê…
Thiên Lộc Tử lấy mền đắp lên thân thể mềm mại của Miêu Nhạc Doanh, hắn cũng không vội rời đi.
Nhìn Miêu Nhạc Doanh đang ngủ say, Thiên Lộc Tử nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng của nàng, trong đầu không ngừng tự hỏi:
- Cô nàng này đến cùng đã trải qua việc gì?
Rời khỏi phòng của Miêu Nhạc Doanh, Thiên Lộc Tử tắm xong liền tới phòng  của Kỷ Ngọc Nhàn, sau đó ra ban công tu luyện để khôi phục kình khí.
Buổi sáng, Thiên Lộc Tử, Kỷ Ngọc Nhàn cùng Nam Thiên Như sau khi đi xong  một bài Thái Cực quay về phòng liền thấy trên bàn ăn đã có hai người  ngồi đó, Nam Như Hân cùng ngày hôm qua bị Thiên Lộc Tử rình coi Miêu  Nhạc Doanh.
Thấy Thiên Lộc Tử, Miêu Nhạc Doanh liền nhìn hắn với cặp mắt lạnh như băng, tuy nhiên lại không có nổi giận.
Thiên Lộc Tử có tật giật mình nên suốt bữa ăn hắn luôn có cảm giác sống lưng lạnh toát.
- Ồ, tiểu Lộc, cổ của cậu bị thương à?
Nam Như Hân đột nhiên hỏi, trừ Miêu Nhạc Doanh ra, ánh mắt mọi người đều  tập trung trên cổ của Thiên Lộc Tử. Quả nhiên ngay dưới cổ áo có một  vết thương nho nhỏ, nếu không nhìn kỷ căn bản không thể phát hiện.
Dược lực của Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan không phải để chưng cho đẹp. Một đêm  trôi qua, vết thương trên cổ của Thiên Lộc Tử cơ hồ đã khỏi.
Thiên Lộc phiền muộn đến mức muốn lôi Nam Như Hân ra mà đét vào mông vài  phát, ngươi tại sao lại vạch áo cho người xem lưng cơ chứ?
- Chắc do lúc nãy đánh Thái Cực không cẩn thận nên bị trầy a.
Thiên Lộc Tử cao giọng nói.
- Ngươi đánh Thái Cực tốt như vậy, sao có thể quơ trúng chính mình cơ  chứ? Ta nhìn vết thương giống như bị cắn, có phải ngươi bị mèo cắn hay  không?
Nam Như Hân không đồng tình nói.
Phốc! Thiên Lộc Tử cùng Miêu Nhạc Doanh cơ hồ là cùng lúc đem sữa bò phun ra, sắc mặt hai người đều trở nên cổ quái.
- Hai người bị sao vậy?
Nam Như Hân nghi hoặc hỏi.
Kỷ Ngọc Nhàn thì không lên tiếng, mà dùng ánh mắt cổ quái hết nhìn Thiên Lộc Tử lại nhìn Miêu Nhạc Doanh, mặt đầy suy tư.
- Không có gì, chỉ là bị sặc mà thôi!
Thiên Lộc Tử cùng Miêu Nhạc Doanh đồng thanh nói.
- Các ngươi ăn ý như vậy, chẳng lẽ có gian tình?
Nam Như Hân nói đùa.
Thiên Lộc Tử giả bộ không nghe thấy, Miêu Nhạc Doanh thì chọc lét Nam Như Hân:
- Cô bé, cưng đang nói bậy gì đó?
- Ha ha… Tôi nhận sai được chưa?
Nam Như Hân đầu hàng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Tốt rồi, hiện tại có mặt đông đủ, chúng ta nói chuyện chính sự nha.”
- Các người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài tìm người đánh cờ!
Nam Thiên Như vừa nó vừa đi ra cửa.
Sau khi Nam Thiên Như rời đi, Nam Như Hân mỉm cười tuyên bố:
- Tôi đã hủy hợp đồng, hiện tại đã là người tự do.
Miêu Nhạc Doanh không cảm thấy quá bất ngờ, tựa hồ đã sớm biết chuyện  này. Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn cũng không lên tiếng mà im lặng chờ  đợi Nam Như Hân nói tiếp.
- Kế tiếp tôi muốn tuyên bố một chuyện quan trọng, nhưng trước khi tuyên bố còn phải giải quyết một chút chuyện.
Nam Như Hân mang một phần văn kiện ném đến trước mặt Thiên Lộc Tử rồi nói:
- Cậu ký tên vào đó, ai ở tại Nam Việt Hoa phủ đều phải ký vào. 
Thiên Lộc Tử không nghi ngờ gì, trực tiếp cầm bút ký tên. Kỷ Ngọc Nhàn đang định ký thì bị Nam Như Hân ngăn lại:
- Ngọc Nhàn không cần phải ký.
- Tại sao?
Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn đồng thanh hỏi.
Nam Như Hân không có trả lời mà lớn giọng tuyên bố:
- Tôi lấy danh nghĩa Trương Thiên Lộc mở một công ty, tên là Công Ty  Giải Trí Thiên Lộc. Nói cách khác, Trương Thiên Lộc hiện tại là giám đốc  của công ty. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện